Sát Lục Hệ Thống, Tuyệt Thế Sát Thần

Chương 111: Thiên Kiếm Quyết

"Thế nào, giờ biết sợ rồi à?" Tử Dương lão đạo có chút đắc ý cười nói.
"Nực cười, ta mà sợ?" Thịnh Hoài An kiên cường đáp.
"Mạnh miệng."
Thấy Thịnh Hoài An vẫn cứ mạnh miệng, Tử Dương lão đạo cảm thấy gã này thật là quá ngây ngô.
"Tiểu tử, nể tình ngươi mời ta uống rượu, ta sẽ cho ngươi biết, thế nào là Đạo Khí."
"Rửa tai lắng nghe!" Thịnh Hoài An nâng bát rượu lên kính lão đạo một cái.
"Thứ được gọi là đạo khí, chính là pháp khí mà các cao nhân vô thượng của Đạo gia phải luyện chế trong vô số năm tháng mới thành, chỉ có Tiên Nhân ở cảnh giới thành tiên, mới có khả năng luyện ra được."
"Cảnh giới thành tiên?"
Thịnh Hoài An về Đạo gia, cũng không hiểu biết tường tận lắm, người đời quen thuộc cũng chỉ có Chân Nhân Dương Thần của Đạo gia, sống nghìn năm, xem các triều đại thay đổi, biển cả hóa nương dâu, được người đời tôn xưng là Chân Tiên trên cạn.
"Cảnh giới thành tiên, mới là cảnh giới tiên nhân thật sự mà Đạo gia hướng tới, bước vào cảnh giới thành tiên, là có thể trường sinh bất tử, không già không chết, kê cao gối mà ngủ Cửu Trọng Thiên Khuyết."
"Cường giả như vậy, luyện ra pháp khí, đã có thể gọi là Tiên Khí, Côn Lôn tổ sư luyện chế ra Côn Lôn ấn, chính là đạo khí của Côn Lôn đạo tông, cũng có thể gọi là tiên khí, trấn áp khí vận của một tông."
"Có thể ngươi không có khái niệm gì về cường giả thành tiên, cường giả cảnh giới thành tiên cũng giống như cường giả Võ Đế, mà võ tu cảnh giới Võ Đế, theo ghi chép thì đã hai ngàn năm, có thể là ba ngàn năm rồi chưa từng xuất hiện."
"Những cường giả vô thượng kia, trở tay thành mây, lật tay thành mưa, có thể thực sự dời núi lấp biển, những đạo binh thánh khí mà họ lưu lại, trên đời vô cùng hiếm thấy."
"Một khi ngày đó thằng cha lỗ mũi trâu mang theo Côn Lôn ấn mà đến, cả Chân Tiên trên cạn cảnh giới Dương Thần cũng phải tránh né phong mang, lần này tiểu tử ngươi tự mình biết đạo khí đáng sợ đến mức nào rồi chứ?" Ánh mắt Tử Dương lão đạo như muốn nói, sợ chưa!
Nghe xong, Thịnh Hoài An lạnh sống lưng, tê cả da đầu, mẹ nó, chẳng phải tương đương với việc cầm vũ khí hạt nhân đi đánh nhau với mấy thằng nhãi ranh à.
Đều tại con Hồ Yêu đáng chết Tô Dao kia, thật muốn bị nó hại chết.
Về sau nếu bị hắn bắt được, nhất định phải cưỡng hiếp nó một trăm lần!
Không, một ngàn lần, một lần cũng không thể thiếu.
Vậy mà để hắn chọc phải kẻ địch khủng bố như vậy.
"Dám hỏi đạo trưởng, đạo khí của Thiên Tông các ngươi, lại là cái gì?" Thịnh Hoài An tò mò hỏi.
"Ngươi cái tên này, thích gây sự đúng không?" Tử Dương đạo nhân tức giận vô cùng, rượu trong miệng suýt nữa phun ra ngoài.
Hắn vốn cho rằng, Thịnh Hoài An sẽ cầu cứu hắn, xin gia nhập Thiên Tông, trốn dưới sự che chở của Thiên Tông, như vậy liền có thể nhẹ nhàng thu hồi Kim Thư Thần Ma Quan.
Ai ngờ Thịnh Hoài An đầu óc lại hiếm thấy thế, điểm chú ý lại đặt ở đạo khí của Thiên Tông.
"Không thể nào? Thiên Tông lại không có đạo khí? !" Thịnh Hoài An nhíu mày.
"Ngươi đừng có giở trò khích tướng, Thiên Tông ta tự nhiên có đạo khí, Thông Thiên tháp của Thiên Tông ta trấn áp tất cả." Tử Dương đạo nhân ngạo nghễ nói.
Thịnh Hoài An hiểu biết về thế giới này, lại thêm sâu sắc mấy phần.
Hắn trước đây cảm thấy các đại tông môn đạo gia rất mạnh, bây giờ mới biết, những đại tông môn đạo gia này, có lẽ còn mạnh hơn so với hắn tưởng.
Xem ra, trong khoảng thời gian này, tu vi của hắn tăng lên, lòng kính sợ của hắn đối với thế giới này cũng dần giảm bớt, làm việc cũng thêm phần cao điệu.
Nói trắng ra, chính là có chút thực lực rồi thì người cũng trở nên hơi nhẹ nhàng.
Nếu thật sự Côn Lôn thiên đạo tông như Tử Dương lão đạo nói, mang theo đạo khí mà đến, hắn e rằng thật không có cách nào chống lại.
Trong lòng Thịnh Hoài An, lại dâng lên cảm giác nguy cơ cấp bách, bức thiết muốn tăng thực lực lên.
Chỉ khi có thực lực đủ mạnh, hắn mới có thể không sợ hãi mọi thứ.
Nhìn Thịnh Hoài An trầm mặc, Tử Dương lão đạo trong lòng dương dương đắc ý, tiểu tử này chắc chắn bị hắn dọa sợ rồi.
"Thế nào, tiểu tử, có suy nghĩ muốn gia nhập Thiên Tông ta không, một khi gia nhập Thiên Tông ta, ngày đó thằng cha lỗ mũi trâu kia, sẽ không dám làm gì ngươi." Tử Dương lão đạo vừa cười vừa nói.
Thịnh Hoài An liếc nhìn Tử Dương lão đạo một cái, lão đạo lôi thôi này, cười đến là gian xảo.
"Không hề nghĩ, ta mới không muốn làm đạo sĩ, ta còn muốn lấy vợ sinh con, vợ bé đầy đàn." Thịnh Hoài An nói.
"Phụt!"
Tử Dương lão đạo một ngụm rượu phun thẳng lên đầu Vương Trảm, Vương Trảm vẻ mặt mờ mịt, hắn là ai? Hắn ở đâu?
Chỉ như một tiểu trong suốt, lẳng lặng uống chút rượu, sao lại xui xẻo tới mức này?
"Tiểu tử ngươi, quả nhiên là đồ cứng đầu, không thay đổi, ngươi thật sự không sợ Côn Lôn đạo tông tìm ngươi gây phiền phức?" Tử Dương đạo nhân tức giận vô cùng.
Hắn tốn biết bao nhiêu lời lẽ, nói nhiều như vậy, chính là muốn để Thịnh Hoài An có ý nghĩ gia nhập Thiên Tông.
Ai ngờ, Thịnh Hoài An như một con khỉ cứng đầu, không hề đi theo lối tư duy của hắn.
"Không sợ!" Thịnh Hoài An lắc đầu.
"Vì sao không sợ?"
"Không sợ là không sợ!"
Cùng lắm thì đi tìm Nhung Địch, hoặc là Hung Nô đánh một trận, đem chiến đao chém bốc khói.
Trực tiếp nâng tu vi lên tới cảnh giới Vũ Thánh, hắn thì sợ gì Côn Lôn đạo tông.
Đừng chọc đến nam nhân treo vách tường, Long Ngạo Thiên há phải thứ mà các ngươi phàm nhân có thể hiểu? !
"Ngươi..."
Tử Dương lão đạo trực tiếp bị Thịnh Hoài An làm cho bó tay, tên này, rốt cuộc là thực sự không sợ, hay là giả vờ không sợ a? !
"Ngươi không phải chỉ là muốn miễn phí thu hồi Kim Thư thôi sao, vẽ vời nhiều đường thế?" Thịnh Hoài An nhìn Tử Dương đạo nhân, hắn cũng đâu phải đồ ngốc.
"Ờ..."
Tử Dương đạo nhân nhìn tên gia hỏa mi thanh mục tú trước mặt, không ngờ, tâm tư lại kín đáo thế, xem ra cũng là một tên xấu bụng, thật không dễ lừa.
"Muốn lấy lại Thần Ma Quan Kim Thư, đạo trưởng phải đưa ra thứ gì đó khiến ta động lòng, nếu không ta sẽ không giao nó cho ngươi, hoặc là ngươi cứ như ngày đó thằng lỗ mũi trâu, trắng trợn cướp đoạt." Thịnh Hoài An thản nhiên nói.
Dù sao có nhiều rận quá thì cũng không sợ ngứa.
Lúc này Tử Dương lão đạo thật không biết nên nói gì cho phải, tên Thịnh Hoài An này, hoàn toàn không giống những người khác.
Đầu óc thì sắt đá, không phục thì cứng rắn, não mạch thì kỳ lạ, không sợ trời không sợ đất, loại vũ phu này, sau khi mạnh lên thì đáng sợ nhất.
Không kiêng kỵ gì, coi sinh tử nhẹ như lông hồng, không phục thì nhào vô làm!
Nếu không phải hắn thật sự không nhất định đánh thắng được tên tiểu tử này, Tử Dương lão đạo thật muốn dạy dỗ Thịnh Hoài An một trận.
"Ngươi muốn đổi cái gì?" Tử Dương lão đạo bất đắc dĩ hỏi.
Người khác nếu nghe được cơ hội gia nhập Thiên Tông thì đã lập tức quỳ xuống đất bái lạy, Thịnh Hoài An thì ngược lại, căn bản khinh thường không thèm để ý.
"Ta muốn đạo pháp tu luyện của Thiên Tông." Thịnh Hoài An ra giá trên trời.
Tử Dương lão đạo lắc đầu: "Chuyện đó không thể nào, không phải đệ tử Thiên Tông ta, không thể tu hành đạo pháp của Thiên Tông ta, trừ phi ngươi gia nhập Thiên Tông, ta có thể truyền cho ngươi phương pháp tu luyện của Thiên Tông."
"Vậy thôi đi, đạo trưởng uống xong rượu thì về đi." Thịnh Hoài An cũng tiếc nuối nói.
"Nếu ngươi không muốn gia nhập Thiên Tông ta, lão đạo ta cũng không miễn cưỡng, nhưng mà ta có một bộ kiếm tu đạo điển, không biết ngươi có dám tu luyện không." Tử Dương đạo nhân lên tiếng.
"Cái này có gì mà không dám, nếu có giá trị bằng Kim Thư Thần Ma Quan, ta liền đổi với ngươi." Thịnh Hoài An không hề sợ hãi.
Tử Dương lão đạo sâu sắc liếc nhìn Thịnh Hoài An một cái.
Giết Thiên Tinh đạo nhân của Côn Lôn đạo tông, lại còn tu luyện phương pháp của Côn Lôn đạo tông, hai chuyện này, đều là thứ sẽ bị Côn Lôn đạo tông truy sát tới tận chân trời góc bể, nghiền xương thành tro.
Đạo điển kiếm tu trong tay hắn, không phải là pháp môn tu luyện của Thiên Tông, mà là phương pháp tu luyện của Kiếm Đạo Sơn.
Giờ khắc này, Tử Dương lão đạo xem như nhìn thấu, Thịnh Hoài An chính là một kẻ không hề kiêng kỵ.
"Tuyệt đối giá trị hơn phương pháp tu luyện của Thần Ma Quan." Tử Dương lão đạo trực tiếp lấy ra một viên ngọc phù.
"Đây là một viên ngọc phù truyền thừa của Kiếm Đạo Sơn, bên trong là phương pháp tu luyện cốt lõi của Kiếm Đạo Sơn, có thể đổi Kim Thư."
Thịnh Hoài An tiếp nhận ngọc phù, cũng không sợ Tử Dương lão đạo lừa gạt, liền dán nó lên trán, thôi động thần hồn.
Ngọc phù quang mang lóe lên, vô số tin tức về truyền thừa kiếm tu tràn vào đầu Thịnh Hoài An.
Rất lâu sau, sau khi tiếp thu xong tin tức truyền thừa, ánh mắt Thịnh Hoài An mới khôi phục sự thanh tỉnh.
Đạo điển kiếm tu này, chính là «Thiên Kiếm Quyết» chỉ tu kiếm đạo, một kiếm xuất ra, giết người ngoài ngàn dặm.
"Không tệ, giá trị tương đương." Thịnh Hoài An gật đầu, lấy Kim Thư từ trong không gian đưa cho Tử Dương lão đạo.
Tử Dương lão đạo cầm lấy Kim Thư, thần sắc có chút kích động, xác định đó chính là Thần Ma Quan thất truyền đã lâu, một trong những bí thuật vô thượng về tu luyện thần hồn của Thiên Tông.
Bí thuật này, cuối cùng đã mất rồi lại tìm được.
"Giao dịch hoàn thành, đạo trưởng mời về." Thịnh Hoài An đạt được phương pháp kiếm tu, liền bắt đầu đuổi khách.
Thần Ma Quan hắn đã tu luyện chút thành tựu, phương pháp tu luyện cũng đã thuộc nằm lòng, lấy Kim Thư đổi lấy một bộ kiếm điển, cũng không tính là thiệt.
"Không vội, không vội, rượu này bán thế nào, lão đạo ta muốn mua thêm một ít." Tử Dương đạo nhân thu lại Kim Thư Thần Ma Quan, cười híp mắt nói.
Dù sao đúng là ngẫu nhiên có được một viên ngọc phù truyền thừa, đổi được bí pháp tông môn, đã lời lớn.
"Rượu của ta, chỉ cần dùng đan dược để đổi." Thịnh Hoài An mở miệng nói.
Hướng tới thế tục, liền bán tiền bạc, đối với những người tu đạo này, hắn liền muốn dùng đan dược để đổi.
"Được, không có vấn đề, đan dược đều là chút lòng thành." Tử Dương đạo nhân thống khoái nói ra.
Đan dược gì, tùy tiện ngồi trước lò luyện đan xoa xoa, liền có thể thu hoạch không ít.
Thịnh Hoài An lại dùng năm ngàn đàn gió tây liệt, đem trên người Tử Dương lão đạo tất cả đan dược đều đổi lấy.
Không thể không nói, đan dược trên người Tử Dương lão đạo này, phẩm chất không phải bình thường cao.
Ngũ Giai Phá Cảnh Đan, Lục Giai Phá Cảnh Đan đều có.
Đổi rượu xong, Tử Dương lão đạo thảnh thơi tự tại liền đi, tựa hồ đối với việc Thịnh Hoài An tu luyện Thần Ma Quán, căn bản cũng không để ý.
Nhìn Tử Dương lão đạo rời đi, Thịnh Hoài An nhìn sâu vào bóng lưng của đối phương.
"Tướng quân, cái mũi lão ngưu này, cũng không có ý tốt a." Chờ Tử Dương đạo nhân biến mất không thấy gì, Vương Trảm mới mở miệng nói ra.
Những đại tông đạo môn kia, đối với truyền thừa vẫn là rất xem trọng, về cơ bản là không cho phép lưu truyền ra ngoài.
"Ta tự nhiên biết hắn không có ý tốt." Thịnh Hoài An sao không biết.
Dùng Thiên Kiếm Quyết cho Thịnh Hoài An đổi Thần Ma Quán Kim Thư, Thịnh Hoài An nhất định sẽ tu luyện Thiên Kiếm Quyết, mà Thịnh Hoài An cũng không phải đệ tử Kiếm Đạo Sơn, tu luyện phương pháp tu luyện hạch tâm của Kiếm Đạo Sơn, nhất định sẽ bị Kiếm Đạo Sơn không dung.
Chẳng khác gì là Thịnh Hoài An đồng thời đứng ở mặt đối lập của hai con quái vật khổng lồ Côn Luân Đạo Tông, Kiếm Đạo Sơn này.
Hắn không biết Tử Dương đạo nhân này, là nghĩ bức bách hắn gia nhập Thiên Tông, hay là muốn mượn đao giết người.
Có lẽ cả hai đều có! !
Có thể Thịnh Hoài An lại không thèm để ý chút nào, trong cái thế giới mà tất cả đều lấy thực lực bản thân vi tôn này, nắm đấm mới là đạo lý.
Chỉ cần hắn đủ cường đại, hắn liền có thể không nhìn hết thảy.
Năm nào ta là Võ Đế, làm trấn áp thế gian hết thảy địch!
Bạn cần đăng nhập để bình luận