Ta Là Một Ngốc Hoàng Tử, Ngươi So Đo Cái Gì

Chương 45 hạ lưu

Chương 45 hạ lưu “Tỏa Long giếng, Tỏa Long gấp, Tỏa Long trong giếng Tỏa Long gấp, Long Tỉnh vạn năm, rồng gấp vạn năm.” Cố Thư Tình không ngừng lặp đi lặp lại ngâm tụng. Lông mày cau lại, hắn lần nữa nhìn về phía Tiêu Vạn Bình đang ngả trái ngả phải. Tên gia hỏa này, thật là một tên đần độn? Thật không thể tin được. Vậy mà trong mấy hơi thở, liền có thể tinh tế đối được vế dưới, còn phản kích Ngũ hoàng tử? Trái lại Tiêu Vạn Xương, sắc mặt âm u, trong mắt sát cơ chợt hiện. Ý tứ lần này liên là nói, dù cho ngươi Tiêu Vạn Xương leo lên ngôi vị đế vương, thành Chân Long, cũng phải bị ta khóa ở trong giếng vạn năm, mà còn khóa rất chặt. Đây không thể nghi ngờ là một sự phản kích mạnh mẽ. “Không thể nào, tên đần độn nhà ngươi, sao có thể trong mấy hơi thở ngắn ngủi, liền đối được vế đối của ta, tuyệt đối không thể nào.” Tiêu Vạn Xương rốt cuộc sụp đổ. “Vế trên này của ta, thế nhưng là suy nghĩ bốn năm tháng mới viết ra, ngươi nhất định là biết trước vế trên, có sự chuẩn bị từ trước, có phải thế không?” “Phụt” một tiếng cười khinh thường, Tiêu Vạn Bình trả lời: “Ngươi cũng đã nói rồi đấy thôi, ta là một hoàng tử không có quyền không có thế, bên người thậm chí ngay cả một người tin tưởng cũng không có, làm sao có thể biết trước vế trên của ngươi?” Hắn nói chuyện đã bắt đầu có chút lắp bắp. “Huống chi, đường đường phủ đệ của Ngũ hoàng tử, bị người đánh cắp vế trên, truyền ra ngoài, Ngũ ca không sợ người khác chê cười sao?” Một phen, nói đến mặt Tiêu Vạn Xương đỏ bừng cả lên. “Bản điện hạ không tin, đây là do ngươi đối được vế dưới.” Hắn vẫn cứ cố cãi. Đổng Hưng Dân lên tiếng, hắn lắc lắc chén rượu trong tay: “Bát điện hạ, huynh trưởng của ngươi không tin đây là do ngươi đối được, nếu ngươi có thực học, hãy đối thêm vài câu nữa đi, để cho hắn tâm phục khẩu phục.” Hắn mừng rỡ nhìn đám hoàng tử này ngươi tranh ta đấu, dù sao hai người này trong mắt hắn, đều là tình địch. “Có gì không thể?” Tiêu Vạn Bình đứng lên, cười tủm tỉm nhìn Cố Thư Tình đứng bên cạnh. “Nếu Thư Tình là vị hôn thê của ta, vậy bổn điện hạ nhân tiện dùng cái này làm đề, đối thêm một câu nữa.” “Tốt, tỷ phu tốt.” Cố Kiêu dẫn đầu vỗ tay. Tiêu Vạn Bình làm Tiêu Vạn Xương mất mặt, giống như là giúp hắn hả giận. Trong lúc vô hình, Cố Kiêu đối với hắn thay đổi rất nhiều, vậy mà gọi thẳng tỷ phu. “Đừng gọi lung tung, ai là tỷ phu của ngươi?” Cố Thư Tình trừng mắt. Mỉm cười, Tiêu Vạn Bình cũng không để ý, lớn tiếng nói: “Nghe đây, câu này là: Ái Thư Đình, yêu Thư Tình, Ái Thư Đình bên trong yêu Thư Tình, Thư Đình tam thu, Thư Tình tam thu.” Vừa dứt lời, Cố Thư Tình lập tức đỏ mặt. Cái tên vô lại này! Rõ ràng nói chính là một ngày không thấy, như cách ba thu. Chỉ là ở giữa câu kia, Ái Thư Đình bên trong yêu Thư Tình, có ý tứ gì? Vì sao lại muốn yêu Thư Tình trong đình? Nghĩ đến đây, nàng càng thấy mặt mình nóng ran. “Hạ lưu!” Hắn nhịn không được tức giận mắng ra. “Ha ha!” Ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, Tiêu Vạn Bình lần nữa ngồi xuống, căn bản không thèm để ý tới vẻ bối rối của Cố Thư Tình. “Ta và Thư Tình, sau này nhất định tình nghĩa phu thê sâu đậm, gặp nhau một lần... cách mấy ngày thôi, đã như...tam thu, ách...” Mọi người chỉ nói hắn uống quá nhiều, trong miệng nói lung tung, cũng không đi suy nghĩ nhiều về ý tứ bên trong. “Tỷ phu, không nghĩ tới ngươi thật có thực học, ngược lại là ta Cố Kiêu trước đây xem nhẹ ngươi rồi.” “Chỉ là mấy câu đối, sao làm khó được ta?” Nói xong, Tiêu Vạn Bình lần nữa vơ lấy bầu rượu. “Tỷ phu, dừng lại đi, ngươi uống nhiều rồi, nói chuyện đều không lưu loát.” Cố Kiêu vội vàng giằng lại chén rượu của hắn, thuận tiện vỗ lưng của hắn. Lúc này Cố Kiêu trong lòng, không cần nói cũng biết vui vẻ đến nhường nào? Bảo ngươi ỷ thế hiếp người, lần này thì hay rồi, bị nói cho câm như hến rồi chứ gì? Cố Kiêu cười tủm tỉm nhìn Tiêu Vạn Xương. Mà lúc này, Tiêu Vạn Xương rốt cục á khẩu không trả lời được. Hắn phẫn hận gắp một miếng thịt, bỏ vào trong miệng, tiện tay lau đi mồ hôi trên trán. “Ngũ ca, thế nào? Còn nói ta trước đó biết vế trên của ngươi sao?” Tiêu Vạn Bình đương nhiên sẽ không tuỳ tiện buông tha đối phương. “Hừ.” Tiêu Vạn Xương chỉ là hừ lạnh một tiếng, cúi đầu uống rượu. Đúng là thằng hề? Với cái loại người như ngươi, nếu để cho ngươi leo lên ngôi vị đế vương, Đại Viêm của ta sẽ gặp nguy. Tiêu Vạn Bình tuy rằng mùi rượu xông lên, nhưng thần trí vẫn coi như tỉnh táo. Giữa sân lại lần nữa lâm vào sự xấu hổ, qua một lát, có một thanh niên mở miệng hỏi: “Cố tiểu thư, nghe nói gần đây cô đã viết một bài từ.” “Một bài từ?” Cố Thư Tình nhíu mày: “Ta gần đây cũng không có viết chữ.” Sau đó, thanh niên kia cười nói: “Người có lúc thăng lúc trầm, trăng có khi sáng khi tối khi tròn khi khuyết, việc đời xưa nay khó được trọn vẹn, chỉ mong người được trường tồn, ngàn dặm chung bóng nguyệt. Những lời này đủ để lưu truyền thiên cổ danh ngôn, Cố tiểu thư cũng đừng khiêm tốn.” Nghe vậy, Cố Thư Tình một mặt kinh ngạc. Chuyện tối hôm qua, đã bị người biết rồi? Nàng cũng không hề hay biết, đệ đệ của mình, đã giấu giếm nàng ở bên ngoài đem đồ của nàng bán lấy tiền rồi. “Đó cũng không phải do ta viết.” Cố Thư Tình đem mặt nghiêng đi, vụng trộm liếc nhìn Tiêu Vạn Bình một chút. Nghe được câu này, trong lòng Tiêu Vạn Xương vui mừng, lập tức một ý nghĩ nảy ra. Như vậy, như vậy, nhất định có thể vãn hồi lại được mặt mũi vừa rồi. “Thư Tình, đây không phải do cô viết từ, vậy là ai viết?” Hắn vội vàng hỏi. Trong lòng Cố Thư Tình, nàng cũng không tin Tiêu Vạn Bình có thể viết ra những danh ngôn như vậy. “Ta cũng không biết.” Nàng chỉ có thể qua loa tắc trách nói. “Nàng đương nhiên không biết.” Tiêu Vạn Bình cũng không có ý định giấu diếm, nếu không thể hiện chút tài năng, sau này ở trong cái Cố phủ này, thời gian thật sự có chút không dễ chịu. “Thì mắc mớ gì đến ngươi?” Tiêu Vạn Xương nhìn Tiêu Vạn Bình, có chút bực bội. “Sao lại không liên quan đến ta, bài ca này là do ta trong mộng có được, tặng cho Thư Tình.” “Trong mộng có được?” Tiêu Vạn Xương cười ha hả: “Lão Bát, ta thấy ngươi thật sự là uống nhiều quá rồi đấy, đừng tưởng rằng đối được vài ba câu đối, liền dám tự đánh bóng bản thân mình, loại danh ngôn thiên cổ này, há là loại người đần độn như ngươi có thể viết ra sao?” Hắn ở trong cung có nhãn tuyến, cũng biết Tiêu Vạn Bình bình thường gần như không đọc sách, không có khả năng có tài học như thế, viết ra những danh ngôn như vậy. Điểm này Tiêu Vạn Xương cực kỳ chắc chắn. Tiêu Vạn Bình nói vậy, mọi người ai nấy cũng đều hiểu. Cái gì mà trong mộng có được, đơn giản là khiêm tốn nói vậy thôi. Ý của hắn, chính là do chính mình viết ra. Mặt Cố Thư Tình tràn đầy hoang mang, nguyên bản nàng vốn không tin, có thể đêm nay Tiêu Vạn Bình đã khiến cả đại nho Phương Hồng Thanh cũng cam bái hạ phong, điều này khiến nàng có chút dao động. “Ngũ ca, ách...” Tiêu Vạn Bình nhắm mắt lại, cầm lấy một chiếc đũa chỉ vào hắn: “Ta khuyên ngươi đừng có lại giở trò gì nữa, nếu không mất mặt, hay là ngươi đấy.” Hắn thực sự không muốn lại tham gia vào mấy cái trò phá hoại này. Cảm thấy chếnh choáng đầu óc, Tiêu Vạn Bình đứng dậy, hướng đám người chắp tay một cái: “Hôm nay uống nhiều rồi, chư vị cứ tự nhiên, tại hạ xin cáo từ.” Thấy vậy, Tiêu Vạn Xương càng thêm chắc chắn, Tiêu Vạn Bình này là muốn trốn. Hừ, vừa vả mặt ta xong, đã muốn chạy, nào có dễ dàng như vậy? “Lão Bát.” Tiêu Vạn Xương gọi hắn lại: “Ngươi nói bài từ này là do ngươi trong mộng có được, điều này không có bằng chứng, làm sao khiến người khác tin phục được?” “Ngươi muốn tin hay không thì tùy.” Tiêu Vạn Bình quay đầu lại, khinh thường nhìn hắn một cái, rồi tiếp tục bước đi. Hắn thậm chí quên cả chào Cố Phong. “Đứng lại!” Tiêu Vạn Xương lần nữa lên tiếng: “Ta thấy ngươi chính là chột dạ muốn chạy trốn, cái gì mà ngươi trong mộng có được, toàn là ăn nói vớ vẩn.” “Ngũ điện hạ, lẽ nào ngươi biết bài từ này là do ai viết?” Đổng Hưng Dân hỏi. “Đương nhiên rồi.” Tiêu Vạn Xương ngửa đầu cười lớn: “Bởi vì bài từ này, chính là do ta viết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận