Ta Là Một Ngốc Hoàng Tử, Ngươi So Đo Cái Gì

Chương 484: tế điện

Tư Mã Khai sắc mặt tái xanh, vừa định rút bội đao ra thì nó lại bất lực rớt vào vỏ. Hắn biết, mình không phải là đối thủ của Triệu Thập Tam. Tiếp tục đánh chỉ tự rước lấy nhục nhã mà thôi.
"Lão Triệu giỏi!" Độc Cô U lớn tiếng vỗ tay khen hay.
Khẽ cười, Tiêu Vạn Bình đặt chén trà xuống, đứng dậy đi đến bên cạnh Tư Mã Khai. Hắn cúi người: "Bản hầu nói cho ngươi biết, ta không chỉ là hoàng tử, không chỉ là Hầu gia, ta còn là Bắc Cảnh quân quân hầu được phụ hoàng đích thân phong, điểm này, chắc hẳn Tư Mã tướng quân đã quên rồi?"
Nghe đến câu này, Tư Mã Khai sững sờ. Quả thật là hắn đã quên chuyện vặt này. Nói chính xác hơn, trong Bắc Cảnh quân gần như không ai coi nó ra gì. Sắc mặt Tư Mã Khai tái mét, miệng khẽ nhếch lên, không nói được nửa câu. Hắn tự nhiên biết chức vụ chính của quân hầu là gì.
Tiêu Vạn Bình cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Ngươi hẳn phải biết, quân hầu ngoài việc thao luyện binh mã, còn có một chức trách rất quan trọng."
"Chỉnh đốn quân kỷ!" Thẩm Bá Chương ở bên cạnh nói tiếp.
"Không sai." Tiêu Vạn Bình đứng thẳng dậy: "Chỉ với hành động và lời nói của ngươi vừa rồi, bản hầu đã có thể trị ngươi tội xem thường tôn ti, làm loạn quân kỷ rồi."
Lúc đầu, Tư Mã Khai cho rằng Tiêu Vạn Bình không quản được hắn, cảm thấy đối phương chỉ là một tên hoàng tử ngốc nghếch nên mới không kiêng nể gì cả. Nhưng bây giờ, hắn thua dưới tay Triệu Thập Tam, đối phương lại lấy thân phận quân hầu ra để nói. Khí thế của Tư Mã Khai trong nháy mắt đã hoàn toàn biến mất. Huống chi, trên cổ mình còn có một thanh đao lạnh lẽo đến cực điểm, ngữ khí của Tư Mã Khai lập tức trở nên mềm mỏng.
"Hầu gia thứ tội, là mạt tướng vừa rồi vô lễ." Cuối cùng, Tư Mã Khai cũng cúi đầu.
Thấy thế, nói thật, Tiêu Vạn Bình trong lòng có chút thất vọng. Hắn vốn cho rằng Tư Mã Khai sẽ cứng rắn đến cùng, dù hắn có phách lối càn rỡ chút nhưng nếu Bắc Cảnh quân có một tướng lĩnh có huyết tính như vậy thì Tiêu Vạn Bình cũng rất vui mừng. Có điều, Tư Mã Khai lại làm hắn thất vọng. Hắn sợ. Xem ra, tên Tư Mã Khai này cũng giống như bọn Viên Xung Chi Lưu, chỉ là hèn nhát ức hiếp kẻ yếu thôi.
Mất hết cả hứng, Tiêu Vạn Bình phất tay với Triệu Thập Tam, rồi trở lại chỗ ngồi. "Nói đi, sáng sớm tìm đến bản hầu có chuyện gì?"
Triệu Thập Tam cất đao vào vỏ, trở về đứng phía sau Tiêu Vạn Bình.
Tư Mã Khai đứng dậy, chắp tay nói: "Hầu gia, mạt tướng phụng mệnh của Từ soái đến đây mời Quỷ Y, để chữa trị nứt da cho các tướng sĩ."
Nghe đến đây, Độc Cô U lại nhịn không được đứng ra: "Ngươi mời tiên sinh thì mời, làm gì ở phủ hầu nói năng lung tung thế hả?"
Sắc mặt Tư Mã Khai âm trầm, cúi đầu không nói gì. Tiêu Vạn Bình quay đầu nhìn Quỷ Y một thoáng. Dù sao hắn cũng là phụng chỉ mà đến, sự tình cũng nên làm thôi. Hơn nữa, chuyện Bắc Cảnh quân sĩ bị nứt da hoàn toàn uy hiếp đến sự an toàn của Yến Vân.
"Tiên sinh, phiền ngươi đi một chuyến." Tiêu Vạn Bình cũng không còn làm khó dễ Tư Mã Khai. Chuyện này chẳng có ý nghĩa gì cả.
"Tuân mệnh." Quỷ Y cung kính nhận lệnh.
"Độc Cô, gọi Hoàng Phủ mang theo mấy người lính đi theo tiên sinh." Dù sao cũng là đi trong quân, Tiêu Vạn Bình không thể để Quỷ Y lẻ loi một mình được. Sau đó, hắn lại liếc nhìn Tư Mã Khai.
"Tư Mã tướng quân, tiên sinh là người được phụ hoàng xem trọng, nói với Từ Tất Sơn, nếu tiên sinh có sơ suất gì, sợ khó giữ được tính mạng."
Câu nói này không phải là uy hiếp. Cảnh Đế đang mong chờ Quỷ Y về đế đô để giúp mình kéo dài tuổi thọ. Từ Tất Sơn dù ít dù nhiều cũng hiểu được điểm này. Nếu xảy ra chuyện gì, mặc kệ ngươi là cái gì tam quân chủ soái, động đến lợi ích của Cảnh Đế thì hậu quả khó lường.
Tuy Tiêu Vạn Bình yên tâm nhưng vẫn là để Hoàng Phủ đi theo.
"Vâng." Tư Mã Khai không có ý kiến, chắp tay trả lời.
Tiêu Vạn Bình nâng chén trà lên, rũ mắt xuống, không nói thêm gì. Tư Mã Khai tự nhiên biết, hắn đang hạ lệnh đuổi khách.
"Tiên sinh, đi theo ta đi." Tư Mã Khai bước lên trước, nói với Quỷ Y.
"Chờ chút!" Đột nhiên, Tiêu Vạn Bình lại lần nữa gọi hắn lại.
Tư Mã Khai quay người, im lặng nhìn Tiêu Vạn Bình.
"Bản hầu nghe nói, ở trong quân, các ngươi lập linh vị cho huynh trưởng ta?" Tư Mã Khai thật tình trả lời: "Tiêu soái tử chiến, anh linh chưa về, Từ soái mệnh cho các tướng sĩ tạm thời lập linh đường, ngày đêm tế điện."
Xem như hắn còn hiểu chuyện, Tiêu Vạn Bình thầm nghĩ.
"Ở đâu?"
"Ở hậu quân nhà kho."
Tiêu Vạn Bình ra lệnh cho Tưởng Tông Nguyên chuẩn bị tế phẩm. Tuy di thể không còn, nhưng còn linh vị. Việc đầu tiên mà Tiêu Vạn Bình muốn làm sau khi ổn định lại chính là đến tế bái huynh trưởng.
Trình Tiến, người hậu quân, rất quen thuộc đường đi. Với sự dẫn đường của hắn, Tiêu Vạn Bình đến nhà kho của hậu quân Bắc Cảnh. Trình Tiến là một thiên tướng của hậu quân, có hắn dẫn đường, thì không có tên hề nào xuất hiện.
Một gian nhà kho đơn độc, hai bên treo vòng trắng, trong gió đập dờn.
"Hô..." Tiêu Vạn Bình hít một hơi thật sâu, chợt cảm thấy không khí trang trọng, nghiêm túc của linh đường xộc vào mặt.
Bước vào bên trong, khắp phòng là vải trắng, nhẹ nhàng lay động theo gió. Chính giữa linh đường bày một bộ quan tài màu đen, theo lời Trình Tiến, trong đó chứa thường phục của huynh trưởng khi còn sống.
Ngay phía trước, là một cái bàn thờ, trên bàn có lư hương, ánh nến đã tắt ngấm. Cùng với các cống phẩm đã cũ và tàn.
Trong linh đường không có một ai, khắp nơi còn vương bụi bặm. Hiển nhiên, dù đã lập một nơi như thế này nhưng cũng chỉ mới bắt đầu tế bái. Theo tình hình chiến sự ngày một ác liệt và thời gian trôi qua, người ở đây sẽ chẳng còn ai coi một người đã chết ra gì nữa.
Đốt ba nén hương, Tiêu Vạn Bình đi đến trước linh vị. Thấy phía trên viết "Đại Viêm thái tử Bắc Cảnh quân nguyên soái Tiêu Vạn Dân chi linh vị!"
Tiêu Vạn Dân, chính là tục danh của huynh trưởng Tiêu Vạn Bình. Bên dưới bàn thờ là một chiếc bồ đoàn. Bụi bẩn chưa được dọn dẹp, Tiêu Vạn Bình không nói hai lời, quỳ xuống. Những người đứng phía sau, tất cả đều quỳ theo.
"Huynh trưởng, ta đến rồi." Hốc mắt Tiêu Vạn Bình nóng lên, ký ức xưa cũ ùa về.
"Còn nhớ bảy năm trước, khi ta phát bệnh, leo lên cây ngân hạnh, từ trên cây ngã xuống."
"Ngươi không nói một lời, liền lập tức sai người chặt bỏ cây đó."
"Cái cây đó là Nhàn Phi tự tay trồng, lúc đó nàng đang được ân sủng, mà ngươi cũng không để ý."
"Sau đó, khi thấy ta hôn mê bất tỉnh, ngươi cõng ta chạy thẳng đến Thái y viện."
"Trên đường đi, không biết ngã bao nhiêu lần, cánh tay và vai ngươi dính đầy vết máu."
"Đến Thái y viện, đám thái y nói ta chỉ bị đau sườn khi thở, nhưng ngươi..."
Nói đến đây, giọng Tiêu Vạn Bình nghẹn ngào.
"Ngươi lại bị gãy ngón tay cái bên tay phải, bị thương khắp người, cuối cùng, người được thái y chữa trị lại là ngươi, chứ không phải ta..."
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, tất cả mọi người đều lộ vẻ đau buồn.
Tiêu Vạn Bình bái ba bái, đứng dậy cắm hương vào lư hương. "Huynh trưởng, huynh cứ yên tâm, những việc huynh chưa làm được, ta sẽ thay huynh hoàn thành."
Đứng trước linh vị suốt nửa canh giờ, Tiêu Vạn Bình mới thở dài một tiếng.
"Quản gia, sai người dọn dẹp linh đường."
"Vâng, Hầu gia."
"Trình Tiến, phái một đội binh lính, thay phiên nhau canh gác nơi này." Người còn sống thì ở trên vạn người dưới một người, nhưng chết rồi thì không thể lẻ loi cô độc.
"Tuân mệnh."
Sau một hồi bận rộn, mọi người mới rời đi.
Trở về phủ, Tưởng Tông Nguyên thấy Tiêu Vạn Bình đã bình phục tinh thần thì mới lấy dũng khí góp ý.
"Hầu gia, có một việc, ngài có phải đã quên rồi không?"
"Ừm, chuyện gì?" Tiêu Vạn Bình hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn Tưởng Tông Nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận