Ta Là Một Ngốc Hoàng Tử, Ngươi So Đo Cái Gì

Chương 77 đời này chưa bao giờ thấy qua yêu cầu như vậy

Chương 77: Đời này chưa từng thấy qua yêu cầu như vậy.
“Vệ Quốc Tứ hoàng tử?” Khương Bất Huyễn vừa dứt lời, tân khách đồng loạt kinh hô.
“Hắn lại là Vệ Quốc Tứ hoàng tử?” “Ta nghe nói Vệ Quốc sai người đi sứ Đại Viêm ta, chẳng lẽ người đó chính là vị Tứ hoàng tử này?” “Sao hắn không ở công sở mà lại bí mật đến tửu lâu? Chẳng lẽ không sợ bị người ám sát?” Tân khách dưới đại sảnh nhao nhao đặt đũa xuống, một lần nữa đứng dậy. Sự náo nhiệt này thỏa mãn trái tim của tất cả mọi người, bọn họ rất muốn xem thử rốt cuộc Túy Tiên Lâu sẽ kết cục như thế nào.
Lúc này, cuối cùng cũng có người nhận ra Tiêu Vạn Bình.
“Mọi người nhìn, người đang đứng ở trên lầu hai kia, chẳng phải là Bát điện hạ sao?” “Cái gì? Bát điện hạ vậy mà cũng đến?” “Không thể sai được, ta đã từng gặp hắn ở cửa hàng ‘Trần nhớ đồ cổ’.”
Vừa rồi, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Cố Thư Tình, ai cũng cho rằng nàng đến đây giúp đỡ đệ đệ. Với lại khoảng cách khá xa nên số người nhận ra Tiêu Vạn Bình lại càng ít. Vì vậy, khi Tiêu Vạn Bình nói mấy câu, lại không ai nhận ra hắn. Lúc này, khi Cố Thư Tình lui về phía sau lưng Tiêu Vạn Bình, cuối cùng có người dồn ánh mắt vào Tiêu Vạn Bình.
“Nếu thật là Bát điện hạ thì chuyện này sẽ càng thêm thú vị.” Một vị công tử trẻ tuổi nói.
“Nhỏ giọng chút thôi, chúng ta cứ xem náo nhiệt là được rồi.” Vị công tử kia hạ giọng, sợ người khác nghe thấy: “Một tên hoàng tử ngốc nghếch mà cũng dám đắc tội Vệ Quốc Tứ hoàng tử, ta thấy lần này hắn lành ít dữ nhiều.” “Đúng đấy, ta cũng nghe nói, Bát hoàng tử này dù không điên thì cũng là kẻ nhu nhược, là tên bị người ta khinh bỉ. Vệ Quốc Tứ hoàng tử muốn Cố tiểu thư bồi rượu, ta nghĩ hắn chỉ có nước chấp nhận.”
Những lời bàn tán này, Khương Bất Huyễn tự nhiên không nghe được.
Cố Thư Tình khẽ nhíu mày: “Hắn chính là Vệ Quốc Tứ hoàng tử?” Độc Cô U dừng bước, cứ đứng trơ ra giữa đại sảnh. Hắn quay đầu nhìn Tiêu Vạn Bình trên lầu, không biết nên làm sao.
Còn Cố Kiêu thì khẽ nhếch miệng, hai mắt nhìn chằm chằm Tiêu Vạn Bình, cũng mất hết chủ ý.
“Tỷ phu, hắn... hắn là Vệ Quốc Tứ hoàng tử, vậy bây giờ phải làm sao?” Vẫn mang trên mặt nụ cười quỷ dị đó, Tiêu Vạn Bình quay đầu: “Thư Tình, tên kia có vẻ thích ngươi, chuyện bồi rượu này, ý của ngươi thế nào?” “Ngươi…” Cố Thư Tình khẽ cắn môi: “Ngươi muốn ta đi bồi rượu cho hắn sao?” Nàng có vẻ hơi hờn dỗi.
“Ta đang hỏi xem ngươi có muốn hay không, người ta dù sao cũng đã nói thẳng ra mặt như thế, cho thấy tài học cũng không tồi. Hay là, ngươi nên cân nhắc một chút?” Tiêu Vạn Bình cố ý hỏi.
“Đồ hỗn đản, ngươi thật là vô lại!” Cố Thư Tình tức giận đến mặt đỏ bừng, nước mắt long lanh trong hốc mắt, liền vung đôi bàn tay trắng như phấn lên định đánh.
“Aiya tỷ.” Cố Kiêu ngăn cản nàng: “Tỷ phu sẽ không để tỷ đi bồi rượu đâu.” Những ngày này ở chung, hắn sớm đã hiểu rõ một phần thủ đoạn của Tiêu Vạn Bình. Với tính cách của hắn thì không có chuyện chịu thiệt thòi như vậy đâu.
“Tỷ phu, đến nước này rồi, chàng đừng có lôi tỷ ta ra làm trò cười nữa.” Ngửa mặt lên trời cười ha ha một tiếng, Tiêu Vạn Bình xoay người, lớn tiếng gọi xuống dưới đại sảnh: “Ôi chao, thì ra là Vệ Quốc Tứ hoàng tử à, tại hạ có mắt như mù, đắc tội ngài rồi, ta sẽ xuống đây, tự mình xin lỗi ngài.” Lời này vừa thốt ra, một đám tân khách không khỏi xôn xao. Có người thất vọng, có kẻ kinh ngạc thán phục, cũng có người giận vì sự nhu nhược của hắn… “Đã bảo rồi, tên hoàng tử ngốc này căn bản không dám phản kháng mà.” Gã công tử trẻ tuổi tiếp tục hạ giọng nói với bạn của mình.
Khương Bất Huyễn nghe thấy Tiêu Vạn Bình nói vậy, hai tay chắp sau lưng, khóe môi nhếch lên đầy đắc ý.
“Ngươi vào trong phòng đi.” Tiêu Vạn Bình thu lại nụ cười tươi rói, thay vào đó là vẻ mặt tràn đầy tức giận. Hắn dùng giọng điệu không cho phép phản kháng mà nói với Cố Thư Tình. Ánh mắt đó khiến cho cả Cố Thư Tình nhìn thấy cũng không khỏi rùng mình. Như có ma xui quỷ khiến, nàng vô thức nhấc chân bước vào trong phòng.
“Hắn để ý đến tỷ của ngươi.” Tiêu Vạn Bình nói một câu rồi nhanh chân hướng xuống đại sảnh.
“Tỷ phu, dĩ hòa vi quý, hãy từ từ giảng đạo lý với hắn.” Cố Kiêu vẫy tay.
Tiêu Vạn Bình quay đầu, cười lạnh một tiếng: “Đây là Đại Viêm, không phải Vệ Quốc của hắn, còn cần giảng đạo lý với hắn sao?” “Phanh phanh phanh.” Tiếng bước chân dồn dập xuống lầu, Tiêu Vạn Bình chỉ mấy hơi đã đến trước mặt Khương Bất Huyễn. Độc Cô U luôn đi sát phía sau.
“Ngươi muốn Cố tiểu thư bồi rượu?” Khương Bất Huyễn nhìn cũng không thèm liếc Tiêu Vạn Bình lấy một cái: “Sao, Vệ Quốc Tứ hoàng tử ta muốn các ngươi ở đế đô điều mỹ nữ số một đến bồi rượu, thì có làm sao?” “Nếu như ta không đồng ý thì sao?” “Ngươi dám từ chối?” Khương Bất Huyễn quay đầu, có vẻ hơi khó tin.
“Từ chối thì đã sao?” “Hừ.” Khương Bất Huyễn tiến lại gần Tiêu Vạn Bình vài bước, chỉ vào mũi hắn nói: “Hôm nay, ta nhất định phải có được nữ nhân kia bồi bản điện hạ uống rượu, ngươi thì sao?” “Ha ha!” Tiêu Vạn Bình đột nhiên cười gian xảo, không trả lời. Chỉ thấy hắn xắn tay áo lên, lộ ra nắm đấm.
Thấy vậy, Khương Bất Huyễn cười lạnh: “Ngươi còn dám đánh ta à?” Tiêu Vạn Bình vẫn không đáp lời.
“Đến đây, ngươi đánh đi, có gan thì đánh ta đi!” Khương Bất Huyễn đưa tay vỗ nhè nhẹ vào má của mình, tiến lại gần Tiêu Vạn Bình, cố ý khiêu khích.
Đột nhiên, ánh mắt Tiêu Vạn Bình trở nên hung ác.
“Đây là do chính ngươi nói.” “A Đạt!” Hắn giơ nắm đấm lên, hung hăng đấm thẳng vào mặt Khương Bất Huyễn.
“Phanh!” Khương Bất Huyễn bị ăn một đấm, lảo đảo lùi lại mấy bước, tay phải che miệng. Mắt hắn nổ đom đóm, có chút đứng không vững. Toàn bộ mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ba tên thị vệ của Khương Bất Huyễn căn bản không kịp phản ứng.
Ta là ai? Ta đang ở đâu? Chuyện gì đang xảy ra? Khương Bất Huyễn bị đánh choáng váng. Phải biết rằng từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai dám đánh hắn, kể cả Vệ Đế cũng không. Bị một đấm như vậy, đầu óc hắn trở nên trống rỗng.
“Ngươi thật sự là tiện, đời ta chưa từng thấy ai có yêu cầu vô lý đến vậy.” Tiêu Vạn Bình cười ha hả, chợt ra lệnh: “Người tới là khách, nếu Tứ hoàng tử đã yêu cầu như vậy, dù sao chúng ta cũng phải thỏa mãn tâm nguyện của hắn. Người đâu, bắt giữ tay chân hắn lại cho ta.”
Hai tên Phong Linh vệ lập tức tiến lên khống chế Khương Bất Huyễn. Ba tên thị vệ thấy vậy liền muốn tiến lên giải cứu. Độc Cô U đã sớm phòng bị, thân hình thoắt cái liền rút bội đao chặn ba người lại. “Các ngươi dám động đậy một chút ta sẽ giết chủ tử của các ngươi.” Số phủ binh còn lại cũng cùng nhau xông lên, vây chặt ba người. Thấy Khương Bất Huyễn bị người ta tóm trong tay, ba tên nhìn nhau, không còn dám tiến lên nữa.
Ngay lập tức, các vị tân khách trong đại sảnh, những người nhát gan đã nhanh chân rời đi. Kẻ gan lớn thì lại xúm lại để xem náo nhiệt.
“Ngươi...ngươi dám đánh ta?” Khương Bất Huyễn cuối cùng cũng hoàn hồn, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ nhìn Tiêu Vạn Bình.
“Chỉ là một dân đen mà cũng dám đánh bản điện hạ.” Nhếch miệng cười một tiếng, Tiêu Vạn Bình cười đáp trả: “Đây là do ngươi yêu cầu, ta chỉ đang giúp ngươi thỏa mãn tâm nguyện thôi.” Nói xong, nắm đấm lại tiếp tục giáng xuống như mưa.
“Để ta xem ngươi còn dám gây sự không!” “Phanh!” Một quyền nện vào mặt hắn.
“Để ta xem ngươi còn đòi bồi rượu nữa không!” Một quyền này hung hăng đấm vào bụng hắn.
“Oa…” Khương Bất Huyễn nôn thốc nôn tháo, toàn bộ thịt rượu trong dạ dày đều trào ra. Thấy hắn há miệng, Tiêu Vạn Bình giật lấy bội đao bên người một tên Phong Linh vệ, lật ngược chuôi đao, hung hăng đập mạnh vào miệng Khương Bất Huyễn.
“Để xem ngươi còn làm mưa làm gió được nữa không!” “Răng rắc.” Âm thanh răng gãy vang lên rõ ràng. Hai chiếc răng cửa của Khương Bất Huyễn rơi xuống đất.
“A a…” Giữa sân lập tức vang lên tiếng kêu la thảm thiết của Khương Bất Huyễn.
PS: tăng thêm một điều kiện bổ sung, nếu có thư hữu nào tặng lễ vật "Bạo chương vung hoa" trở lên, tác giả sẽ riêng viết tặng thêm một chương, ký tên tặng cho thư hữu đó! Cách thức như sau: Chương thứ X XXX (tặng cho thư hữu XXX). Ngoài ra, hiện tại điểm đánh giá cho quyển sách này vẫn chưa có, mong mọi người hãy vào trang chi tiết của truyện để cho tác giả xin một đánh giá năm sao. Điều này rất có ý nghĩa và khích lệ tinh thần của tác giả. Vô cùng cảm ơn! Gõ chữ không dễ dàng, ngón tay và vai của tôi đều đã mắc các bệnh mãn tính, kính mong mọi người hãy động tay, đó là liều thuốc tốt nhất dành cho tác giả. Xin đa tạ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận