Ta Là Một Ngốc Hoàng Tử, Ngươi So Đo Cái Gì

Chương 76 đánh cho ta

"Chương 76 đánh cho ta"
“Đây chính là đệ nhất mỹ nữ của đế đô?”
“Quả nhiên là quốc sắc thiên hương, tuyệt sắc giai nhân.”
“Đây không phải là phàm nữ nhân gian, rõ ràng là tiên nữ hạ phàm, Bát hoàng tử thật đúng là có phúc.”
“Cũng không uổng công ta chen chúc cả canh giờ, vẫn đúng là được nhìn thấy Cố tiểu thư.”
“Không được, ta cũng phải đặt trước một trăm lượng, xem ra sau này phải thường đến Túy tiên lầu mới được.”
Một đám khách mới nhao nhao xì xào bàn tán. Bọn họ căn bản không thèm để ý tới Tiêu Vạn Bình và Cố Kiêu ở một bên. Nghe được lời của mọi người, Cố Thư Tình mặt đỏ bừng, vội vàng lùi lại mấy bước, một lần nữa đứng sau lưng Tiêu Vạn Bình. Mà lúc này, Khương Bất Huyễn kiễng chân, ánh mắt vẫn tìm kiếm bóng hình Cố Thư Tình đang trốn tránh.
“Ngươi nhìn cái gì vậy?” Độc Cô U nhịn không được mở miệng quát mắng.
Phảng phất như người mất hồn, Khương Bất Huyễn lẩm bẩm một câu.
“Thế gian này lại có người đẹp đến vậy sao?”
Cuối cùng, Tiêu Vạn Bình lần nữa lên tiếng: “Khương công tử, ngươi là đến gây chuyện đấy à?”
“Ha ha.” Khương Bất Huyễn ngửa mặt lên trời cười một tiếng, lấy lại tinh thần. “Bản công tử vốn định mời mọi người ăn uống, bây giờ đối ra vế dưới, các ngươi muốn giở trò xấu đúng không?”
Tiền thịt rượu của khách đại đường, Tiêu Vạn Bình căn bản không quan tâm, nhiều nhất cũng chỉ hơn ngàn lượng, chuyện này với hắn chẳng khác nào một góc của tảng băng trôi. Chỉ là Khương Bất Huyễn gây rối như vậy, nếu xử lý không tốt, uy tín của Túy tiên lầu sẽ hoàn toàn mất sạch, về sau còn làm sao mà đặt chân ở đế đô được?
Cố Kiêu có chút nóng nảy, hắn đứng cạnh Tiêu Vạn Bình, nhỏ giọng nói.
“Tỷ phu, ta không phải đau lòng mấy đồng tiền rượu đồ ăn này, mà là giận hắn cố ý gây sự, nếu cứ tùy ý để hắn làm theo ý mình, sau này Túy tiên lầu này của chúng ta chẳng phải sẽ bị người ta chê cười sao?”
“Ta hiểu ý của ngươi, cho nên, việc này giao cho ta.”
Ánh mắt Tiêu Vạn Bình lóe lên một tia cười hiểm, trong lòng đã nảy ra một kế.
Thấy vậy, Cố Thư Tình nhíu mày. Gia hỏa này, lại định giở trò ám muội gì đây?
“Khương công tử, ngươi nhất quyết muốn gây sự?” Ánh mắt Tiêu Vạn Bình lóe lên một tia sát khí.
Các phủ binh của Cố phủ thấy vậy, tiến thêm một bước, thu hẹp vòng vây, bao vây Khương Bất Huyễn bốn người vào giữa.
“Đường đường đế đô Đại Viêm, các ngươi còn muốn ẩu đả dân lành à?”
Thu lại nụ cười, Khương Bất Huyễn giận dữ chỉ vào Tiêu Vạn Bình trên lầu hai.
“Chúng ta đương nhiên sẽ không bắt nạt dân lành, nhưng đối với kẻ gây chuyện, tuyệt không nương tay.”
Nói xong, Tiêu Vạn Bình vung tay lên.
“Đánh cho ta!”
Cái gì mà Tứ hoàng tử Đại Vệ, trước khi ngươi lộ thân phận ra thì cũng chỉ là một tên dân đen cố tình gây sự thôi. Cho dù có đánh chết ngươi thì cũng coi như là người không biết không có tội.
“Mẹ kiếp, còn dám làm bộ trước mặt lão tử sao?” Tiêu Vạn Bình nhỏ giọng tức giận mắng một câu.
Cố Thư Tình ở một bên nhìn hắn, nhíu mày. Nàng càng ngày càng không hiểu nổi Tiêu Vạn Bình, khi thì xuất khẩu thành thơ, khi lại mở miệng nói bậy, rốt cuộc đâu mới là con người thật của hắn?
Phủ binh đã nhận được mệnh lệnh của Cố Phong, tối nay mặc cho Tiêu Vạn Bình điều động. Nghe được lệnh, bọn họ lập tức xông về phía Khương Bất Huyễn. Ba tên thị vệ thấy vậy thì trong lòng kinh hãi.
“Láo xược, các ngươi có biết người trước mặt này là ai không?”
Tiêu Vạn Bình không cho thị vệ cơ hội mở miệng, lập tức hô lớn: “Ta quản các ngươi là ai, gây chuyện ở tửu lâu của ta thì phải chịu hậu quả, đánh, đánh cho đến chết cho ta!”
Phủ binh đồng loạt tiến lên, từng người cầm đao bổ về phía ba tên thị vệ kia. Ba người kia một là tay không tấc sắt, hai là đã phải đối phó với phủ binh, lại phải bảo vệ Khương Bất Huyễn. Lại thêm phủ binh có số lượng đông gấp mấy chục lần so với bọn họ, dù võ nghệ có giỏi đến đâu đi nữa, không bao lâu cũng bị đánh cho mặt mày bầm dập, mình đầy thương tích.
Một đám khách mới nhao nhao kinh hô. Bọn họ không hề rời đi mà lại chăm chú xem náo nhiệt.
Thấy tình hình dần mất kiểm soát, hơn nữa đối phương có vẻ thực sự muốn giết người, trong lòng Khương Bất Huyễn sinh ra sợ hãi, vội vàng hô lớn một tiếng.
“Dừng tay, tất cả dừng tay!”
Thấy vậy, Tiêu Vạn Bình cũng nhẹ nhàng vung tay, mặt mang ý cười, ra hiệu cho phủ binh lui ra.
“Sao, Khương công tử có lời muốn nói à?”
Khương Bất Huyễn chỉ vào Tiêu Vạn Bình trên lầu hai, mặt đầy vẻ giận dữ, nhưng lại không thể làm gì: “Các ngươi... các ngươi... thật sự là lũ lưu manh, không nói lý lẽ.”
Trong lòng Tiêu Vạn Bình cười thầm. Gia hỏa này, tức giận quá hóa lú, để lộ bản chất, không phải chỉ là một tên con mọt sách nhát gan sao? Sao cứ phải ra vẻ mình là kẻ hung ác vậy?
“Ngươi nói ngươi có tiện không cơ chứ? Đã nhát gan như thế, còn dám đến tửu lâu gây sự à?”
“Đạo lý ư, đạo lý chính là ngươi cố tình gây sự, chúng ta ra tay giữ gìn trật tự tửu lâu, cái này có vấn đề gì không?”
Vốn muốn nói vài lời hung ác, nhưng suy xét đến khách khứa trong tửu lâu đông đảo, sợ ảnh hưởng không tốt, Tiêu Vạn Bình vẫn là cố nhịn. Cố Kiêu và Độc Cô U ở bên cạnh thấy vô cùng khoái trá.
“Điện hạ làm tốt lắm, đám hoàn khố này, cứ cho mình có chút quyền thế, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Cố Kiêu cũng thở phào nhẹ nhõm, giải tỏa nỗi tức giận trong lòng. Hắn đứng trên lan can nhìn xuống dưới lầu: “Khương công tử, ta chính là đông gia Túy tiên lầu, bây giờ ngươi vẫn khăng khăng muốn nói toàn bộ đồ ăn thịt rượu ở đại sảnh này đều là do ngươi gọi sao?”
Gặp đám phủ binh lui về, Khương Bất Huyễn mặt nhăn nhó. Không được rồi, vừa đến đế đô đã xuất sư bất lợi, trở về còn mặt mũi nào mà ăn nói? Nhất định phải kiếm chút lợi, nếu không sau này đi gặp Viêm Đế sẽ bị động mất. Trong lòng hắn không khỏi có chút hối hận vì mình đã làm quá. Hiện tại rất khó có đường lui, bỏ không được mà tiến cũng không xong. Bỗng, Khương Bất Huyễn nhớ đến mỹ nhân vừa nãy mình nhìn thấy, trong lòng khẽ động.
“Ngươi là Cố Kiêu?” Hắn lớn tiếng hỏi.
“Chính là ta, ngươi muốn sao?” Cố Kiêu ưỡn ngực nói.
“Vị nữ tử trên lầu vừa nãy, là tỷ tỷ ngươi Cố Thư Tình, người được Bát hoàng tử đương triều hỏi cưới làm vợ phải không?”
Nửa câu sau, Khương Bất Huyễn cố ý nhấn mạnh.
“Đúng thì sao?” Lần này là Tiêu Vạn Bình lên tiếng.
“Bản công tử yêu cầu có thể rút lui, nhưng nhất định phải để Cố Thư Tình đến rót rượu cho ta ba chén.”
Lời vừa nói ra, đám người kinh hãi.
“Gã này là gan hùm mật báo sao, dám đưa ra yêu cầu như vậy?”
“Nếu hắn biết Cố tiểu thư là nàng dâu chưa cưới của Bát điện hạ mà còn dám nói như vậy thì đích thị là muốn chết.”
“Các ngươi đừng nói, nếu hắn biết việc này mà còn dám yêu cầu như vậy, hẳn là thân phận bất phàm.”
Bàn tay đang nắm chặt trên lan can gỗ, nụ cười của Tiêu Vạn Bình dần thu lại. Tuy đối với Cố Thư Tình không có cảm giác gì, nhưng hành động lần này của Khương Bất Huyễn, rõ ràng là đang đánh vào mặt hắn, thậm chí là đang đánh vào mặt Đại Viêm. Hắn trở về Vệ quốc, nhất định sẽ công khai tuyên truyền chuyện vừa đến Hưng Dương đã đòi hỏi vợ chưa cưới của hoàng tử rót rượu hầu hạ. Chuyện này sẽ khiến Tiêu Vạn Bình về sau còn mặt mũi nào để nhìn người, Đại Viêm càng mất hết mặt mũi trước thiên hạ.
“Láo xược!” Độc Cô U dẫn đầu mở miệng.
Tiêu Vạn Bình cũng không do dự, thừa lúc hắn chưa nói ra thân phận của mình, ánh mắt lạnh lẽo, vung tay lên.
“Cắt lưỡi hắn cho ta.”
Lần này, Độc Cô U đích thân từ lầu hai nhảy xuống, rút Bội kiếm xông lên phía trước.
“Chậm đã!”
Nhưng lần này, Khương Bất Huyễn đã có chuẩn bị. Hắn từ trong ngực lấy ra một tấm lệnh bài, thêm một văn thư, giơ cao qua đầu.
“Bản công tử chính là Tứ hoàng tử Đại Vệ, Khương Bất Huyễn, 300.000 quân Đại Vệ của ta đã đóng ở biên giới rồi, các ngươi dám động đến ta một chút, quân Đại Vệ ta tất nhiên sẽ san bằng Viêm Quốc của các ngươi, nơi đi qua, chém sạch giết hết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận