Ta Là Một Ngốc Hoàng Tử, Ngươi So Đo Cái Gì

Chương 184: phạm tiện

Hạ Liên Ngọc đứng một bên, chưa từng thấy cảnh tượng thế này bao giờ. Nàng sợ hãi che miệng, không dám hé răng nửa lời. Độc Cô U buông tay, Thường Thu Linh liền vội vã hít thở lấy lại không khí. Sau khi hoàn hồn, nàng lập tức hừ lạnh: "Ta khuyên ngươi nên biết điều một chút, nếu không Trần công tử sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu." "Đi, ta ngược lại muốn xem thử, cái Trần công tử này rốt cuộc có bản lãnh gì?" Tiêu Vạn Bình chuyến này tuy có mục đích mà đến, nhưng hắn cũng vui vẻ nhân tiện vạch trần kẻ đứng sau màn của phỉ thúy lâu này. Ước chừng một chén trà thời gian, tú bà dẫn theo một người bước vào phòng. "Ai dám khi dễ người của bản thiếu gia?" Người chưa tới, thanh âm đã vang lên. Giọng nói kia lại giống hệt Đổng Hưng Dân. Nhìn kỹ, Tiêu Vạn Bình nhận ra người vừa đến chính là cháu trai của Trần Thực Khải. Trần Văn Sở. Chính là cái tên bị hắn hố mất 100.000 lượng bạc oan kia. "Ta tưởng ai, thì ra là ngươi a!" Trần Văn Sở vừa thấy Tiêu Vạn Bình, hai chân lập tức mềm nhũn. Hắn không hề có cốt khí như Đổng Hưng Dân. "Hầu...Hầu gia!" Trần Văn Sở chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, rồi lại thấy hình như mình nhìn lầm người. Hắn dụi mắt một cái, xác nhận mình không nhìn lầm thì liền cười hề hề: "Hầu gia, muộn thế này rồi, không ngờ ngài cũng có hứng thú đến đây." "Trần Văn Sở, ngươi oai phong thật đấy, Thường Thu Linh này là người của ngươi, hay là phỉ thúy lâu này là sản nghiệp của ngươi?" Tiêu Vạn Bình cao giọng hỏi. "Hầu gia." Trần Văn Sở vội vàng khom người nhận lỗi: "Làm gì có chuyện đó, ta chỉ là có chút giao tình với Thường Thu Linh này thôi." Nghe hai người đối thoại, sắc mặt Thường Thu Linh lập tức tái nhợt. Độc Cô U cũng buông tay ra. Nàng kinh ngạc đứng đó, ánh mắt không rời Tiêu Vạn Bình. "Hầu gia?" Thường Thu Linh chỉ thấy đầu óc choáng váng. Nàng quay đầu nhìn Trần Văn Sở: "Hầu gia nào?" Theo nàng biết, Đổng Hưng Dân chỉ là con trai của thị lang. Còn Trần Văn Sở, là cháu trai của quốc trượng đương triều, quyền thế chắc chắn hơn hẳn Đổng Hưng Dân. Người Đổng Hưng Dân sợ, Trần Văn Sở tất nhiên không sợ. "Còn có thể là Hầu gia nào, đương nhiên là Tiêu dao Hầu mới được phong." Trần Văn Sở không ngừng nháy mắt với Thường Thu Linh. Tiếc là nàng đang chìm trong sợ hãi, hoàn toàn không thấy được. "Tiêu Diêu...Tiêu dao Hầu!" Thường Thu Linh lẩm bẩm, thất thần. "Thấy Hầu gia còn không quỳ xuống?" Trần Văn Sở thấy ra dấu chẳng có tác dụng, chỉ còn cách mở miệng nhắc nhở. Tỉnh khỏi cơn sợ hãi, Thường Thu Linh "phù phù" một tiếng quỳ xuống. "Dân nữ mắt mù, đụng phải Hầu gia, xin Hầu gia đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho dân nữ lần này." Khoát khoát tay, Tiêu Vạn Bình đã có chút mệt mỏi. Hắn không thích ra oai, nhàn nhạt hỏi một câu: "Hạ Liên Ngọc này, ta có thể chuộc được không?" Nghe đến đây, Thường Thu Linh vẫn còn do dự. Nàng ngẩng đầu nhìn Trần Văn Sở, đang mong chờ hắn nói giúp một câu. Ai ngờ...Trần Văn Sở đi đến, giáng mạnh một bạt tai lên mặt Thường Thu Linh. "Bốp" "Hầu gia hỏi ngươi đó, điếc rồi hả?" Trong nháy mắt, mặt Thường Thu Linh sưng vù lên. "Hầu gia, đương nhiên chuộc được, ngài muốn Hạ Liên Ngọc, dân nữ nguyện chắp tay đưa tiễn." Thường Thu Linh coi như thức thời, thấy Trần Văn Sở căn bản không dám đôi co với Tiêu Vạn Bình, lập tức chịu thua. Nhếch mép cười, Tiêu Vạn Bình đi đến cạnh Độc Cô U, lấy ra từ trong ngực một chồng ngân phiếu lớn. "Sao có thể vậy được? Bản hầu luôn luôn coi trọng tiền trao cháo múc." Nói rồi, hắn rút một tờ mười lượng mệnh giá, ném tới trước mặt Thường Thu Linh. "Cầm lấy." "Mười...mười lượng?" Thường Thu Linh ngây người. "Không đủ?" Thường Thu Linh không dám hé răng, nhìn về phía Trần Văn Sở. "Còn không mau cảm ơn Hầu gia?" Trần Văn Sở giận dữ quát. Hắn sợ Tiêu Vạn Bình lại giở thủ đoạn gì, lừa gạt mất vài vạn lượng, liền tranh thủ xoa dịu. "Đủ, đủ, dân nữ đa tạ Hầu gia." "Đủ rồi thì đi lấy văn tự bán mình ra." Đã cho ngươi năm ngàn lượng mà không cần, lại muốn có mười lượng. Trên đời này, đúng là nhiều loại người. Tiêu Vạn Bình trong lòng cười lạnh. "Dạ." Sau đó, Thường Thu Linh không dám chậm trễ, lập tức sai tú bà đi lấy văn tự bán mình của Hạ Liên Ngọc ra. Ngay trước mặt mọi người, Tiêu Vạn Bình đem nó đặt lên ánh nến thiêu hủy. Thấy vậy, Hạ Liên Ngọc cũng quỳ xuống đất. "Đa tạ Hầu gia đã làm chủ cho dân nữ." Thường Thu Linh nhìn ánh mắt của nàng, mang theo hận ý vô tận. Thì ra ngươi đã sớm biết thân phận của người này, lại cố ý không nói, thuần là muốn cho ta mất mặt? Nhưng nàng không dám nói ra. "Đi, bản hầu mệt rồi, không còn chuyện gì thì ta về phủ." Mang theo một đám phủ binh, còn có Hạ Liên Ngọc, Tiêu Vạn Bình không hề quay đầu lại, rời khỏi phỉ thúy lâu. "Phù!" Thấy bọn họ đi rồi, Trần Văn Sở lau vệt mồ hôi, như vừa tiễn đi một ôn thần. Chầm chậm đứng dậy từ dưới đất, Thường Thu Linh oán hận nhìn Trần Văn Sở một cái. "Chẳng phải nói hắn là tên ngốc sao, sao ngươi lại sợ hắn đến thế?" Trong lời nói có chút bất mãn. "Đồ ngốc?" Trần Văn Sở lắc đầu cười khổ: "Kẻ nào coi hắn là đồ ngốc, mới thật sự là đồ ngốc." "Ý gì?" Thường Thu Linh sờ gò má đỏ tấy. "Ngươi nghĩ thử xem, Thất hoàng tử hết lần này đến lần khác đối nghịch với hắn, bây giờ kết cục thế nào?" Thường Thu Linh giận dữ không nói. "Đến cả hoàng tử mà còn bị hắn chơi cho ra bã, ta chỉ là cháu trai quốc trượng, sao dám so cao thấp với hắn?" Uốn éo người, Thường Thu Linh nũng nịu: "Nhưng ngươi cũng không cần đánh ta thật, người ta đau quá đi." "Ta mà không đánh ngươi, có khi tên điên kia lại nghĩ ra cách gì đó đối phó ngươi, ta làm vậy là cứu ngươi đấy." "Hừ!" Hờn dỗi một tiếng, Thường Thu Linh nghiêng người bước đi. "Được rồi, đi lấy chút thuốc, ta giúp nàng bôi." Tú bà đi xuống, lấy thuốc trị thương tới. "Ngươi xuống đi." Trần Văn Sở khoát tay. Trong phòng chỉ còn lại hai người. "Nào, chúng ta lên giường thôi, ta hảo hảo giúp ngươi bôi thuốc." "Đồ chết bầm!" Thường Thu Linh rúc vào lòng Trần Văn Sở, hai người chậm rãi đi về phía giường.... Trở về phủ, Tiêu Vạn Bình cho gọi quản gia. Quản gia tên là Tưởng Tông Nguyên, là người mà Tiêu Vạn Bình cất nhắc lên từ một chi nhánh của Túy Tiên Lâu. Tưởng Tông Nguyên vốn là chưởng quỹ, thấy hắn làm việc lưu loát, biết tiến thoái, Cố Kiêu đã tiến cử cho Tiêu Vạn Bình. "Hầu gia về rồi?" Tiêu Vạn Bình không ngủ, Tưởng Tông Nguyên cũng không dám ngủ. Hắn đứng trước cửa phủ đón. "Quản gia, thu xếp cho nàng một gian phòng ở lại, dạy nàng một chút quy củ, từ mai nàng chính là nha hoàn hầu phủ." Nhìn Hạ Liên Ngọc đang theo phía sau, Tưởng Tông Nguyên đương nhiên không hỏi nhiều. "Dạ, Hầu gia!" "Ngươi đi ngủ đi." Tưởng Tông Nguyên dẫn Hạ Liên Ngọc đi rồi, Tiêu Vạn Bình quay sang nhìn Độc Cô U. "Ngày mai phái người đến thôn Hạ Gia một chuyến, mang theo chân dung, xác minh một chút thân phận của Hạ Liên Ngọc." "Rõ!" Phàm là người vào hầu phủ, đều phải trải qua kiểm tra bối cảnh nghiêm ngặt, Độc Cô U sớm đã quen, cũng không nói thêm gì. Trở lại phòng, Tiêu Vạn Bình ngồi trên ghế, Triệu Thập Tam và Độc Cô U đứng hai bên. "Túi thơm đâu?" Triệu Thập Tam lấy trong ngực ra cái túi thơm đã được lấy từ trên người Thường Thu Linh, đưa cho Tiêu Vạn Bình. Cầm túi thơm trong tay, ngắm nghía vài lần, Tiêu Vạn Bình hỏi: "Đồ đã chuẩn bị xong chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận