Ta Là Một Ngốc Hoàng Tử, Ngươi So Đo Cái Gì

Chương 18 ta là kẻ ngu, ta sợ ai

"Chương 18 ta là kẻ ngu, ta sợ ai “Công chúa yên tâm, chúng ta thề sống chết bảo hộ điện hạ chu toàn.” Độc Cô U chắp tay trả lời. Ngân Linh cười một tiếng, Tiêu Trường Ninh lại dắt lấy tay Tiêu Vạn Bình. “Hoàng huynh, chúng ta đi chơi bắt cá chạch...”Hai ngày trôi qua, Tiêu Vạn Bình khó có được khoảng thời gian thanh tĩnh. Nhàn Phi bị giáng thành Chiêu Nghi, Cảnh Đế đang giận, nàng tự nhiên không còn dám có hành động. Còn về phần Tiêu Vạn Vinh, chỉ sợ xuống giường cũng khó khăn, lại càng không cần phải nói đến việc tìm hắn để gây sự. Trong hai ngày này, Tiêu Vạn Bình đã dành thời gian đến Đông Cung một chuyến. Thái tử đã mất, những thuộc quan Đông Cung này thấy không có chỗ dựa, nào là thái tử thiếu phó, thái tử thái bảo, nhao nhao hướng Cảnh Đế xin rời đi. Đông Cung trong nháy mắt trở nên quạnh quẽ không ít. Tiêu Vạn Bình trong lòng cười lạnh, tan đàn xẻ nghé, lũ cỏ đầu tường này, rời đi cũng tốt. Tô Cẩm Doanh cũng biết, chỉ sợ không lâu sau, Cảnh Đế cũng sẽ để nàng và Tiêu Ứng Phàm dời khỏi Đông Cung. Đến lúc đó không có Đông Cung Vệ Đội bảo hộ, sự an toàn của mẹ con các nàng cũng là vấn đề. Thời gian Tiêu Vạn Bình có không còn nhiều lắm. Hắn nhất định phải nhanh chóng thành lập thế lực của mình, bảo vệ bản thân, bảo hộ mẹ con Tô Cẩm Doanh. Đồng thời, hắn cũng mơ hồ tiết lộ với Tô Cẩm Doanh ý định rời khỏi hoàng cung của mình. Ý kiến của Tô Cẩm Doanh cùng Cảnh Đế đặc biệt giống nhau, với tình trạng thân thể của Tiêu Vạn Bình hiện tại, rời khỏi hoàng cung chính là tìm cái chết. Mọi chuyện cứ chờ Quỷ Y chữa cho khỏi chứng động kinh của hắn rồi nói tiếp. Trong giây lát, Tiêu Vạn Bình cơ hồ muốn nói cho nàng biết chân tướng. Nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Dù sao mẹ con Tô Cẩm Doanh đang ở trong vòng xoáy khổng lồ của hoàng cung này, biết quá nhiều, chẳng khác nào đang trói một quả bom hẹn giờ lên người bọn họ, quá nguy hiểm. Ngay sau đó, Tiêu Vạn Bình không khỏi lại nảy sinh một ý nghĩ khác. Tô Cẩm Doanh tuy là nữ tử, nhưng lại rất có tầm nhìn, ánh mắt cũng dài rộng. Hơn nữa nàng lại là người duy nhất mà hắn tín nhiệm bây giờ, nếu như nàng cũng có thể xuất cung, ngược lại có thể cân nhắc việc cho nàng biết mọi chuyện. Dù sao muốn phát triển thế lực của mình, chỉ dựa vào một mình Tiêu Vạn Bình vẫn còn thiếu rất nhiều. Huống chi ban ngày hắn còn phải giả ngây giả dại. Rất nhanh, ngày thứ ba cũng đến, đó là lễ kê quan của Trường Ninh công chúa. Lễ nghi được tổ chức ngay tại Trường Ninh Cung. Cảnh Đế vô cùng sủng ái Tiêu Trường Ninh, nhất định phải mở tiệc chiêu đãi bách quan, tổ chức rầm rộ. Trận thịnh điển này, Cảnh Đế giao cho Hộ bộ cùng Lễ bộ cùng nhau quản lý. Ngoài đình viện Trường Ninh Cung có một khoảng đất trống rất lớn, từ sớm đã được bày biện tiệc rượu, chưa đến giờ Ngọ, quan viên đã lần lượt đi vào. Tiêu Trường Ninh cố ý dặn dò nha hoàn, sớm đưa Tiêu Vạn Bình đến Trường Ninh Cung. Hắn đang nghịch, nàng liền đi theo bên cạnh. “Công chúa, nên tắm rửa.” Nha hoàn đến bẩm báo. “Hoàng huynh, huynh tự chơi trước nhé, Ninh Nhi một lát nữa lại đến chơi cùng huynh.” Tiêu Trường Ninh đưa chiếc trống lúc lắc trong tay cho Tiêu Vạn Bình, đi theo nha hoàn rời khỏi đình viện. Một lát sau, Cảnh Đế cũng đến. Từ xa Tiêu Vạn Bình đã nhìn thấy nét mặt hân hoan của hắn. Sau khi thái tử qua đời, đây là lần đầu tiên hắn thấy Cảnh Đế cười. “Gặp qua bệ hạ!” Bách quan thấy Cảnh Đế đến, lập tức quỳ xuống nghênh đón. “Chư vị ái khanh không cần đa lễ, hôm nay là lễ kê quan của Trường Ninh, trẫm không mong nó trở nên nghiêm túc như ở triều đình, mọi người cứ thả lỏng ăn uống, cứ tự nhiên chút.” Được Cảnh Đế tạo không khí, Trường Ninh Cung lập tức trở nên sinh động. Mặc dù tiệc rượu vẫn chưa được bày biện, nhưng đã rộn ràng tiếng cười nói. Tiêu Vạn Bình không muốn nhìn vẻ mặt của đám người này, cầm trống lúc lắc đi, muốn rời khỏi Trường Ninh Cung. “Thùng thùng, thùng thùng...” Bước chân của hắn dần nhanh hơn. “Ngũ điện hạ.” Ở chỗ cửa tròn, Tiêu Vạn Xương đi đến, quan viên xung quanh đều gật đầu hành lễ. Tiêu Vạn Bình nhìn lại, thấy hắn cầm trên tay một chiếc hộp gấm, hẳn là quà sinh nhật tặng cho Tiêu Trường Ninh. Tiếp xúc ánh mắt Tiêu Vạn Xương, Tiêu Vạn Bình cảm nhận rõ ràng, trong mắt hắn tràn đầy khinh thường. Hắn đang giễu cợt chính mình. Tiêu Vạn Xương này cùng Tiêu Vạn Vinh là huynh đệ, có thể có phản ứng như vậy, Tiêu Vạn Bình cũng không có gì bất ngờ. Hắn cũng không biết, Tiêu Vạn Xương thật sự hận hắn, là vì Cố Thư Tình, không liên quan một chút nào đến Tiêu Vạn Vinh. Trong lòng cười lạnh một tiếng, Tiêu Vạn Bình cũng không muốn để ý đến, đi thẳng về phía nguyệt động môn. Ai ngờ lúc lướt qua Tiêu Vạn Xương, hắn đột nhiên nhấc chân giấu giếm. “Bịch” Tiêu Vạn Bình trong nháy mắt mất thăng bằng, ngã xuống đất. Chiếc trống lúc lắc cũng rơi sang một bên. “Bát đệ, đệ cẩn thận một chút, coi chừng té bị thương.” Tiêu Vạn Xương lập tức ngồi xổm xuống, đỡ Tiêu Vạn Bình. Mặc dù trong lòng nổi giận, nhưng Tiêu Vạn Bình vẫn phải giả ngây giả dại. Lúc ngước mắt lên, hắn lại nhìn thấy nụ cười đắc ý của Tiêu Vạn Xương. Nụ cười đó chợt lóe rồi biến mất. Đỡ Tiêu Vạn Bình đứng dậy, Tiêu Vạn Xương làm bộ giận dữ mắng Độc Cô U. “Các ngươi làm việc thế nào, vạn nhất lão Bát bị thương, phụ hoàng sẽ không tha cho các ngươi.” “Là chúng ta thất trách, Ngũ điện hạ thứ tội.” Độc Cô U ngoài miệng nói, nhưng trong lòng tự nhiên không phục. Với nhãn lực của hắn, đương nhiên thấy được Tiêu Vạn Xương cố tình duỗi một chân kia. Nhưng hắn lại không dám nói thẳng ra. Chết tiệt, đệ đệ ngươi bị lão tử đá tàn, ngươi còn không rút kinh nghiệm à? Nhìn lão tử làm sao thu thập ngươi. “Thùng thùng trống, thùng thùng trống...” Tiêu Vạn Bình giả bộ tìm trống lúc lắc. “A, ở đây này, ta cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi, thùng thùng trống...” Miệng nói, hai tay Tiêu Vạn Bình đột nhiên giơ lên cao. Vừa khoát tay một cái, hắn đánh chiếc hộp gấm trong tay Tiêu Vạn Xương rụng xuống đất. “Ngươi làm cái gì?” Tiêu Vạn Xương sắc mặt căng thẳng, cúi người muốn nhặt lên. Ai ngờ Tiêu Vạn Bình trong mắt chỉ có trống lúc lắc, căn bản không để ý đến dưới chân. Hắn nhấc chân lên, lại lần nữa đá mạnh chiếc hộp gấm về phía trước. “Đông” “Bịch” Một viên dạ minh châu long lanh từ trong hộp lăn ra, rơi xuống đất, vỡ tan tành. “A...” “Dạ minh châu của ta!” Thấy thế, Tiêu Vạn Xương không nhịn được thét lên. Biết Cảnh Đế cực kỳ sủng ái Trường Ninh, Tiêu Vạn Xương cố ý từ chỗ Thác Bạt Thị ở Tây Vực, bỏ ra giá cao để mua được một viên dạ minh châu. Tuyệt đối là hàng số lượng có hạn. Dùng nó để làm Cảnh Đế vui lòng, không ngờ, cú đá này, hỏng bét. “Lão Bát, ngươi...” Tiêu Vạn Xương đột nhiên đứng lên, chỉ vào Tiêu Vạn Bình, trong mắt phừng phừng lửa giận. “Thùng thùng trống, thùng thùng trống...” Tiêu Vạn Bình căn bản không thèm để ý đến hắn, chỉ nhặt trống lúc lắc trên đất lên, miệng không ngừng cười ngây ngô. Bộ dạng kia, giống như đang nói. Ngươi thằng ngu, chơi với ta làm gì, tự rước họa vào thân. Ta là kẻ ngu, ta sợ ai chứ! Một ngọn lửa vô danh bùng lên, Tiêu Vạn Xương lập tức túm chặt lấy cổ áo Tiêu Vạn Bình. “Ngươi cái thằng ngốc, trả dạ minh châu lại cho ta.” Độc Cô U nhanh chóng tách hai người ra. “Ngũ điện hạ, Bát điện hạ không phải cố ý, xin ngài buông tay.” “Hắn chính là cố ý, hắn chính là...” Tiêu Vạn Xương tức giận đến gào lên. Náo ra động tĩnh lớn như vậy, Cảnh Đế và bách quan cũng bị thu hút tới. “Chuyện gì xảy ra?” Cảnh Đế lên tiếng hỏi đầu tiên. “Phụ hoàng, Bát đệ hắn... hắn làm hỏng lễ vật của nhi thần rồi.” Liếc nhìn viên dạ minh châu vỡ nát trên mặt đất, Cảnh Đế hừ lạnh một tiếng. “Chỉ một viên dạ minh châu thôi, có gì đáng kinh ngạc?” “Phụ hoàng, dạ minh châu này là nhi thần khổ cực lắm mới có được từ chỗ Thác Bạt Thị, giá trị vạn kim, nhi thần... nhi thần xin phụ hoàng để Bát đệ bồi thường.” “Ngươi muốn hắn bồi thường?” Cảnh Đế như vừa nghe thấy chuyện nực cười lắm. Nâng tay phải lên, giơ ngón trỏ lên không trung run run, Cảnh Đế nói: “Hai huynh đệ các ngươi đều có cùng một cái đức hạnh, hắn là một kẻ ngốc, hết lần này đến lần khác muốn so đo với hắn?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận