Sát Lục Hệ Thống, Tuyệt Thế Sát Thần

Chương 75: Đan Trần tử, đưa tới cửa đan dược

Chương 75: Đan Trần Tử, đưa tới cửa đan dược Đêm!
Gió tuyết càng lớn.
Không ít người dân đều đã sớm ở nhà lên giường nghỉ ngơi, dùng chăn đệm chống đỡ gió tuyết giá lạnh.
Mà Vệ Nghị Ninh và những người khác trong đoàn thì lòng cũng rất lạnh.
Bọn hắn tràn đầy kỳ vọng chạy đến huyện Hà Tây này, nhưng chưa từng nghĩ, hai ngày trôi qua, không thu hoạch được gì.
Trong thiên địa, một màu tuyết trắng xóa, dù là ban đêm cũng không phải một vùng tối đen, mà phản chiếu lại một tia sáng mờ trắng xóa.
Trong gió tuyết, một đạo nhân, bên hông đeo hai bầu rượu ngọc, đạp tuyết mà đến, dưới chân hắn, không để lại một dấu chân nào.
Đạp tuyết không lưu dấu!
Hiển nhiên là một người tu đạo có thành tựu.
Lặn lội trong gió tuyết suốt một đêm, sáng sớm hôm sau, đạo nhân mới đến được thành Hà Tây.
"Hồ Yêu, hi vọng ngươi vẫn còn ở đó." Đạo nhân chậm rãi nói một câu, rồi đi vào thành.
Sắp đến năm mới, chỉ vài ngày nữa thôi là mùng một Tết, nhưng không khí ăn Tết ở Hà Tây lại không mấy náo nhiệt.
Nguyên nhân chính là vì tuyết lớn bao phủ, người dân thường thì lạnh cóng phải rúc trong nhà, dựa vào củi lửa hoặc chăn đệm để sưởi ấm.
Người còn có thể đi dạo trên đường vào trời tuyết lớn như này, đều là những nhà giàu có, mặc áo da chồn, không sợ cái rét.
Mỗi ngày đều có tuyết rơi, Thịnh Hoài An mỗi ngày vẫn sẽ cho binh sĩ đi xúc tuyết, tạo điều kiện cho dân chúng đi lại.
Làm như vậy có thể tăng cường sự gắn bó giữa quân và dân, khiến dân chúng trong thành có thêm cảm tình với các binh sĩ.
Thịnh Hoài An vừa mới rời giường, giao phó xong công vụ, liền chuẩn bị đến xưởng thợ thủ công, vừa ra khỏi cửa doanh trại, đã bị một đạo sĩ chặn lại.
"Tướng quân, bần đạo Đan Trần Tử, nghe nói tướng quân chế ra rượu ngon tuyệt thế, không biết bần đạo có thể mua một ít không?" Đan Trần Tử mở lời.
Đan Trần Tử không vội đi tìm tung tích của Hồ Yêu, mà lại chạy tới mua rượu ngon trước.
Vốn hắn là người thích rượu, nghe nói có rượu ngon tuyệt thế xuất hiện, Đan Trần Tử liền để ý.
Lần này ra ngoài, lại vừa hay đến Hà Tây, nơi sản xuất ra rượu Lục Nghĩ và Gió Tây Cháy Mạnh trứ danh, Đan Trần Tử liền chủ động nhận nhiệm vụ này.
"Đan Trần Tử? Ngươi là người của Đan Tông?" Thịnh Hoài An nhìn từ trên xuống dưới đạo nhân trẻ tuổi trước mặt.
Tuổi tầm hai mươi, trông rất trẻ trung, toàn thân mặc đạo bào trắng sạch sẽ, không vương chút bụi bặm, bên hông còn đeo hai bầu rượu ngọc, rất có phong thái Đạo gia.
"Tướng quân cũng nghe qua Đan Tông sao?"
"Bần đạo chính là người của Đan Tông." Đan Trần Tử gật đầu.
"Ngươi nói muốn mua rượu?" Thịnh Hoài An cảm thấy, đây chắc chắn là trời cao chiếu cố hắn.
Đang lo không có chỗ mua đan dược cho bộ hạ tu luyện.
Cái này lại tự động đưa tới cửa, không phải là ông trời chiếu cố thì là gì?
"Đúng vậy, tướng quân có thể bán chút rượu ngon cho bần đạo được không." Đan Trần Tử vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thịnh Hoài An.
Rượu Lục Nghĩ và Gió Tây Cháy Mạnh, dù giờ đã được vô số người biết, nhưng số lượng bán ra thì chỉ có những thứ mà Hồ thị huynh đệ mang đi, hoàn toàn thuộc diện khan hiếm, không đủ chia, không có nơi nào bán.
Tuyết đóng băng đường xá, thương nhân ở nội địa muốn vào cái huyện Hà Tây Tây Bắc này, e là phải đợi đến khi xuân sang tuyết tan năm sau.
"Đi đi đi, ta sẽ dẫn ngươi đến xưởng rượu trước." Thịnh Hoài An trong nháy mắt nhiệt tình như lửa.
Ánh mắt ấy, khiến Đan Trần Tử có chút sợ hãi.
Thịnh Hoài An không đi xưởng thợ thủ công nữa, dẫn Đan Trần Tử đi vào xưởng rượu.
Trong xưởng rượu, các phó nấu rượu, và mấy cô gái, đang khí thế ngất trời vội vàng cất rượu.
Gió tuyết cũng không thể cản trở lòng nhiệt tình cất rượu của họ.
"Hạ Hà cô nương, mang một vò Lục Nghĩ và một vò Gió Tây Cháy Mạnh đến đây." Thịnh Hoài An hướng Hạ Hà đang bận rộn gọi.
"Dạ."
Nghe thấy tiếng gọi của Thịnh Hoài An, Hạ Hà bỏ dở công việc, đi lấy hai vò rượu.
"Tướng quân, Lục Nghĩ và Gió Tây Cháy Mạnh đây." Hạ Hà đặt rượu lên bàn.
"Được, cô mau đi làm việc đi." Thịnh Hoài An gật đầu nói.
Đan Trần Tử nhìn chằm chằm hai vò rượu, đây chính là loại rượu ngon vang danh thiên hạ kia sao?
Thịnh Hoài An trước hết mở vò Lục Nghĩ ra, mùi rượu trong nháy mắt tràn ngập.
Ngửi được mùi rượu nồng nàn, ánh mắt Đan Trần Tử lập tức sáng lên, rượu này so với những loại rượu dưới núi của tông môn thì ngon hơn không biết bao nhiêu lần.
"Rượu ngon, nghe thôi đã thấy thơm rồi." Đan Trần Tử không nhịn được nuốt nước miếng.
Thịnh Hoài An rót một chén, đưa đến trước mặt Đan Trần Tử.
"Đạo trưởng mời nếm thử trước."
"Vậy bần đạo xin phép không khách sáo." Đan Trần Tử bưng chén lên, một hơi uống cạn sạch.
Rượu ngon vào cổ họng, vị đậm đà tinh khiết, mùi rượu thơm ngát, sau đó lại chuyển sang vị ngọt ấm áp, cảm giác vô cùng tinh tế tỉ mỉ.
"Thật sảng khoái, rượu này có vị đậm đà êm dịu, hương thơm thuần khiết, quả nhiên danh bất hư truyền, rượu ngon, rượu ngon!" Đan Trần Tử sau khi uống rượu xong, vừa thưởng thức vừa nói.
Nhìn biểu tình của hắn, đúng là một người sành rượu.
Khóe miệng Thịnh Hoài An khẽ cười, thích rượu như mạng thì tốt nhất, đúng vậy!
"Tướng quân có thuật ủ rượu này, có thể nói là thiên hạ đệ nhất, uống qua loại rượu này, các loại rượu khác, e là khó mà vào cổ họng." Đan Trần Tử cảm thấy, sau này mấy loại rượu khác, chắc hắn uống không nổi nữa.
"Đây là Lục Nghĩ, đạo trưởng nếm thử loại này, Gió Tây Cháy Mạnh xem sao." Thịnh Hoài An mỉm cười mở vò Gió Tây Cháy Mạnh, rót cho Đan Trần Tử một chén.
Mùi rượu Gió Tây Cháy Mạnh, càng thêm nồng nặc, mùi hương lan tỏa khắp nơi, ngửi mùi rượu thôi, Đan Trần Tử đã không nhịn được mà chảy nước miếng.
"Đạo trưởng mời!" Thịnh Hoài An rót đầy rượu, làm một động tác mời.
Đan Trần Tử không nói hai lời, liền bưng chén lên, nhấp nháp Gió Tây Cháy Mạnh.
Động tác ấy, nhìn đúng là một tay nghiện rượu lâu năm.
"Thật cay, rượu mạnh thật, sảng khoái, đây mới đúng là rượu, rượu ngon!" Đan Trần Tử cảm thấy, Gió Tây Cháy Mạnh này so với Lục Nghĩ thì ngon hơn vài bậc.
"Cũng không tệ lắm phải không!" Thịnh Hoài An cười hắc hắc.
Hắn thích là được, không thích thì đừng có ép.
"Rượu ngon, dễ uống!"
"Tướng quân cho ta cái giá đi, ta muốn mua hơn một ngàn vò, không, năm ngàn vò." Đan Trần Tử tỏ vẻ, tiền không thành vấn đề, Đan Tông của bọn hắn, thứ không thiếu nhất, chính là tiền.
Thịnh Hoài An nghe xong, tốt lắm, đây là khách hàng lớn rồi, năm ngàn vò, cũng không biết số lượng dự trữ hiện tại có đủ không.
"Đạo trưởng đừng vội, chúng ta cứ nói chuyện giá cả trước đi, rượu này của ta, trên đời chỉ có, giá cả không rẻ đâu." Thịnh Hoài An mỉm cười nói.
Nụ cười ấy, rõ ràng như một con chồn.
"Tướng quân cứ nói đừng ngại."
Đan Trần Tử tỏ vẻ, có chút vàng bạc châu báu, hắn còn không thèm để vào mắt.
"Lục Nghĩ tửu ba trăm lượng bạc ròng một vò, Gió Tây Cháy Mạnh năm trăm lượng bạc ròng một vò." Thịnh Hoài An đã bắt được cơ hội, liền chuẩn bị vặt thịt tới bến.
"Giá cả này cũng được." Đan Trần Tử gật đầu, không đắt.
"Cái gì?"
Thịnh Hoài An còn chuẩn bị mặc cả với Đan Trần Tử, ai ngờ Đan Trần Tử trực tiếp đồng ý.
"Tướng quân trong tay có bao nhiêu Gió Tây Cháy Mạnh và Lục Nghĩ, ta muốn lấy hết, cứ theo giá tướng quân nói." Đan Trần Tử mở miệng nói.
Thịnh Hoài An cảm thấy Đan Trần Tử giờ phút này đang phát sáng, như là vàng ròng, hào nhoáng không tả nổi.
Cái thứ ánh sáng thuộc về thổ hào, thật là làm cho đôi mắt hắn hoa cả lên.
Đan Trần Tử đồng ý sảng khoái như vậy, Thịnh Hoài An cảm thấy, mình có thể ra giá thấp rồi, hẳn là nên hét giá cao hơn chút nữa.
"Cái đó, đạo trưởng, tại hạ có một yêu cầu nhỏ." Thịnh Hoài An mở miệng nói.
Đan Trần Tử cầm bình rượu trên bàn lên, vừa rót rượu vừa nói: "Mời nói!"
"Ta muốn thanh toán bằng đan dược, không biết có được không." Thịnh Hoài An xoa xoa tay nói.
Gặp được người của Đan Tông, đây chính là cơ hội ngàn vàng khó cầu, nếu hắn không nắm lấy cơ hội này, vậy thật là sẽ bị sét đánh chết mất.
"Thanh toán bằng đan dược? Ta ra ngoài không mang theo nhiều đan dược bên người, e là không đủ để thanh toán." Đan Trần Tử không để ý thanh toán bằng đan dược, hay vẫn dùng vàng bạc để thanh toán.
Với hắn mà nói thì đều giống nhau cả.
"Không sao, chỉ cần đạo trưởng sau này phái người mang đan dược đến là được." Thịnh Hoài An vui vẻ nói.
"Ngươi không sợ ta quỵt nợ sao?" Đan Trần Tử rót đầy một chén rượu, đặt bình rượu xuống, nhìn Thịnh Hoài An nói.
"Không sợ, ta tin tưởng đạo trưởng."
"Được, vậy thì quyết định như vậy đi."
Đan Trần Tử bưng chén lên, lại uống một hơi cạn sạch, mặt đầy hưởng thụ.
Cuộc đời của hắn, chỉ có tu đạo, luyện đan, uống rượu.
Mỗi ngày không uống hai ngụm, đã cảm thấy khó chịu, hiện tại gặp được rượu ngon tuyệt thế, nhiệm vụ tông môn, đều tạm thời bị hắn vứt ra sau đầu.
"Đạo trưởng cứ ngồi đi, hai vò rượu này ta mời ngươi, cứ việc uống, ta ra ngoài xem thử hiện tại có bao nhiêu vò rượu." Thịnh Hoài An kích động đứng lên, đi hỏi thăm trong khoảng thời gian này, đã ủ được bao nhiêu rượu.
Thịnh Hoài An nhanh chân đi vào phía sau xưởng rượu, tìm tới Đỗ sư phụ.
"Đỗ sư phụ, hiện tại chúng ta đã ủ được bao nhiêu rượu?"
"Bẩm tướng quân, Lục Nghĩ tửu có ba ngàn vò, Gió Tây Cháy Mạnh hai ngàn vò, còn lại vẫn đang trong quá trình sản xuất lên men." Đỗ sư phụ trả lời.
"Được, các ngươi tiếp tục cất rượu, mùng một Tết sẽ cho các ngươi phát thưởng bạc." Thịnh Hoài An nói xong, liền trở về tiền viện.
"Đạo trưởng, Lục Nghĩ có ba ngàn vò, Gió Tây Cháy Mạnh có hai ngàn vò, không biết có đủ không?" Thịnh Hoài An nói với Đan Trần Tử.
"Ừm, cũng đủ rồi, uống hết ta lại tới mua." Đan Trần Tử trả lời.
Ý định ban đầu của hắn là lấy năm ngàn đàn lục nghĩ, năm ngàn đàn gió tây cháy mạnh, chỉ tiếc ở chỗ Thịnh Hoài An này không có nhiều đến vậy.
“Ba ngàn đàn lục nghĩ, hai ngàn đàn gió tây cháy mạnh, tổng cộng một triệu chín trăm ngàn lượng bạc trắng, không biết có thể đổi được bao nhiêu đan dược.” Thịnh Hoài An rất là mong chờ.
“Cái này còn phải xem tướng quân cần loại đan dược phẩm chất và chủng loại nào.” Đan Trần tử tỏ vẻ, đan dược ư, hắn có nhiều nhất đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận