Sát Lục Hệ Thống, Tuyệt Thế Sát Thần

Chương 173: Trục Nhật thần cung, vảy rồng áo giáp

Chương 173: Trục Nhật thần cung, vảy rồng áo giáp "Chết!!"
Rất lâu sau, Tả Thiên Thu và những người khác mới hoàn hồn.
Tu sĩ của Côn Luân đạo tông, lại bị Thịnh Hoài An một kiếm chém giết.
Đây quả thực là chuyện động trời!
Đây là đại họa!
Chuyện này nếu lan truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ gây nên một trận chấn động lớn.
Phản ứng của bọn họ không phải là vui mừng mà là lo lắng, lo lắng cường giả tuyệt thế của Côn Luân đạo tông xuất thế đến giết Thịnh Hoài An.
Không giống với Tả Thiên Thu, Phong Dẫn Mạnh và những người khác, vô số dân chúng bình thường lại bộc phát tiếng reo hò.
"Hầu Gia uy vũ!!"
"Hầu Gia tuyệt vời!!"
Theo bọn họ nghĩ, Quán Quân Hầu Thịnh Hoài An chính là sự tồn tại như Thần Minh.
Có cường giả như vậy trấn giữ biên quan, bọn họ có thể yên tâm gối cao mà ngủ.
Thịnh Hoài An khẽ vồ lấy, đem một chiếc nhẫn không gian mang tới, đây là thứ duy nhất Thiên Hình lão ngưu sau khi chết để lại.
Cất chiếc nhẫn không gian đi, Xích Long kiếm cũng bị hắn trấn áp thu lại.
Đây là chiến lợi phẩm của hắn, chờ hắn trở lại Hà Tây, đem Xích Long kiếm luyện hóa, hắn vừa vặn thiếu một thanh bội kiếm.
Khi Hàn Giang Tuyết dẫn theo triều thần chạy đến, cũng chỉ nhìn thấy Thịnh Hoài An chém ra một kiếm kinh diễm tuyệt thế kia.
Dù cho là Đại Tông Sư viên mãn như Hàn Giang Tuyết, sau khi nhìn thấy một kiếm kia, đều kinh hãi, thực lực của Thịnh Hoài An, quả nhiên như lão tổ nói, đã siêu việt Đại Tông Sư, đạt đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn thấy Nữ Đế Hàn Giang Tuyết chạy đến, Tả Thiên Thu, Phong Dẫn Mạnh và những người khác vội vàng xuống lầu thành.
"Tham kiến bệ hạ!!"
"Tham kiến bệ hạ!"
Vô số người nhao nhao hành lễ.
"Chư vị bình thân!" Hàn Giang Tuyết mở miệng nói.
Thịnh Hoài An trở về mặt đất, nhìn thấy Hàn Giang Tuyết và những người khác, lộ ra mỉm cười.
"Bệ hạ, các vị đại thần sao lại tới đây."
"Đại sự như vậy, trẫm có thể ngồi yên được sao?" Hàn Giang Tuyết tức giận nói.
"Thịnh ái khanh ngươi thật sự là quá lỗ mãng, người của Côn Luân đạo tông kia, ngươi bắt giữ là được, hiện tại ngươi giết hắn, Côn Luân đạo tông chắc chắn sẽ có người mạnh hơn đến tìm ngươi báo thù." Hàn Giang Tuyết có chút lo lắng nói.
"Không sao, tới một tên ta giết một tên, đến hai cái ta giết một đôi!" Thịnh Hoài An không thèm để ý nói.
Vẻ mặt ngạo nghễ nghiêm nghị đó, làm vô số lòng người rung động.
Đây chính là Đại Ngụy Quán Quân Hầu, không sợ tất cả, ngạo khí ngút trời.
Một đám đại thần nhìn Thịnh Hoài An, vị Quán Quân Hầu này quả nhiên sát khí rất lớn, không hổ là nhân vật giết chóc từ biên quân đi ra.
Hàn Giang Tuyết nhức trán, người này quả nhiên đúng như lời đồn, tu luyện chính là sát lục chi đạo sao?
"Côn Luân đạo tông mặc dù ở xa Đại Ly, nhưng Côn Luân đạo tông là đạo tông thứ hai dưới thiên hạ, cường giả Dương thần, người ngoài căn bản không biết có bao nhiêu, ngươi đối đãi với Côn Luân đạo tông như vậy, chỉ sợ là sẽ khiến bọn hắn triệt để nổi giận." Hàn Giang Tuyết bất lực nói.
Hiện tại Thịnh Hoài An đã giết người rồi, nàng nói gì đều vô ích.
Một khi Côn Luân đạo tông ra tay với Thịnh Hoài An, Đại Ngụy căn bản không bảo vệ được Thịnh Hoài An.
"Bệ hạ không cần lo lắng cho ta, Côn Luân đạo tông, ta tự sẽ ứng phó." Thịnh Hoài An nói.
Mặc dù Côn Luân đạo tông rất cường đại, nhưng vẫn chưa cường đại đến mức khiến hắn sợ hãi.
"Được rồi, bệ hạ, chúng ta muốn lên đường, chậm trễ một hồi." Thịnh Hoài An vừa cười vừa nói.
"Đi, xuất phát!!"
Thịnh Hoài An không lưu lại, dẫn theo bộ hạ tiếp tục lên đường trở lại Hà Tây.
Nhìn bóng lưng Thịnh Hoài An và những người khác tiếp tục lên đường đi xa, triều thần không biết nên nói gì cho phải.
Vị Quán Quân Hầu này, quả nhiên không hề coi Côn Luân đạo tông ra gì.
"Hắn thật sự không sợ Côn Luân đạo tông trả thù sao?" Một vị đại thần mở miệng nói.
Không ai trả lời hắn, đám người đều không có câu trả lời, Thịnh Hoài An trong lòng bọn họ, có thêm một hình tượng kiêu ngạo không câu nệ.
Không sợ trời, không sợ đất, Côn Luân đạo tông cũng không để vào mắt.
Trở lại hoàng cung, Hàn Giang Tuyết đi vào kho vũ khí hoàng thất.
"Lão tổ!!"
"Vào đi, nha đầu!" Giọng nói già nua của Hàn Võ vang lên.
Tiến vào tầng chín của kho vũ khí hoàng thất, Hàn Giang Tuyết hướng Hàn Võ lão tổ hành lễ.
"Lão tổ!"
"Nha đầu, có chuyện gì!"
"Lão tổ, Thịnh Hoài An cùng đạo nhân cao tu của Côn Luân đạo tông đại chiến, ngài cũng thấy rồi." Hàn Giang Tuyết nói.
Hàn Võ chậm rãi gật đầu.
"Lão tổ cảm thấy Thịnh Hoài An đó như thế nào." Hàn Giang Tuyết hỏi.
"Không phải Võ Thánh, còn hơn Võ Thánh, có thể so sánh với Võ Thánh sơ kỳ đỉnh phong." Hàn Võ mở miệng nói.
"Cái gì?!" Hàn Giang Tuyết rất kinh ngạc.
"Hắn làm sao làm được!!"
Tu vi như vậy, có thể nói là nghịch thiên, lấy Đại Tông Sư nghịch phạt Võ Thánh, thật sự xảy ra trên người Thịnh Hoài An.
"Người này không thể dùng lẽ thường mà đánh giá, một khi hắn đột phá cảnh giới Võ Thánh, e rằng cường giả Võ Thánh trung kỳ cũng không phải là đối thủ của hắn." Hàn Võ nói.
Người kinh diễm tuyệt thế như vậy, cả đời này ông chưa từng thấy.
Hàn Giang Tuyết thật lâu không nói, khó trách lão tổ nói, bảo nàng chọn Thịnh Hoài An làm vị hôn phu.
Chỉ cần không bỏ dở con đường tu luyện, Thịnh Hoài An chắc chắn sẽ là nhân vật đứng ở đỉnh cao nhất của Võ Thánh.
"Hắn đắc tội Côn Luân đạo tông, chúng ta nên làm gì, có giúp được hắn không?" Hàn Giang Tuyết hỏi.
"Côn Luân đạo tông, chúng ta không giúp được hắn, nếu hắn có thể vượt qua kiếp nạn này, chắc chắn rồng vọt lên trời, vô địch khắp thiên hạ, nếu không qua được, tất cả đều thành hư vô." Hàn Võ nói, thế nhân tu hành, vốn là tranh nhau sống còn.
Võ tu cũng tốt, đạo tu cũng được, hay Yêu tu!
Đều là đang tranh với người, tranh với đất, tranh với trời!
Không đạt tới cảnh giới Võ Đế, cuối cùng thì đều là một đống đất vàng.
"Ngươi mang trục Nhật thần cung và vảy rồng áo giáp đến đưa cho hắn đi, cũng coi như là Đại Ngụy giúp hắn."
Cuối cùng, Hàn Võ lấy ra một chiếc cung và một bộ chiến giáp, nói với Hàn Giang Tuyết.
Quy mô của Đại Ngụy còn chưa đủ tư cách để đối kháng với Côn Luân đạo tông.
Đạo môn không nhập thế, không nhúng tay vào phàm tục, nếu không phải như vậy, toàn bộ thiên hạ đã là của đạo môn rồi.
Bây giờ đạo môn hưng thịnh, Tà Ma ngoại đạo đều phải tránh lui.
"Vâng, lão tổ!" Hàn Giang Tuyết nhận lấy thần cung và chiến giáp, thu vào nhẫn không gian.
Trục Nhật thần cung và vảy rồng chiến giáp chính là do Thái Tổ hoàng đế khai quốc Đại Ngụy, tại Thập Vạn Đại Sơn chém giết một đầu Yêu Long cảnh giới Võ Thánh, dùng xương rồng, gân rồng và lân giáp của nó luyện chế thành.
Chính là võ đạo thánh khí cảnh giới Võ Thánh.
Lấy hai kiện Thần Binh, Hàn Giang Tuyết ra khỏi hoàng cung, đuổi theo Thịnh Hoài An.
Đêm đến, Thịnh Hoài An cùng bộ hạ đang nghỉ ngơi trong một khu rừng núi.
Ánh lửa lập lòe, một đám tướng sĩ ngồi vây quanh bên đống lửa nướng thịt.
Bọn họ vào rừng săn được vài con lão hổ, hươu, linh dương và các loài động vật khác, dùng làm bữa tối.
"Ra đi!" Thịnh Hoài An nói vào bóng tối.
"Hử?!"
Thượng Quan Thước và những người khác trong nháy mắt liền cảnh giác đứng lên.
"Thịnh ái khanh linh giác lại nhạy cảm." Hàn Giang Tuyết một thân đồ đen từ trong bóng tối đi ra.
Mọi người thấy là Nữ Đế Hàn Giang Tuyết, liền buông phòng bị.
"Gặp qua bệ hạ!"
"Không cần đa lễ!!" Hàn Giang Tuyết khoát tay.
"Đêm hôm khuya khoắt, không biết bệ hạ đuổi theo, có chuyện gì?!" Thịnh Hoài An hiếu kỳ hỏi.
Hắn sẽ không tin rằng Hàn Giang Tuyết lại vô duyên vô cớ đuổi theo tới.
"Đây là lão tổ bảo ta đưa cho ngươi." Hàn Giang Tuyết lấy ra trục Nhật thần cung và vảy rồng chiến giáp.
Thịnh Hoài An nhìn thần cung và chiến giáp trong tay Hàn Giang Tuyết, mắt sáng lên, bảo bối tốt.
"Vậy ta không khách khí." Thịnh Hoài An khẽ vẫy tay, thần cung và chiến giáp liền bay vào trong tay hắn.
"Ngươi đúng là không khách khí." Hàn Giang Tuyết không nhịn được trợn mắt.
Đây là trân tàng Thần Binh của hoàng thất Đại Ngụy, Đại Ngụy cũng không có mấy món như thế.
"Ha ha, đa tạ bệ hạ đưa đến Thần Binh." Thịnh Hoài An vừa cười vừa nói.
"Đừng có chết, nếu không ta sẽ lỗ vốn." Nói xong Hàn Giang Tuyết liền đi.
Nhìn theo Hàn Giang Tuyết rời đi, khóe miệng Thịnh Hoài An nhếch lên.
"A! Đồ đàn bà!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận