Ta Là Một Ngốc Hoàng Tử, Ngươi So Đo Cái Gì

Chương 129: khiêng đá nện chân mình

Tiêu Vạn Vinh không kịp chờ đợi liền mở miệng.
“Phụ hoàng, xin thay nhi thần làm chủ ạ, hôm qua nhi thần vốn nghĩ thay phụ hoàng lo lắng, mang người hỗ trợ tìm Khương Không Huyễn, ai ngờ Bát đệ hắn nhìn thấy ta, liền hạ lệnh người thủ hạ xông lên, đối với nhi thần liền rút vũ khí, bất đắc dĩ, nhi thần chỉ có thể ứng chiến.”
Tiêu Vạn Bình cười lạnh đáp: “Thất Ca, sự tình có vẻ như không phải như thế nhỉ?”
“Ngươi nói.” Cảnh Đế nhìn về phía Tiêu Vạn Bình.
“Phụ hoàng!” Tiêu Vạn Bình vừa chắp tay: “Việc của Vệ sứ khẩn cấp, nhi thần cũng muốn giải mối lo cho Đại Viêm, Cố Bá Gia cũng ủng hộ nhi thần, ai ngờ ta mang theo tư binh Cố Phủ đến tửu phường Mưa Móc, Thất Ca không hỏi trắng đen phải trái, liền để cung tiễn thủ giương cung lắp tên, đối với nhi thần liền muốn bắn tên.”
“Xuất phát từ tự vệ, nhi thần chỉ có thể sai người phản kích.”
Nghe xong lời Tiêu Vạn Bình nói, Tiêu Vạn Vinh tức giận đến sắc mặt đỏ bừng.
“Tiêu Vạn Bình, ngươi nói hươu nói vượn, ta nào có sai người bắn tên?”
“Vậy ngươi nói xem, mười mấy cung tiễn thủ của ngươi, đối với ta là có ý gì?”
“Ta... ta...” Tiêu Vạn Vinh nghẹn lời.
Bày cung tiễn thủ canh giữ ở ngoài tửu phường Mưa Móc, ý định của hắn là không muốn để Tiêu Vạn Bình đi vào.
Hiện tại nghe Tiêu Vạn Bình nói, ý tứ hoàn toàn thay đổi.
“Lão Thất, lời Lão Bát nói, có thể là thật?”
Tiêu Vạn Vinh nơm nớp lo sợ trả lời: “Phụ hoàng, nhi thần đúng là có sai cung tiễn thủ bày trận, nhưng...”
“Có là được!”
Tiêu Vạn Bình cắt ngang lời hắn, không để Tiêu Vạn Vinh nói tiếp.
“Phụ hoàng, phủ binh của Thất Ca, trang bị tinh lương, dưới sự giáp chiến của hai bên, tư binh của Cố Phủ trọng thương hơn mười người, bị thương nhẹ chừng ba mươi người, càng có một Phong Linh vệ, tên là Vương Tam, lúc đang bảo vệ nhi thần, bị trọng thương ngay ngực, không qua khỏi mà chết.”
“Lúc này thi thể hắn vẫn còn trong phòng, trong lòng nhi thần hối hận không gì sánh bằng, sớm biết sẽ náo ra người c·hết, nhi thần liền không tham gia tìm kiếm cứu người rồi.”
Nói xong, Tiêu Vạn Bình còn giả bộ một bộ dáng thương cảm cấp dưới, đau lòng khôn tả.
“Ngươi... ngươi...” Tiêu Vạn Vinh tức giận đến phát run.
Vương Tam là người của hắn, hắn cũng biết Vương Tam chết, nhất định là do Tiêu Vạn Bình ra tay.
Nhưng hắn không thể nói!
Một khi vạch trần lời nói của Tiêu Vạn Bình, chẳng phải tương đương với nói cho Cảnh Đế, trong Phong Linh vệ có người của mình?
Đến lúc đó c·hết như thế nào cũng không biết.
Ngươi lôi kéo triều thần thì được, dựa vào bản lĩnh của bản thân, đi thu hoạch được sự ủng hộ của bá quan, Cảnh Đế cho phép.
Nhưng ngươi an bài tai mắt trong Phong Linh Vệ, đây chính là đội thị vệ bảo vệ hoàng cung, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản sao?
Tiêu Vạn Vinh có nỗi khổ không nói được, trong lòng hận không thể xé nát Tiêu Vạn Bình.
“Náo ra nhân mạng?” Cảnh Đế biến sắc.
“Phụ hoàng, nhi thần đã hết sức cứu chữa, hay là không cứu sống được Vương Tam, thương cho gia đình hắn còn có bà mẹ bảy mươi tuổi đang ở nhà, hắn vừa c·hết, thì lão nhân kia làm sao bây giờ ạ?”
Tiêu Vạn Bình kịp thời gạt ra mấy giọt nước mắt, hơi có chút đau lòng nhức óc ý vị.
Tiếp tục nghe, Tiêu Vạn Vinh đã trong lòng đại loạn, đầu óc hỗn độn một mảnh, không biết nên phản kích như thế nào.
“Lão Thất!”
Cảnh Đế phẫn nộ đứng lên: “Trẫm biết ngươi hận Lão Bát, nhưng ngươi lại gan lớn đến vậy, dám ở trong hoàng thành công khai giết người, lại còn g·iết thị vệ của hoàng tử, ngươi muốn làm gì?”
Môi Tiêu Vạn Vinh “bá” lập tức tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng.
“Cha... phụ hoàng, nhi thần không có, nhi thần oan uổng mà!” hắn chỉ có thể nói được hai câu này.
Cảnh Đế tiếp tục bão nổi: “Lần trước trẫm đã nói với ngươi rồi, Lão Bát hắn mắc bệnh động kinh, nếu ngươi còn gây sự với hắn, đừng trách trẫm không khách khí, thế nào, ngươi toàn đem lời của trẫm xem như gió thoảng bên tai à?”
“Nhi thần không dám, nhi thần không dám mà!” Tiêu Vạn Vinh không ngừng dập đầu.
“Nhi thần lúc đó chỉ muốn giúp phụ hoàng lo lắng, chứ không hề có ý gây bất lợi cho Bát đệ ạ, xin mời phụ hoàng minh xét.”
“Đã giương cung lắp tên rồi, còn dám mạnh miệng? Ngươi muốn thay trẫm lo lắng, chẳng lẽ Lão Bát không muốn? Tại sao ngươi không thể hòa nhã đi cùng nhau cứu Khương Không Huyễn?”
Một tràng, nói đến Tiêu Vạn Vinh hoàn toàn câm lặng.
Hắn vốn cho rằng có Nhàn Phi ở bên, mình có thể muốn làm gì thì làm, không hề để lời Cảnh Đế trong lòng.
Cũng vốn cho rằng, chọc ra Triệu Thập Tam, Tiêu Vạn Bình nhất định không chịu nổi, nhưng bây giờ... ngược lại chính mình chuốc một thân phiền toái.
Tiêu Vạn Vinh vô cùng hối hận.
Nhưng mọi chuyện đã muộn.
“Đã ngươi ỷ vào phủ binh cậy thế h·i·ế·p người, trẫm liền thu hồi quyền lợi này của ngươi.”
Nghe vậy, Tiêu Vạn Vinh thần hồn đều mất vía.
Không có phủ binh, hắn thậm chí đến sự an toàn của mình cũng không thể bảo vệ, còn nói gì đến chuyện tranh ngôi thái tử.
“Phụ hoàng, không thể mà, nhi thần biết sai rồi, xin mời phụ hoàng khai ân, không có phủ binh, nhi thần chỉ sợ sống không được bao lâu, nhi thần về sau cũng không dám gây sự lung tung nữa, xin mời phụ hoàng tha nhi thần lần này đi.”
Tiêu Vạn Vinh thở than khóc lóc.
Nhưng Cảnh Đế không hề có ý định thay đổi.
“Ngươi cho rằng người người đều giống như ngươi, chỉ muốn hãm h·ạ·i người khác, mới sống không được bao lâu à? Đây là đế đô, dưới chân t·h·i·ê·n t·ử, không phải là chiến trường, hừ…”
Cảnh Đế cười lạnh một tiếng.
Lời tuy như vậy, nhưng cuối cùng hắn vẫn nể tình Nhàn Phi mà mở miệng nói: “Ngươi muốn tự vệ thì 50 người là đủ. Về trong phủ binh của ngươi, lấy ra 50 người, còn lại đưa đến Thiếu Dương Sơn, sung vào trú quân.”
Trú quân Thanh Long quân của đế đô đóng ở Thiếu Dương Sơn, cách Hưng Dương Thành chỉ có mười dặm.
Thanh Long quân phần lớn tinh nhuệ, là lớp phòng thủ cuối cùng của đế đô Đại Viêm.
Mặt Tiêu Vạn Vinh xám như tro, còn định tiếp tục biện minh, thì đã thấy Ngụy Hồng Triều không để lại dấu vết mà lắc đầu.
Hắn đành nén lời nói vào trong.
“Nhi thần tạ phụ hoàng khai ân.”
“Trở về hảo hảo hối lỗi, đến khi nào nghĩ thông suốt, trẫm sẽ trả lại quyền lực phủ binh cho ngươi.”
“Đa tạ phụ hoàng, nhi thần xin cáo lui.”
Tiêu Vạn Vinh khom người lui lại mấy bước, khóe mắt liếc qua, hung hăng trừng mắt Tiêu Vạn Bình một chút, rồi mới quay người rời đi.
“Lão Bát!”
“Nhi thần có mặt!”
“Lần này vụ án Vệ sứ, ngươi lập đại công, muốn gì để khen thưởng?”
Cảnh Đế đang thử dò xét.
Gãi đầu, Tiêu Vạn Bình giả bộ bộ dáng thật thà.
“Phụ hoàng, ngài không phải đã từng nói, ai lấy được án này sẽ được thưởng tiền phong hầu sao?”
Hắn cẩn thận từng ly từng tí nói.
“Ngươi muốn phong hầu?” Cảnh Đế nghiêng đầu nhìn hắn.
“Không dám giấu phụ hoàng, nhi thần muốn phong hầu.” Tiêu Vạn Bình thật lòng trả lời.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong điện đều nghiêm mặt, nhìn về phía Tiêu Vạn Bình.
Chủ động thẳng thắn yêu cầu tước vị với hoàng đế, người này tuyệt đối là người đầu tiên.
“Ngươi cũng thành thật đấy.” Cảnh Đế mỉm cười.
“Nhi thần nghĩ, chỉ cần được phong Hầu, sẽ có thể tự vệ, nhi thần không dám tính toán người khác, chỉ mong có thể bình yên vượt qua quãng đời còn lại.”
Phong Hầu, đương nhiên là muốn khai phủ.
Vương Hầu Bá Tước, từ trên bá tước, Hầu tước, vương tước, đều có quyền nuôi tư binh trong phủ, đây là luật lệ ngầm thừa nhận.
Mặt khác các tước gia và chư hoàng tử, trừ khi hoàng đế đặc cách, không thể có tư binh.
Kinh ngạc nhìn Tiêu Vạn Bình, Cảnh Đế hít sâu một hơi.
Hiện tại hắn càng ngày càng không nhìn rõ được kẻ ngốc này.
Rõ ràng thông minh tài giỏi, nhạy bén hơn người, nhưng có vẻ như vẫn giữ dáng vẻ nhút nhát trước kia.
Bất quá Tiêu Vạn Bình nói thật lòng những gì trong lòng nghĩ, điều này khiến Cảnh Đế có chút vui mừng.
So với người kia rõ ràng rất muốn, lại quanh co giả dối thì tốt hơn quá nhiều.
Điều này cũng làm Cảnh Đế yên tâm hơn.
“Ngươi muốn phong hầu, có thể, trẫm ngày mai sẽ hạ chỉ, phong ngươi làm Tiêu Dã Hầu.”
Tiêu Dã Hầu?
Trong lòng Tiêu Vạn Bình hơi động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận