Ta Là Một Ngốc Hoàng Tử, Ngươi So Đo Cái Gì

Chương 44 cam bái hạ phong

Chương 44 Cam bái hạ phong “Ngươi nếu có thể đối ra vế dưới, lại có thể được Phương đại nhân cùng Cố tiểu thư tán thành, ta liền đem trêи bàn này rượu uống hết đi.” Trần Văn Sở cũng đã ngà ngà say, khí huyết dâng lên. Trêи bàn này còn có năm sáu bầu rượu, mà hắn đã có ba phần men say, tất cả đều uống xong, chắc chắn sẽ mất mặt trước mọi người.
“Đây chính là lời ngươi nói.” Tiêu Vạn Bình chỉ vào mũi Trần Văn Sở. “Nghe cho kỹ, vế đối dưới của ta là: pháo Trấn Hải thành lâu!” Hắn cao giọng nói ra vế đối dưới tốt nhất trong lịch sử.
Tiêu Vạn Bình vừa dứt lời, giữa sân đầu tiên là im lặng một lát, mọi người lộ vẻ khác biệt. Những quan viên và thanh niên tài tuấn không liên quan đến mình thì nhao nhao cúi đầu trầm ngâm. Còn Tiêu Vạn Xương, ngũ quan vặn thành một cục, giống như ăn phải ruồi, khó chịu vô cùng. Hiển nhiên, hắn đã nhận ra mình thua rồi. Lại nhìn Cố Thư Tình, nàng mặt mày tràn đầy vẻ khó tin, trừng mắt nhìn Tiêu Vạn Bình đang bước đi xiêu vẹo. Lẽ nào, hắn thật sự có tài? Không, tuyệt đối không thể. Một kẻ mắc chứng động kinh, làm sao có thời gian nghiên cứu những thứ này? Hắn nhất định là mèo mù vớ cá rán, đoán trúng. Nàng không muốn tin, trong lòng không ngừng nói với chính mình.
“Tốt, tốt!” Đám người còn chưa lên tiếng, Phương Hồng Thanh đã kịp phản ứng đầu tiên. “Bát điện hạ lần này đối, không những khí thế ngút trời, hơn vế dưới của lão phu một bậc, mà ý cảnh cũng sâu xa, đối trận không sai chút nào, có thể xưng vế đối tuyệt hảo, lão hủ tài sơ học thiển, cam bái hạ phong.” Phương Hồng Thanh nói ra lời này, không nghi ngờ gì, đã chứng thực vế đối của Tiêu Vạn Bình đã là hay nhất toàn trường, không ai sánh bằng.
“Thư Tình, ngươi thấy thế nào?” Tiêu Vạn Xương vẫn chưa hết hy vọng, mở miệng hỏi Cố Thư Tình. Chỉ cần vị chính chủ này thừa nhận, cho dù vế đối có hay đến đâu thì sao chứ?
“Vế dưới của Bát điện hạ, quả thực là hoàn hảo nhất.” Cố Thư Tình từ trong miệng nói ra một câu. Nàng vẫn có nguyên tắc của mình, không thể vì ý thích cá nhân mà bóp méo chân lý văn học Cố gia.
“Cái này...” Tiêu Vạn Xương á khẩu không trả lời được, hừ lạnh một tiếng, về lại chỗ ngồi của mình. Đám người cũng đều ngồi xuống. Tiêu Vạn Bình đương nhiên không bỏ qua cho Trần Văn Sở. “Trần huynh đúng không, không biết vừa nãy nói có chắc không?” Trần Văn Sở nghẹn đỏ cả mặt, hắn liếc nhìn Tiêu Vạn Xương, ý muốn cầu cứu. Còn Tiêu Vạn Xương đã mất mặt, không muốn tiếp tục làm xấu nữa. Hắn ngoảnh mặt đi, không thèm nhìn Trần Văn Sở. Bất đắc dĩ, Trần Văn Sở chỉ có thể nghiến răng nói: “Coi như ngươi giỏi, uống thì uống.” Nói xong, hắn cầm lấy bầu rượu trêи bàn, bắt đầu đổ vào miệng. Lúc đầu khí thế ngút trời, có điều uống chưa đến năm chén… “Oa.” Đồ ăn trong dạ dày Trần Văn Sở, bị chất cồn kích thích, một mạch trào ra từ miệng.
“Oa oa.” Thêm hai ngụm, Trần Văn Sở không khống chế được, đồ ăn nôn cả lên người Tiêu Vạn Xương.
Thấy vậy, Cố Thư Tình chau mày, bịt mũi không dám nhìn. Cố Kiêu không nhịn được cười lớn: “Trần huynh quả nhiên phóng khoáng, đến say rượu cũng tráng quan thế kia, bội phục, bội phục.” Sao hắn lại không biết Trần Văn Sở và Tiêu Vạn Xương là một bọn, hắn không dám làm gì Tiêu Vạn Xương, tự nhiên trút giận lên Trần Văn Sở.
Nôn thêm mấy ngụm nữa, Trần Văn Sở cuối cùng cũng ngã xuống đất, ngủ say như chết.
“Đồ mất mặt, mau kéo hắn xuống.” Tiêu Vạn Xương tranh thủ phủi chất bẩn trêи người. Có người hầu đi lên, khiêng Trần Văn Sở đi.
“Ngũ ca, ngươi cả người hôi hám, chi bằng về nhà thay y phục đi, kẻo làm mọi người khó chịu.” Tiêu Vạn Bình che mũi vừa cười vừa nói.
“Hừ!” Tiêu Vạn Xương tức đến khí huyết dâng trào, máu huyết toàn thân gần như sôi lên. Hắn làm sao có thể chịu để yên như vậy?
“Không cần!” Nói xong, hắn cởi trường bào trêи người, vứt sang một bên, chỉ mặc y phục bên trong.
Một lát sau, Tiêu Vạn Xương lại mở miệng: “Không biết Thư Tình, có còn muốn đối câu nữa không?” Sau chuyện này, Cố Thư Tình có vẻ hứng thú giảm đi nhiều, liền lắc đầu.
“Ngũ điện hạ, cứ để tiểu nữ ra vế đối thì thật bất công, chi bằng lần này ngài ra vế trêи, chúng ta đối vế dưới, được chứ?” Chính là đợi câu này, trong mắt Tiêu Vạn Xương thoáng qua một tia giảo hoạt.
“Nếu đã như vậy, vậy tại hạ xin được múa rìu qua mắt thợ.” Tiêu Vạn Xương trừng mắt liếc Tiêu Vạn Bình, rồi tiếp tục nói: “Vế này lại liên quan đến Bát đệ.” “Liên quan đến ta?” Tiêu Vạn Bình hơi giật mình, chỉ vào mũi mình. Hắn biết đối phương sắp tung chiêu.
“Không sai, Bát đệ trước đây từng ở Trích Tinh Uyển, vi huynh hơi sửa lại chút, nghĩ ra một vế đối, cho mọi người tiêu khiển.” “Ách...” Tiêu Vạn Bình nấc cục vì rượu, thở ra mùi rượu: “Vậy cứ thoải mái đến đi!” Nhờ hơi men, hắn có vẻ phóng khoáng mạnh mẽ. Hắn không tin, Tiêu Vạn Xương có thể ra được vế đối tuyệt đối gì. Với vốn kiến thức tích lũy của người ở thời đại sau như hắn, tin là có thể đối phó được.
Cố Thư Tình không nhịn được liếc nhìn trộm, nhất thời càng nhìn không ra Tiêu Vạn Bình đến cùng là người thế nào.
“Hừ.” Cười lạnh một tiếng, Tiêu Vạn Xương nói: “Vậy ngươi nghe cho kỹ, vế trêи của ta là: Trích Tinh lâu, trích tinh khó, trích tinh trêи lầu trích tinh khó, tinh lâu thiên cổ, tinh khó thiên cổ.” Vế này vừa ra, Tiêu Vạn Xương nhếch miệng cười lạnh nhìn Tiêu Vạn Bình. Vế trêи này ý nghĩa không khó lý giải, "trích tinh trêи lầu trích tinh khó" có nghĩa là Tiêu Vạn Bình giống như con giun dế, muốn lên trời căn bản là không thể. Còn “tinh lâu thiên cổ, tinh khó thiên cổ” là nói Trích Tinh lâu có thể tồn tại nghìn năm, còn Tiêu Vạn Bình hắn thì chỉ là một kẻ khó mà thành tựu gì. Tóm lại, vế đối này chính là giễu cợt Tiêu Vạn Bình, nói hắn không quyền không thế, tình cảnh khốn khó.
Tiêu Vạn Bình nghe thấy, vế này có chút quen a! Nghĩ kỹ lại, mới nhớ ra, thì ra là tương tự với vế đối nghìn năm ở Vọng Giang Lâu, Thành Đô kiếp trước của hắn. Hắn đã từng đến Vọng Giang Lâu, ấn tượng về vế đối này vẫn còn mới. Tiêu Vạn Xương có thể nghĩ ra câu đối này để chế giễu mình, chắc đã tốn không ít thời gian.
Tiêu Vạn Bình trong lòng lập tức đã có cân nhắc. Nếu bắt hắn đối ngay lập tức thì rất khó, nhưng sửa lại vế dưới thì lại rất đơn giản.
Trêи ghế, mọi người trầm mặc một lát, mấy tên công tử nhà giàu cũng hiểu ý nghĩa của vế đối, nhao nhao che miệng cười trộm. Còn Cố Thư Tình, nàng nhìn Tiêu Vạn Bình, trong mắt không một gợn sóng. Nàng muốn xem, Tiêu Vạn Bình rốt cuộc ứng phó thế nào.
“Ách…” Tiêu Vạn Bình lại nấc một tiếng, vung tay: “Chỉ có vậy thôi à?” Thấy hắn không để tâm chút nào, mọi người cảm thấy rất bất ngờ. Lẽ nào hắn lại đối ra? Vế đối này muốn đối lại thì không khó, khó ở chỗ, Tiêu Vạn Bình sẽ phản kích Tiêu Vạn Xương một cách khéo léo thế nào.
“Lão Bát, đừng chỉ nói mồm, ngược lại ngươi hãy đối đi.” Tiêu Vạn Xương thúc giục. Hắn tự nhận trong thời gian ngắn, Tiêu Vạn Bình tuyệt đối không thể đối lại, dù cho đối được thì cũng không có cách nào phản kích mình. Đến lúc đó so sánh, hắn vẫn sẽ chiếm ưu thế.
Tiêu Vạn Bình cầm đũa lên gõ vào bầu rượu: “Vậy ngươi nghe cho kỹ, vế đối dưới của ta là: Tỏa Long giếng, Tỏa Long gấp, Tỏa Long trong giếng Tỏa Long gấp, Long Tỉnh vạn năm, rồng gấp vạn năm.” Vế trêи: Trích tinh lâu, trích tinh khó, trích tinh trêи lầu trích tinh khó, tinh lâu thiên cổ, tinh khó thiên cổ.
Vế dưới: Tỏa Long giếng, Tỏa Long gấp, Tỏa Long trong giếng Tỏa Long gấp, Long Tỉnh vạn năm, rồng gấp vạn năm.
Nhất thời, cả sân im phăng phắc.
“Hay quá!” Cố Kiêu trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm Tiêu Vạn Bình.
Còn Cố Thư Tình, tay đang nâng chén rượu, dừng giữa không trung, bất động.
(Nhấn mạnh một chút, quyển sách này không có tình tiết yêu đương, những hành động và lời nói của nhân vật chính trong các chương sau chỉ là để đạt được mục đích của mình, không phải là bản tâm của hắn!)
Bạn cần đăng nhập để bình luận