Ta Là Một Ngốc Hoàng Tử, Ngươi So Đo Cái Gì

Chương 4 thống khoái

Chương 4: Sảng khoái “Nói như vậy, là ngươi từng nhục mạ Lão Bát trước đây?” Cảnh Đế sắc mặt lạnh hẳn, nhìn về phía Tiêu Vạn Vinh. “Phụ hoàng, Bùi Khánh quả thực là nói bậy nói bạ, nhi thần nào dám khi dễ Lão Bát, rõ ràng là hắn cố ý đá bị thương nhi thần, xin mời phụ hoàng minh xét.” Trần Thực Khải cũng đứng dậy: “Bùi đại nhân, ngươi nói những lời này, có thể có bằng chứng, nếu chỉ là suy đoán, đây chính là tội khi quân, xin ngươi nói cho cẩn thận.” Lời nói ám chỉ đều là uy hiếp. Bùi Khánh cười lạnh một tiếng: “Đại Lý Tự chưởng quản thiên hạ hình ngục, vi thần tự nhiên không dám nói bừa.” “Nói như vậy, ngươi có chứng cớ?” Cảnh Đế hỏi. Mỉm cười, Bùi Khánh đi đến bên cạnh Tiêu Vạn Vinh, chỉ vào quần của hắn nói. “Quần áo Thất hoàng tử, có mùi rượu nồng nặc, còn có vết cháy xém, đây là thứ nhất.” Sau đó, hắn đi đến bên cạnh Tiêu Vạn Bình, chỉ vào cổ của hắn: “Cổ Bát hoàng tử, có vết véo, đây là thứ hai.” “Thứ ba thôi, chính là Bát hoàng tử sau khi tỉnh dậy, một mực kêu khát nước muốn uống nước, ngay sau đó lại kêu muốn cứu lửa, sự thật quá rõ ràng.” “Đó chính là Bát hoàng tử muốn uống nước, Thất hoàng tử lấy rượu mạnh rót, Bát hoàng tử giãy giụa, làm đổ rượu, có chút bất cẩn gây hỏa hoạn, sau đó hắn chỉ muốn cứu hỏa, cho nên mới dùng chân đá lung tung, mới dẫn đến kết quả như vậy.” Nghe vậy, Nhàn Phi quát: “Chỉ là ăn nói hàm hồ, ngươi làm sao kết luận vết véo trên cổ hắn, chính là do Vinh Nhi gây ra?” Không hề hoang mang, Bùi Khánh đáp lời “bẩm Nhàn Phi nương nương, vết véo trên cổ Bát hoàng tử, có dấu nhẫn, mà trùng hợp, ngón cái tay trái Thất hoàng tử, cũng mang một cái nhẫn ngọc, chỉ cần hai cái so sánh đối chiếu, liền có thể chứng minh vi thần nói thật hay giả.” “Người đâu!” Cảnh Đế mặt như băng sương, phất tay ra lệnh. Thị vệ lập tức kéo Tiêu Vạn Vinh, đem tay trái của hắn so vào cổ Tiêu Vạn Bình. “Bẩm bệ hạ, vết tích khớp nhau!” “Đùng” Cảnh Đế hung hăng vỗ một cái lên long án, giận dữ đứng lên. “Khá lắm Lão Thất, học được thói ác nhân cáo trạng trước.” “Phụ hoàng thứ tội, thứ tội...” Tiêu Vạn Vinh sợ đến mất hết hồn vía, lập tức quỳ rạp xuống đất. “Bát đệ kêu khát nước, nhi thần chỉ muốn cùng hắn chia sẻ rượu ngon, không có ý khác mà thôi!” Chuyện đến nước này, Tiêu Vạn Vinh cũng không dám cãi chày cãi cối nữa. “Không có ý khác?” Cảnh Đế khó nhọc mà cười. “Ngươi xem trẫm giống như hắn, đồ ngốc?” Tiêu Vạn Bình khẽ giật mình: Ngươi ví von thì cứ ví von, nhất định phải nhắc tới ta làm gì? “Tranh giành đông cung, ngươi thua cho thái tử, bây giờ thái tử gặp chuyện, ngươi liền không kịp chờ đợi tìm Lão Bát để trả thù, đừng tưởng rằng những cái tiểu tâm tư đó, trẫm không biết!” “Phụ hoàng, nhi thần oan uổng a...” Bây giờ Tiêu Vạn Vinh cũng chỉ còn mỗi câu này để nói. “Mỗi ngày chỉ biết uống mấy giọt nước tiểu ngựa, bây giờ tốt rồi, uống cho đến mức trở thành thái giám, xem ra trẫm còn phải giao cho ngươi một trong các chức vụ tùy tùng.” Tiêu Vạn Vinh chỉ biết ra sức dập đầu, không dám tiếp lời nữa. “Hô” Tiêu Vạn Bình thở dài ra một hơi, cái tội chết cuối cùng cũng miễn rồi. Nhưng làm náo loạn đến mức này, phụ hoàng chắc hẳn sẽ xử tội hắn đôi chút chứ? Hắn mang tâm tình chờ đợi, tĩnh nhìn sự tình phát triển. “Còn có ngươi, Nhàn Phi!” Cảnh Đế nhìn ánh mắt của nàng, trong sủng ái lại mang theo chút tức giận. “Không biết quản giáo Lão Thất cho tốt, suốt ngày thích gây chuyện thị phi, còn muốn hãm hại Lão Bát, ngươi có ý gì?” “Bệ hạ.” Nhàn Phi nằm rạp trên mặt đất: “Là thần thiếp nhất thời thiếu giám sát, xin mời bệ hạ giáng tội.” “Nhất thời thiếu giám sát? Hừ, ta thấy ngươi là trăm phương ngàn kế đấy, ta hỏi ngươi, hôm qua Lão Bát bị ngã ngựa, là chuyện gì xảy ra?” Cảnh Đế dùng tay chỉ trán Nhàn Phi, giận dữ hỏi. Tốt thôi, xem ra ngươi cũng hiểu rõ cả rồi, Tiêu Vạn Bình thầm chế nhạo. Nếu biết việc lão tử ngã ngựa có kỳ quặc, vậy tại sao hôm qua không truy cứu trách nhiệm Tiêu Vạn Vinh? Tiêu Vạn Bình lập tức kết luận, mặc dù Cảnh Đế có nhớ đến tình xưa với Lệ phi, có đôi chút thiên vị mình. Nhưng những hoàng tử bình thường kia, mới là người hắn chân chính coi trọng. Nghĩ đến đây, Tiêu Vạn Bình càng thêm kiên quyết, muốn rời khỏi hoàng cung, phát triển thế lực của mình. Trong cái hoàng cung này, dưới con mắt của Cảnh Đế, hắn căn bản khó có thể hành động. “Ngã ngựa?” Nhàn Phi giả bộ ra một bộ dáng mờ mịt: “Đây là do Bát hoàng tử tự mình không cẩn thận mà, không liên quan gì đến thần thiếp!” “Lão Thất, ngươi lên tiếng.” Cảnh Đế chuyển hướng Tiêu Vạn Vinh. “Phụ hoàng, Bát đệ thật là tự mình không cẩn thận ngã ngựa, thị vệ đi theo đều có thể làm chứng.” Hừ lạnh một tiếng, Cảnh Đế có vẻ như không muốn truy cứu chuyện này nữa. Cuối cùng, hắn đi đến bên cạnh hai tên thái giám. “Hai tên nô tài tiện tì các ngươi, luôn miệng nói ở trong phòng, tại sao những gì nhìn thấy lại không giống với lời Bùi Khánh nói?” Hai người sớm đã sợ đến mất hết cả hồn vía, mặt không còn chút máu. “Bệ hạ, nô tài...Nô tài...” Một người len lén liếc nhìn về phía Nhàn Phi. “Đủ rồi!” Cảnh Đế lập tức cắt ngang hắn: “Rõ ràng là các ngươi quanh năm hầu hạ Lão Bát, sinh lòng oán hận, nhân cơ hội này tung tin hãm hại, muốn đổi chủ, có phải không?” “Không phải như thế, bệ hạ, không phải như thế, là nhàn…” “Còn dám biện bạch, người đâu, cắt lấy đầu lưỡi bọn chúng, rồi kéo ra ngoài, đánh chết bằng trượng!” Thấy vậy, Tiêu Vạn Bình trong lòng hiểu rõ. Cảnh Đế là cố ý không muốn để cho bọn hắn khai ra Nhàn Phi. Nói cho cùng, hắn vẫn thiên vị Nhàn Phi. Thị vệ không nói hai lời, rút đao ra, cắt ngay lưỡi hai người. Nhất thời, máu tươi văng khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía. Thái giám chết không có chỗ chôn, đây chính là cái kết của kẻ đắc tội với lão tử! Tiêu Vạn Bình trong lòng sung sướng. Hai người đau đến ngất đi, bị thị vệ lôi ra khỏi Thái Cực Điện. Sau đó, Cảnh Đế đi đến trước mặt mẹ con Tiêu Vạn Vinh. “Việc ngươi khi nhục Lão Bát phía trước, Lão Bát cũng chỉ là hảo tâm cứu hỏa, không cố ý làm người bị thương, coi như xong chuyện này, có ai dị nghị gì không?” Nhàn Phi làm sao không biết, Cảnh Đế cố ý không cho hai tên thái giám nói chuyện, là cố ý bỏ qua cho nàng một lần. Nếu như nàng tiếp tục dây dưa không tha, vậy chắc chắn đại họa lâm đầu. “Thần thiếp...Không dị nghị!” Bất đắc dĩ, Nhàn Phi ngậm ngùi trả lời. “Còn ngươi?” “Nhi thần, cũng không có dị nghị.” Bị đánh cho tàn phế vô cớ, còn không nhận được bất kỳ sự trừng phạt nào, Tiêu Vạn Vinh nghiến răng nghiến lợi. “Chúng khanh gia còn có ý kiến nào không?” Bách quan đâu phải người ngu, biết Cảnh Đế cố tình chuyện lớn hóa nhỏ, ai còn dám ra mặt phản đối. Ngay cả Trần Thực Khải, cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể cố nén cơn giận, trầm mặc không nói. “Thánh thượng anh minh, chúng thần không có dị nghị!” “Tốt, đã như vậy, việc ngươi tính kế Lão Bát trước đây, Lão Bát đá ngươi bị thương ở phía sau, coi như huề nhau, về sau còn có chuyện trả thù tiếp diễn, trẫm tuyệt không dễ dàng tha thứ.” “Thần thiếp hiểu!” “Nhi thần tuân chỉ!” “Xuống dưới đi, tìm mấy vị thái y đến xem xét kỹ càng.” Ta, mẹ nó! Tiêu Vạn Bình trong lòng chỉ muốn chửi thề, lão tử đã đá con ngươi thành thái giám rồi, mà ngươi vẫn không trừng phạt ta? Đúng là bao che, thật sự là bao che! Xem ra muốn quang minh chính đại rời khỏi hoàng cung, cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Tiêu Vạn Vinh một lần nữa nằm lên cáng cứu thương, được Nhàn Phi dìu đi, rời khỏi đại điện. Hai mẹ con đồng thời liếc nhìn Tiêu Vạn Bình một cái, trong mắt đầy sát cơ. “Lửa, ta muốn dập lửa, mau cứu hỏa!” Tiêu Vạn Bình đuổi theo Tiêu Vạn Vinh ở phía sau, cũng chạy ra ngoài. Cảnh Đế nhức đầu không thôi, không biết kiếp trước mình đã tạo ra cái nghiệp gì, làm sao lại sinh ra một đứa con trai ngốc nghếch như vậy chứ. Đánh cũng không xong, mắng cũng vô ích, giết thì càng không nỡ giết. Ra khỏi đại điện, Tiêu Vạn Bình nghe được từ bên trong truyền ra một thanh âm lớn. “Truyền chỉ, hạ lệnh cho đại quân tạm thời đóng giữ Thiên Trượng Nguyên, không lui binh cũng không tấn công, đợi chọn được người chủ soái, rồi quyết định sau.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận