Ta Là Một Ngốc Hoàng Tử, Ngươi So Đo Cái Gì

Chương 302: lại có lão Bát sự tình?

Chương 302: Lại có chuyện của lão Bát?
“Bệ hạ minh xét!” Trần Tích lập tức phản bác: “Khuyển tử thậm chí còn chưa hề động vào người Lý Tú Hoa một chút, sao có thể nói là vô lễ được?”
Hạ Vĩnh Trấn cũng phản hồi: “Trần chủ bộ, Trần công tử là người ra tay trước nhất, hắn đã đẩy Lý Tú Hoa một cái.”
Trần Thực Khải quay đầu lại, giận dữ nhìn Hạ Vĩnh Trấn.
“Hạ tướng quân, Lý Tú Hoa trộm ví tiền của Văn Sở, trong lúc kích động, đẩy hắn một cái, có gì không thể?”
“Trần Thượng thư, cái ví kia ở đâu?”
“Theo lời Khuyển tử khai, đã bị đồng bọn tiếp ứng mang đi rồi.”
“Chỉ nói suông mà không có bằng chứng thôi.”
Hạ Vĩnh Trấn cũng nổi nóng, hắn chắp tay nói: “Bệ hạ, theo mạt tướng biết, trước khi Chu Tiểu Thất động thủ, Trần Văn Sở đã từng mở miệng nhục mạ, còn nôn ọe về phía Chu Tiểu Thất, lúc này mới chọc giận hắn.”
“Nếu không phải Chu Tiểu Thất ngăn cản Khuyển tử, không để cho hắn mang theo Lý Tú Hoa đi gặp quan, Khuyển tử cũng sẽ không đi đến hạ sách này.”
Hai bên công nói có lý, bà nói có tình.
Cảnh Đế nghe mà thấy đau đầu, không khỏi xoa xoa trán.
“Được rồi được rồi, đều im miệng cho trẫm.”
Ba người im như thóc, tất cả đều cúi đầu.
“Chút chuyện như hạt vừng, làm sao đến mức mang đến trước mặt trẫm cãi nhau ầm ĩ thế này?”
Trần Thực Khải mở miệng biện giải: “Bệ hạ thứ tội, lão thần không phải vì đau lòng Văn Sở, mà là Xích Lân Vệ luôn luôn kỷ luật nghiêm minh, chưa từng có tiền lệ đánh người vô tội.”
“Bây giờ Chu Tiểu Thất vừa thăng đội trưởng, liền ỷ thế hiếp người, nếu không trừng phạt, sợ gây ra sự bất mãn trong dân.”
Hắn đẩy mâu thuẫn của hai bên lên cao, liên quan đến dân tâm, muốn Cảnh Đế trừng phạt nặng Chu Tiểu Thất.
Mặc dù biết ý đồ của hắn, nhưng Cảnh Đế không thể không thừa nhận, câu nói này vẫn có chút đạo lý.
Hạ Vĩnh Trấn á khẩu không trả lời được, thân là võ tướng, về công phu mồm mép, hắn sao là đối thủ của Trần Thực Khải.
Huống chi, Chu Tiểu Thất hoàn toàn chính xác đã đánh người.
Mà còn đánh không nhẹ nữa.
Không có một hai tháng, hai cánh tay của Trần Văn Sở đừng hòng nhúc nhích.
“Vậy theo các ngươi, nên xử phạt Chu Tiểu Thất như thế nào?”
Cảnh Đế nhìn về phía hai cha con Trần Thực Khải.
Trần Tích giảo hoạt, trả lời một câu: “Bệ hạ quyết đoán, vi thần không dám nói bừa, cứ theo luật pháp công bằng mà làm là được.”
“Hạ Vĩnh Trấn, ngươi nói, nên xử trí như thế nào?”
Bất đắc dĩ, Hạ Vĩnh Trấn cực kỳ không cam tâm trả lời: “Bệ hạ, theo pháp lệnh của Xích Lân Vệ, điều thứ bảy mục thứ ba, vô cớ đánh người khác, gây sự đánh nhau, bị trượng 100, tước đoạt chức quan, nếu... nếu gây ra thương vong nghiêm trọng, thì đền mạng!”
Câu cuối cùng, hắn cơ hồ nghiến răng nói ra.
Nếu Chu Tiểu Thất bị xử tử, thì chí ít hắn cũng phải bị giáng cấp.
“Xin mời bệ hạ làm chủ cho Văn Sở, quét sạch những thói hư tật xấu ở đế đô này.” Trần Thực Khải thừa cơ nói.
Cảnh Đế không nói, vuốt râu trầm ngâm.
Một lát sau, hắn mới trả lời: “Truyền ý chỉ của trẫm, Chu Tiểu Thất tuy đã đánh Trần Văn Sở, nhưng xét thấy việc Trần Văn Sở khiêu khích trước đó, sự việc xảy ra đều có nguyên nhân, từ hôm nay, tước đoạt chức đội chính của Chu Tiểu Thất trong Xích Lân vệ, vĩnh viễn không thu nhận.”
“Ngoài ra, trượng trách năm mươi, đi đày bắc cảnh.” Cảnh Đế bổ sung thêm một câu.
Hình phạt này, cũng không hẳn là trở ngại lời nói của cha con Trần Thực Khải.
Cảnh Đế vốn không thèm để ý đến sinh tử của Trần Văn Sở.
Điều hắn quan tâm là lòng dân ở đế đô này.
“Bệ hạ anh minh!”
Trần Thực Khải quỳ xuống dập đầu.
Người chấp hành trượng trách đều là cao thủ bát phẩm.
Chu Tiểu Thất chỉ là thất phẩm, không có chút sức phản kháng, chịu năm mươi trượng của cao thủ bát phẩm, không chết cũng phải mất nửa cái mạng.
Huống chi, Trần Thực Khải đã sớm có dự tính.
Chỉ cần Chu Tiểu Thất vừa rời khỏi đế đô, liền âm thầm sai người giết hắn, để hả giận cho Trần Văn Sở.
Mà Lý Tú Hoa, không có chỗ dựa, muốn đối phó nàng càng dễ như trở bàn tay.
“Bệ hạ, còn Hạ tướng quân…”
Trần Tích thấy Hạ Vĩnh Trấn vẫn bênh vực Chu Tiểu Thất, còn không muốn buông tha hắn.
Trần Thực Khải lập tức mở miệng đánh gãy: “Hạ tướng quân thân là đại tướng quân của Xích Lân Vệ, chưởng quản hai mươi lăm ngàn quân, không có khả năng quản hết mọi người được, chuyện này Hạ tướng quân không có lỗi.”
Nghe vậy, Hạ Vĩnh Trấn khẽ giật mình.
Hắn không ngờ Trần Thực Khải lại nói đỡ cho hắn.
Kỳ thật nghĩ thông suốt, rất đơn giản.
Dù sao hắn cũng là đại tướng quân của Xích Lân Vệ, nắm quyền lớn, dù là Trần Thực Khải cũng không dám tùy tiện đắc tội.
Huống chi, sau này hắn còn phải sống ở đế đô, trong phạm vi quản lý của Xích Lân Vệ.
Cảnh Đế cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng gật đầu nói: “Phạt bổng nửa năm.”
Hạ Vĩnh Trấn thở phào nhẹ nhõm.
“Đa tạ bệ hạ!”
Vừa định phất tay bảo bọn họ lui ra, thì một đao lại lần nữa báo cáo bên ngoài điện.
“Bệ hạ, Tiêu Diêu Hầu cầu kiến.”
“Lão Bát?” Cảnh Đế nhướng mày: “Trẫm không phải đã bảo hắn nghỉ ngơi cho tốt rồi sao, lúc này hắn đến đây làm gì?”
Mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng lúc này hắn đang đau lòng cho Tiêu Vạn Bình, nên cũng sẽ không không gặp mặt.
“Để hắn tiến vào.”
“Vâng.”
Giây lát, Tiêu Vạn Bình vào điện.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”
“Ngồi đi.” Cảnh Đế chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh.
Trần Thực Khải lặng lẽ liếc nhìn Trần Tích một cái, trong mắt kinh hãi.
Tiêu Diêu Hầu này càng ngày càng được Cảnh Đế sủng ái.
Nếu không phải đã lập đông cung, bọn họ không chừng đã phán đoán sai rồi.
“Tạ phụ hoàng.”
Tiêu Vạn Bình ngồi xuống, liếc mắt nhìn ba người phía dưới thềm.
“Ồ, đều ở cả à, vậy thì dễ làm rồi.”
Cảnh Đế nghi hoặc, quay sang hỏi: “Lời này là ý gì?”
“Phụ hoàng, gần đây thân thể nhi thần có chút khó chịu, sáng nay cố ý đi tìm Quỷ Y khám bệnh, không ngờ lại đụng phải Trần công tử đang đập phá tiệm thuốc của Quỷ Y.”
“Cái gì?” Cảnh Đế chậm rãi đứng lên, trong đáy mắt đã có tức giận.
“Trần Văn Sở dám đập tiệm thuốc của Quỷ Y?”
Nghe được lời của Tiêu Vạn Bình, Hạ Vĩnh Trấn mới nhớ ra việc này.
Hắn mải xoắn xuýt chuyện của Chu Tiểu Thất, mà quên không bẩm báo chuyện này.
Thêm vào việc Quỷ Y không hề hấn gì, chỉ là bị tổn hại vài tấm ván gỗ, hắn cũng không để trong lòng.
Hạ Vĩnh Trấn căn bản không ý thức được, có thể nhờ việc này để chèn ép Trần Văn Sở.
“Phụ hoàng, Quỷ Y chẳng biết tại sao, hai ngày nay đóng cửa tiệm, chắc là Trần Văn Sở nóng lòng muốn hỏi bệnh, Quỷ Y không mở cửa, liền...”
Tiêu Vạn Bình cười một tiếng: “Liền phái mấy tên côn đồ, đi đánh phá cửa gỗ của tiệm thuốc.”
Việc Quỷ Y đóng cửa tiệm là vì muốn nghiên cứu phương pháp chữa trị nứt da, điểm này Cảnh Đế đều biết.
“To gan!”
Quả nhiên, nghe tin này, Cảnh Đế tức giận đứng lên.
“Lẽ nào Trần Văn Sở không biết Quỷ Y rất được trẫm yêu thích, lại còn dám đến gây sự?”
Hai cha con Trần Thực Khải, lại lần nữa quỳ xuống đất.
“Bệ hạ, việc này đều có nguyên do, xin mời bệ hạ minh xét!”
“Trẫm cũng muốn nghe thử xem, là nguyên nhân gì?”
“Đều là vì Khuyển tử sáng nay, nghe lầm lời lang băm, cho là mình mắc bệnh nan y, trong lúc nóng vội mới làm ra chuyện như vậy, xin mời bệ hạ khoan dung.” Trần Tích vội vàng giải thích.
“Đùng”
Lời của Trần Tích khiến Cảnh Đế càng thêm giận dữ.
“Đừng có mà dẻo miệng trước mặt trẫm, vừa rồi vì sao không đề cập đến việc này?”
Trần Thực Khải không chút hoang mang đáp: “Bệ hạ, việc Văn Sở đập phá tiệm thuốc của Quỷ Y tiên sinh, đúng là do hắn xúc động, nhưng lại không liên quan gì đến Chu Tiểu Thất, nên lão thần không đề cập đến.”
“Hừ!” Cảnh Đế hơi vung tay, hừ lạnh một tiếng.
Trần Thực Khải dù sao cũng là cha vợ của hắn, dù Cảnh Đế biết gia tộc bọn họ luôn cậy thế ức hiếp người khác.
Nhưng chỉ cần không xảy ra chuyện gì lớn, Cảnh Đế cũng sẽ không nói gì.
Nhưng lần này, Trần Văn Sở tựa hồ đã náo loạn quá lớn rồi.
Trong lòng hai cha con đều hoảng hốt.
“Ai nói không liên quan gì đến Chu Tiểu Thất?” Tiêu Vạn Bình đột nhiên nói một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận