Ta Là Một Ngốc Hoàng Tử, Ngươi So Đo Cái Gì

Chương 112: người cuồng tất có họa

Chương 112: Kẻ điên ắt có họa
Đưa tay gõ nhẹ ống tay áo, Tiêu Vạn Bình tìm một tảng đá rồi ngồi xuống. Chẳng hiểu sao, dạo gần đây hắn càng ngày càng lười. Có thể ngồi thì nhất quyết không đứng.
"Đơn giản thôi, ta muốn Phạm Trác và Uông Giáo Úy xin lỗi, à còn nữa, tùy tiện bồi chút tiền thuốc men là được."
Lần này, Phạm Trác không hề trợn mắt giật râu. Hắn liếc nhìn Phí Hưng Quyền, thấy hắn ta đang kinh ngạc nhìn mình. Hắn biết vấn đề này không thể tránh khỏi. Hơn nữa, đúng là mình đã hành động nóng nảy trước.
Phạm Trác không nói thêm gì, chắp tay với Uông Hướng Võ: "Huynh đệ, xin lỗi."
Uông Hướng Võ vội vàng đáp lễ: "Phạm tướng quân quá lời rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi."
"Vết thương nhỏ?" Tiêu Vạn Bình lập tức chỉ vào vũng máu trên mặt đất: "Cái này không phải vết thương nhỏ đâu nhé, nôn cả máu ra rồi, thế nào cũng phải đi y quán kiểm tra toàn thân, bồi bổ chục ngày nửa tháng, ăn thêm chút nhân sâm ngàn năm gì đó cho bổ vào mới được."
Mặt Phí Hưng Quyền tối sầm, hắn hỏi thẳng: "Bát hoàng tử, ngài cứ nói thẳng đi, muốn bao nhiêu tiền?"
Vung tay lên, Tiêu Vạn Bình đáp lời: "Không cần nhiều, tùy tiện cho cái 100.000 lượng là được rồi."
Nghe con số này, Bùi Khánh suýt nữa thốt lên thành tiếng. 100.000 lượng! Tiền lương cả ba đời nhà hắn cộng lại còn chưa nhiều đến thế.
Còn Độc Cô U, chỉ che miệng cười trộm. Gã đã quá quen với phong cách hành sự của Bát điện hạ này.
"100.000 lượng?" Phạm Trác cuối cùng không nhịn được: "Sao ngươi không đi cướp luôn đi?"
Hoàn toàn chính xác, Tiêu Vạn Bình rõ ràng có thể cướp, nhưng lại cứ phải tìm lý do này nọ: "Phí tướng, Uông Giáo Úy bị trọng thương đó, tiền thuốc men này, phí tổn thất thời gian này, cộng thêm tổn thất tinh thần nữa, 100.000 lượng có nhiều không?"
Tiêu Vạn Bình nói xong, cười gian nhìn Phí Hưng Quyền.
Cắn răng, Phí Hưng Quyền gắng gượng nặn ra một nụ cười: "Không nhiều, không nhiều."
"Vậy còn chờ gì nữa, đưa tiền đây."
Phí Hưng Quyền vung tay lên, một tùy tùng bên cạnh lập tức từ trong ngực móc ra một xấp ngân phiếu dày cộm, đưa tới.
"Uông Giáo Úy, cầm lấy đi." Tiêu Vạn Bình nói.
"Cái này..."
Vừa nhìn thấy nhiều tiền thế, cả người Uông Hướng Võ run lên.
"Điện hạ, thật sự không cần nhiều như vậy đâu ạ."
Bùi Khánh quát: "Điện hạ bảo ngươi cầm thì cứ cầm."
"Dạ!"
Nơm nớp lo sợ nhận lấy ngân phiếu, Uông Hướng Võ nhìn Tiêu Vạn Bình, trong mắt tràn đầy cảm kích. Lúc đầu có Phạm Trác xin lỗi là hắn đã hài lòng rồi, bây giờ lại còn thêm 100.000 lượng nữa. Trong lòng Uông Hướng Võ sung sướng, lặng lẽ lùi xuống.
Phủi tay, Tiêu Vạn Bình đứng lên. "Đi, làm việc chính thôi."
Thấy Ma Vương cuối cùng cũng chịu tha cho Phạm Trác, Phí Hưng Quyền trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Tiếp xúc với hắn, quả thật không dễ chút nào, trong lòng hắn thầm cảm thán.
"Bát hoàng tử." Phí Hưng Quyền tươi cười tiến lên.
"Nói đi, các ngươi tách ra với Khương Bất Huyễn ở đâu? Có gì bất thường không?"
Phí Hưng Quyền cố suy nghĩ rồi đáp: "Từ Vệ Đô Sóc Phong khởi hành, Tứ điện hạ luôn đi cùng sứ đoàn, mãi đến khi vào Quy Vân Thành."
Bùi Khánh chen vào: "Thế rốt cuộc tách ra thế nào?"
"Cũng không có gì đặc biệt, Tứ điện hạ nói muốn thăm một người bạn cũ ở Vân thành, về sau phái người về báo lại nói bạn của hắn cũng muốn đến Hưng Dương Thành, hắn muốn cùng bạn đồng hành nên không trở về sứ đoàn."
Tiêu Vạn Bình cười lạnh: "Thân là Thừa tướng Vệ Quốc, vậy mà lại tin thứ lời đó, điện hạ nhà các ngươi không thấy ở biên cảnh, chẳng lẽ ngươi không hề cảnh giác chút nào?"
"Ai." Phí Hưng Quyền thở dài: "Nói ra thì thật xấu hổ, lúc đầu ta cũng không đồng ý, còn phái người đến nhà người bạn kia, ai ngờ họ đã đi từ lâu."
"Bất thường như vậy, chẳng lẽ các ngươi không chút nghi ngờ sao?" Bùi Khánh hỏi lại.
"Điểm này quả thật là do bản tướng sơ suất. Lúc tên lính kia mang lệnh bài của điện hạ đến báo tin, ta lại quen biết hắn nên nhất thời không nghĩ nhiều."
"Hừ!" Nghe vậy, Tiêu Vạn Bình cười lạnh: "Chắc không phải do ngươi không nghĩ nhiều, mà là do các ngươi nghĩ rằng, 300.000 quân Vệ ở biên giới, người Viêm ta có dám làm gì điện hạ các ngươi đâu chứ."
Ý nghĩ bị vạch trần, mặt Phí Hưng Quyền không khỏi nóng bừng.
"Bát hoàng tử, việc này đúng là do sứ đoàn Vệ quốc chúng ta chủ quan, bản tướng xin thừa nhận."
Phạm Trác cuối cùng không nhịn được, đứng ra nói: "Việc này cũng không thể chỉ trách mỗi chúng ta."
Độc Cô U lập tức phản bác: "Hoàng tử nhà mình mất tích, không chút cảnh giác, không trách các ngươi thì trách ai?"
Dù sao hắn ta cảm thấy, nếu Tiêu Vạn Bình rời mắt hắn quá một canh giờ, mặc kệ là ai, thế nào đi nữa, cứ không thấy Tiêu Vạn Bình bình yên vô sự thì Độc Cô U không yên lòng.
Phí Hưng Quyền giải thích: "Chúng ta không phải là không cảnh giác, thật sự là cứ đi được bốn, năm trăm dặm, hắn sẽ đột ngột xuất hiện, rồi quay về quán dịch nghỉ ngơi một hai canh giờ, sau đó lại rời đi."
Hắn nhìn thoáng qua thi thể trong phòng. "Hắn quay lại, mà các ngươi không nhận ra?" Bùi Khánh nghi ngờ.
"Ai!" Phí Hưng Quyền thở dài: "Mỗi lần về quán dịch, hắn đều nhốt mình trong phòng, nói rằng mệt mỏi không muốn gặp ai. Nhưng nghe giọng thì đúng là Tứ điện hạ nhà ta, nên chúng ta cũng không còn lo lắng gì."
Phạm Trác nói thêm: "Có một lần, ta thậm chí còn nhìn thấy gò má hắn, trông giống hệt Tứ điện hạ nhà ta, từ xa nhìn lại thì cơ hồ không thể phân biệt được thật giả."
Phí Hưng Quyền nói tiếp: "Các ngươi xem, dáng dấp giống như vậy, giọng nói thì y hệt, chúng ta nào biết được hắn là đồ giả chứ?"
Nghe xong lời bọn họ, Bùi Khánh vuốt cằm, nói một câu công bằng: "Tính toán tỉ mỉ, quả thực là khiến người khó phòng bị."
"Bùi đại nhân anh minh!" Phí Hưng Quyền cảm kích chắp tay.
Hắn lại bổ sung: "Chờ đến khi vào đế đô, chúng ta thấy hắn ở cự ly gần, lại bị Bát hoàng tử đánh cho tơi tả như thế này, thì lại càng không nhận ra thật giả nữa."
"Đúng rồi!" Phạm Trác nói: "Hắn từ Túy Tiên Lầu về, đòi thay quần áo dính máu, ta cố tình nhìn sau lưng hắn thì thấy cũng có vết sẹo giống Tứ hoàng tử nhà ta, thế nên chúng ta làm sao nghĩ ra được là đồ giả."
Tiêu Vạn Bình sờ mũi bất đắc dĩ cười một tiếng, hắn không thể không thừa nhận, kế hoạch liên hoàn như vậy, đổi lại bất kỳ ai cũng khó mà phát hiện ra sự bất thường.
"Được rồi, đừng than thở nữa, nói đi, Tứ hoàng tử các ngươi, có đặc điểm gì rõ rệt không?"
"Đặc điểm?" Phí Hưng Quyền khẽ giật mình: "Ngoài vết sẹo sau lưng ra thì cũng không có gì đặc biệt."
"Cũng chỉ có một cái mũi với hai con mắt thôi à?" Tiêu Vạn Bình cười nói.
Phí Hưng Quyền giậm chân: "Ôi Bát hoàng tử ơi, đến lúc nào rồi mà còn trêu đùa?"
Phạm Trác hừ lạnh một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vết sẹo kia thì thế nào chứ, chẳng lẽ lại bắt người cả thành phố cởi sạch đồ ra để kiểm tra sao?"
Tiêu Vạn Bình tai thính, nghe được câu này thì trong lòng hơi động. "Ngươi nói cái gì?"
Thấy hắn ta nhìn chằm chằm mình, Phạm Trác quay mặt sang chỗ khác, sợ nói hớ lại bị bồi thêm mấy vạn lượng.
"Không có gì, ta không nói gì." Hắn vội trả lời.
"Đúng đó! Có thể tra theo cách này." Tiêu Vạn Bình vỗ tay một cái, trong lòng đã có chủ ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận