Ta Là Một Ngốc Hoàng Tử, Ngươi So Đo Cái Gì

Chương 505: chuyện cũ tang thương

“Không có gì mà ta không dám, cứ ngồi đi.” Tiêu Vạn Bình nhếch miệng cười, dùng mệnh lệnh để nói.
“Đa tạ Hầu Gia.” Tú bà ngồi xuống.
“Bản hầu hỏi ngươi, lúc Hồng Ngọc bị đạp thương, ai là người đề nghị đi tìm lang trung?” Nghe được câu hỏi này, tú bà đầu tiên là sững sờ, sau đó nhíu mày suy tư. Một lát sau, nàng lắc đầu: “Lúc đó luống cuống quá, lão thân không nhớ ra.” “Chuyện mới có hai ngày, ngươi tốt nhất nên nghĩ cho kỹ.” Nghĩ ngợi thêm một lát, lông mày tú bà nhướn lên, cả nốt ruồi kia cũng run run theo. “Lão thân nhớ ra rồi, là nàng!” “Ai?” Tú bà chậm rãi nói ra tên của nàng. Tiêu Vạn Bình nhếch miệng cười lạnh. “Quả đúng là vậy.” Hai người vừa dứt lời, liền nghe thấy từ phòng bên cạnh tiếng đàn du dương, như khóc như kể. Tiêu Vạn Bình nhắm mắt lại, nghiêng tai lắng nghe. “Đều nói Tử Ngọc cầm kỳ thi họa, đều tinh thông, đặc biệt là về cầm nghệ, có thể so với bậc thầy, bản hầu nhân tiện đây, nên biết một chút.” Đứng dậy, Tiêu Vạn Bình rời khỏi phòng tú bà. Đi dọc theo hành lang một đoạn, rồi vào phòng Tử Ngọc.
Diệp Tử Ngọc dường như biết hắn sẽ đến, sớm đã chuẩn bị sẵn rượu ngon nước trà chờ đợi. Nàng ở sau tấm bình phong, ngón tay ngọc lướt trên dây đàn, răng trắng khẽ hé mở.
“Sương xuống đầy đất, gió lạnh cuốn bay, đêm đông đèn lẻ loi hắt bóng, mắt ngấn lệ nhòa. Hận khó nguôi, tình khó dứt, nhà tan nước nát, mộng này khó tròn. Trăng xế nghiêng, người chưa ngủ, chuyện cũ tựa khói sương tang thương. Kiếm sắc lạnh, máu loang lổ, núi sông đổi màu, lời thề thành hư ảo. Nhớ cố hương, nước mắt lưng tròng, gắng gượng nuốt cay đắng thê lương. Thù như biển, oán tựa núi, khi nào báo đền, tuyết tan oan khuất?” Theo giọng hát của Diệp Tử Ngọc cất lên, tiếng đàn càng thêm da diết. Cuối cùng. “Khanh” Nàng làm đứt dây đàn, vài giọt nước mắt vương xuống.
“Hô” Thở dài một hơi, Tiêu Vạn Bình từ tiếng đàn của nàng hoàn hồn lại. “Gia quốc tan nát, mộng này khó tròn, Diệp cô nương, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu hận Đại Viêm?” Đặt đàn xuống, Diệp Tử Ngọc lấy khăn lụa lau mặt, đi ra sau bình phong, đến trước mặt Tiêu Vạn Bình. Nàng cúi người hành lễ: “Hầu Gia cuối cùng vẫn là đến.” “Ta không nên đến sao?” “Ngươi đáng lẽ sẽ đến, nhưng đến sớm hơn so với ta tưởng tượng, sớm hơn rất nhiều.” “Chậm thêm một chút, chỉ sợ sẽ không được nghe chuyện xưa của Diệp cô nương.” Tiêu Vạn Bình phẩy tay cười một tiếng.
“Hầu Gia muốn nghe chuyện cũ sao?” “Ngươi kể, ta liền nghe.” Diệp Tử Ngọc mỉm cười, cầm chén rượu lên, ngửa cổ uống một ngụm. “Chuyện cũ rất đơn giản, chỉ sợ không được đặc sắc như Hầu Gia tưởng tượng.” “Vừa hay, bản hầu cũng không muốn nghe chuyện dài dòng quá.” Chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt Diệp Tử Ngọc phủ một lớp hơi nước. “Mười năm trước, ở Yến Vân có một phú thương, họ Diệp, nhờ vào kinh doanh giỏi nên tích lũy được lượng lớn của cải.” “Khi đó Bắc Lương đã cùng Đại Viêm giằng co, vị phú thương kia sâu sắc cảm thấy nước sắp mất thì nhà khó toàn, nên đã lấy ra hơn phân nửa gia sản, giúp đỡ Bắc Cảnh Quân.” “Bắc Cảnh Quân biết chuyện, đều cảm kích vị phú thương này, trong nhất thời, địa vị của ông ta trong lòng quân dân Yến Vân Thành tăng lên nhanh chóng, tiếng tăm còn lấn át cả thái thú lúc đó.” Nghe đến hai chữ “Thái thú”, mọi người không hẹn mà cùng, nhìn về phía Lệnh Hồ Hỉ đứng một bên. “Không phải ta không phải ta, hạ quan là năm năm trước mới được điều đến đây.” Lệnh Hồ Hỉ vội vàng giải thích.
Cười buồn một tiếng, Diệp Tử Ngọc tiếp tục nói: “Vị thái thú kia đương nhiên không cam lòng, bên ngoài thì vẫn cung kính với vị khách thương, nhưng sau lưng lại ngấm ngầm sai người tìm chứng cứ thông đồng với địch, vu hãm vị phú thương kia là gian tế của Bắc Lương.” “Cuối cùng, vợ chồng vị phú thương bị kết án chém ngang lưng, con cái thì nam làm nô nữ làm kỹ, đi đày đến Giáo Phường Ti.” Nói đến đây, Diệp Tử Ngọc cố hết sức kiềm chế cảm xúc. Nàng lại cầm chén rượu lên, uống một hớp, rồi đặt mạnh xuống.
“Con gái của vị phú thương nọ, nhờ có quý nhân giúp đỡ, đã trốn thoát khỏi Giáo Phường Ti, nhưng vì không nơi nương tựa, nên lại bị mẹ mìn bán đến Tử Ngọc Các.” “Cũng may mụ chủ tốt bụng, từ trước đến giờ chưa từng ép nàng tiếp khách, thấy nàng là tiểu thư khuê các, am hiểu cầm kỳ, mụ còn mời cả thầy đến dạy nàng thi họa, gầy dựng nàng thành hoa khôi của Tử Ngọc Các.” Nghe đến đó, Độc Cô U lớn tiếng nói: “Hay, kể lâu như vậy, hóa ra là chính ngươi à!” Hắn vừa nói một câu, đã làm bầu không khí hoàn toàn tan vỡ. Tiêu Vạn Bình trừng mắt liếc hắn một cái, rồi quay sang, nói tiếp: “Diệp cô nương, ngươi thành thật cũng được, làm sao ngươi biết, bản hầu đã khám phá ra trò hề của ngươi?” Diệp Tử Ngọc không chút hoang mang, ngón tay ngọc thon dài vuốt nhẹ mái tóc đen. “Với bản lĩnh của Hầu Gia, sớm muộn cũng sẽ nghĩ ra thôi, qua lại chỉ là để bắt tiểu nữ, ta còn cần gì phải che giấu?” “Huống chi, Tử Ngọc Các đã bị vây kín rồi, tiểu nữ tử muốn trốn cũng không thể trốn thoát được, vậy thì sao không hào phóng thừa nhận?” Nàng thật sự không nghĩ tới, lúc mình sát hại Hồng Ngọc, Tiêu Vạn Bình lại ở trong Tử Ngọc Các. Càng không ngờ đến, Tử Ngọc Các có chỗ dựa là suối ngầm, vậy mà cũng bị binh sĩ phong tỏa. Diệp Tử Ngọc vốn cho rằng, sau khi ra tay, ít nhất còn có cơ hội chạy ra khỏi Tử Ngọc Các. Nhưng, người tính không bằng trời tính.
Nói đến nước này, mọi người đã hiểu rõ. Người sát hại Hồng Ngọc, không ai khác chính là Diệp Tử Ngọc. “Hầu Gia, rốt cuộc nàng đã ra tay như thế nào?” Tiêu Vạn Bình mặt không biểu tình, im lặng một lát sau trả lời: “Còn nhớ lúc Hồng Ngọc vừa bị đá ra khỏi phòng, ai là người đầu tiên tiến lên không?” Mọi người suy nghĩ một hồi, Thẩm Bá Chương lắc quạt trả lời: “Là Tử Ngọc cô nương.” “Ừ, lúc đó, nàng ta cầm trên tay một chiếc áo khoác, vừa đỡ Hồng Ngọc dậy, vừa dùng áo khoác che khuất tầm nhìn của người ngoài, dùng độc châm đâm vào sau lưng Hồng Ngọc.” “Cũng như lúc trước chúng ta đã phân tích, vị trí bị thương của Hồng Ngọc lại vừa đúng chỗ đau, nên một nhát này, nàng ta cũng không quá cảm thấy gì.” Thẩm Bá Chương vẫn còn nghi hoặc: “Nhưng mà, Thanh Ngọc Bạch Ngọc cùng tú bà, đều tiếp xúc với Hồng Ngọc, Hầu Gia làm sao lại biết, là Tử Ngọc ra tay?” “Chuyện này quá đơn giản, xem hết hồ sơ là hiểu.” “Hồ sơ?” “Ừ, xem xong hồ sơ của các nàng, chỉ có một người có động cơ làm như vậy, đó chính là Tử Ngọc cô nương.” Nghe đến đây, quỷ y cũng thở dài một tiếng. “Người nhà bị thái thú hãm hại, bị vu hãm thông đồng với địch, sau khi ngươi chạy khỏi Giáo Phường Ti, ôm hận trong lòng, dứt khoát liền thật sự thông đồng với địch, trở thành gián điệp bí mật của Bắc Lương?” “Đúng vậy!” Diệp Tử Ngọc nghiến răng, thân thể hơi run rẩy. Hai mắt nàng đỏ bừng, nước mắt tuôn trào. “Cha ta dù chỉ là một thương nhân, nhưng trong lòng luôn nghĩ đến nước nhà, nhưng cuối cùng nhận lại được gì?” “A, ha ha...” Diệp Tử Ngọc đứng lên, cười lạnh buồn bã: “Cha mẹ ta bị chém ngang lưng, con trai làm nô con gái làm kỹ, đây chính là kết quả của việc vì nước vì dân?” Lau đi nước mắt, vẻ mặt nàng trở nên âm tàn. “Nếu bọn chúng vu hãm Diệp Gia ta thông đồng với địch, vậy ta sẽ thông đồng với địch cho chúng xem.” Diệp Tử Ngọc gần như gầm thét lên. “Từ khi tiến vào Tử Ngọc Các, ta đã thề, nhất định phải khiến tất cả quân dân Yến Vân Thành, vì cha mẹ ta, vì Diệp Gia ta mà phải chôn cùng.” Thấy vậy, Thẩm Bá Chương không nhịn được lên tiếng: “Kẻ thù của Diệp Gia các ngươi, chỉ là cái tên thái thú kia, dân thường quan quân có tội gì?” “Đánh rắm!” Diệp Tử Ngọc đã mất hết lý trí, nào còn nửa điểm dáng vẻ khuê các. “Lúc cha mẹ ta liều mình góp của thì bọn chúng nhảy cẫng vui mừng, đến khi gặp nạn thì những quân dân đó, một tiếng rắm cũng không dám đánh, bọn chúng đáng chết, đều đáng chết hết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận