Sát Lục Hệ Thống, Tuyệt Thế Sát Thần

Chương 282: Nhi nữ giáng sinh

Chương 282: Con gái chào đời
Người sắp chết thường thấu đáo mọi chuyện, chúng sinh tranh nhau độ hóa, bước vào con đường tu hành.
Nhưng cuối cùng đi đến đâu, có ai đạt đến Trường Sinh bất tử?
Cũng coi như đã trải qua một đời phong ba, không uổng công đến thế gian này một chuyến!
Mặc dù bây giờ Đại Ngụy đổi quốc hiệu thành Thiên Vũ, nhưng người ngồi trên ngai vàng vẫn là hắn Hàn Thị, hắn còn có mặt mũi nào mà xuống dưới gặp tổ tông?
Thấy Hàn Vũ lão tổ bộ dạng như vậy, Thịnh Hoài An khẽ cười lấy ra Cửu Giai Liệu Thương Đan dược.
“Lão tổ hãy nhìn, đây là cái gì!” Ánh mắt Hàn Vũ rơi vào viên đan dược trong tay Thịnh Hoài An, khuôn mặt già nua lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Cái này… đây là! ?” Hắn cảm nhận được sinh cơ dồi dào ẩn chứa bên trong viên đan dược kia, sống gần năm trăm năm, hắn nghĩ đến Cửu Giai tiên đan trong truyền thuyết.
“Đây là Cửu Giai tiên đan sao?” “Không sai, lão tổ, đây là một viên Cửu Giai Liệu Thương Đan dược do ta luyện chế, lão tổ dùng vào không chỉ có thể khôi phục vết thương, sống thêm trăm năm nữa cũng không thành vấn đề.” Thịnh Hoài An khẽ cười nói.
“Cửu… Cửu Giai… tiên đan?” Hàn Sơn đứng bên cạnh kích động đến run rẩy cả người.
Trong truyền thuyết Cửu Giai tiên đan, ba ngàn năm chưa từng xuất hiện.
“Ngươi luyện chế ra Cửu Giai Liệu Thương Đan!” Hàn Vũ nhìn Thịnh Hoài An, trong lòng khó tin.
Hậu bối này, thật sự quá nghịch thiên, quá ghê gớm.
Hàn Thị có thể gặp được Thịnh Hoài An, thật là vận may Tề Thiên a.
“Lão tổ, nhanh dùng đi, để ta xem hiệu quả.” Thịnh Hoài An cười nói.
“Được, lão tổ ta xin mạn phép nhận lấy.” Hàn Vũ nhận Cửu Giai Liệu Thương Đan dược, tay run nhè nhẹ.
Nếu có thể sống, ai muốn chết?
Hàn Vũ nuốt đan dược vào, trong nháy mắt dược lực vô cùng mạnh mẽ tan ra, nhanh chóng chữa trị thân thể già nua khô cằn.
Những vết thương cũ lưu lại từ trăm năm trước cũng biến mất, sinh cơ dồi dào giúp ông hồi sinh, thân thể và khí huyết bắt đầu phục hồi.
Mái tóc bạc trắng có thể thấy rõ chuyển sang đen.
Dược lực đáng sợ không chỉ giúp ông hồi phục vết thương, hồi sinh mà còn khiến tu vi của Hàn Vũ bị trì trệ lâu ngày đột phá dễ dàng đến Võ Thánh Đại Viên Mãn.
Khí huyết mạnh mẽ tràn đầy, thực lực tăng cường, Hàn Vũ khôi phục hình dáng hơn sáu mươi tuổi.
Nhìn cơ thể hồi phục, cảm nhận sức mạnh và khí huyết cường đại, Hàn Vũ cảm thấy mình ít nhất có thể sống thêm trăm năm.
“Lão… Lão tổ, khỏe rồi!” “Ha ha ha, chúc mừng lão tổ có cuộc sống mới, con đường hưng thịnh!” Hàn Sơn kích động đến khoa tay múa chân.
“Chúc mừng lão tổ, không chừng sau khi trải qua kiếp nạn này, tương lai tu vi có thể tiến thêm một bước.” Thịnh Hoài An cũng chúc mừng.
“Ân tình này, lão tổ ta ghi nhớ.” Hàn Vũ mở miệng nói.
Ngàn lời vạn ngữ cũng không thể diễn tả hết ơn nặng của Thịnh Hoài An!
Một viên Cửu Giai đan dược kéo ông từ quỷ môn quan trở về, thủ đoạn này có thể nói là nghịch thiên.
Toàn bộ thiên hạ, cũng chỉ có Thịnh Hoài An có thủ đoạn như vậy.
“Lão tổ không cần khách khí, lão tổ không sao thì Giang Tuyết mới yên tâm, sau này còn phải nhờ ngài trông nom cháu đấy!” Thịnh Hoài An vừa cười vừa nói.
“Ha ha, được, sau này lão tổ ta sẽ giúp các ngươi trông nom cháu.” Hàn Vũ vui vẻ cười nói.
Hàn Vũ có thể sống lâu thêm trăm năm, tu vi bây giờ lại đột phá Võ Thánh Đại Viên Mãn, về sau Thiên Vũ Đế triều cũng có thêm một trụ cột.
Thiên hạ các thế lực lớn đều biết Thịnh Hoài An luyện chế được Cửu Giai đan dược, đều kinh ngạc, nhiều thế lực vội vàng đến cầu xin Thịnh Hoài An hỗ trợ luyện chế một viên Cửu Giai đan dược.
Tất cả đều bị Thịnh Hoài An cự tuyệt, bây giờ mỗi ngày hắn đều ở bên chăm sóc Hàn Giang Tuyết, sao có thời gian đi luyện chế đan dược cho người khác.
Chính hắn cũng muốn luyện chế các loại đan dược để Hàn Giang Tuyết dùng, đảm bảo hai thai nhi trong bụng có thể nhận được Tẩy Lễ từ trong bụng mẹ, tăng cường tư chất.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã tháng bảy!
Ngày 9 tháng 7!
Hôm nay là ngày Hàn Giang Tuyết sinh, bà mụ đã vào trong điện.
Thịnh Hoài An đi tới đi lui bên ngoài điện, vẻ mặt lo lắng.
Ngay cả hiện tại phải đại chiến với Võ Đế, hắn cũng không cảm thấy áp lực lớn như vậy.
“An tâm, Hoài An, ngươi đừng tự hù mình, tiểu Giang Tuyết nha đầu kia cũng là Võ Thánh, sẽ không có chuyện ngoài ý muốn như người thường đâu.” Hàn Vũ thấy Thịnh Hoài An lo lắng bất an, lên tiếng nói.
“Lão tổ, ta không tĩnh tâm được.” Lúc này Thịnh Hoài An đâu còn uy thế của đệ nhất thiên hạ.
Kiếp trước kiếp này, làm cha, hắn đều là lần đầu.
Hàn Vũ cười lắc đầu, rốt cuộc vẫn còn trẻ, nhưng vậy cũng tốt, như vậy ông mới cảm thấy Thịnh Hoài An cũng chỉ là người bình thường, không phải là Yêu Nghiệt quái thai.
Hay là một cái Cổ Lão đồ cổ nào đó chuyển thế!
Ngay khi Thịnh Hoài An lo lắng đi qua đi lại, trong điện nhanh chóng truyền ra tiếng khóc chào đời của trẻ con.
"Oa a…"
Nghe thấy tiếng khóc, Thịnh Hoài An giật mình, trong nháy mắt mừng rỡ nhướn mày.
“Sinh rồi, ha ha, sinh rồi, ta làm cha rồi.” Thịnh Hoài An kích động cười lớn.
Cửa điện nhanh chóng được mở ra!
“Võ Đế bệ hạ, là một trai một gái song sinh, chúc mừng, chúc mừng!” Bà mụ vui mừng nói.
Nhìn Hàn Yên Nhiên và bà mụ bế hài nhi, Thịnh Hoài An bước nhanh tới.
“Ta xem nào!” Nhìn hai bé trai bé gái vừa chào đời, da trắng nõn nà, mặt mày tinh xảo, không hề giống như tưởng tượng xấu xí.
“Oa oa….” Hai bé vừa ra đời nhắm mắt khóc.
“Thật đáng yêu!” “Đây là con trai con gái của ta!” “Võ Đế bệ hạ, bé lớn là anh trai, bé nhỏ là em gái!” Bà mụ nói.
“Vậy sao?” “Anh trai, em gái!” Thịnh Hoài An cảm nhận được mối ràng buộc huyết mạch từ bé trai và bé gái, nụ cười trên mặt không ngừng nở.
“Giang Tuyết có khỏe không?” Thịnh Hoài An hỏi tiếp.
“Bệ hạ tất cả đều khỏe!” Hàn Yên Nhiên gật đầu nói.
“Ta vào xem!” Thịnh Hoài An đi vào nhìn Hàn Giang Tuyết.
“Thật xúc động!” Hàn Vũ cười lắc đầu.
“Thưởng, tất cả mọi người đều được thưởng!” Hàn Vũ lên tiếng.
Hàn Giang Tuyết hạ sinh long tử, long nữ, đây là hỷ sự của Thiên Vũ Đế triều, cả nước ăn mừng.
“Đa tạ lão tổ!” Hàn Yên Nhiên và các cung nữ đều vui vẻ tạ ơn.
“Không sai, hai đứa bé, căn cốt thượng giai, tương lai thành tựu không nhỏ.” Hàn Vũ vừa cười vừa nói nhìn hai đứa trẻ trong tã lót.
“Giang Tuyết, không sao chứ!” Thịnh Hoài An đi tới bên long sàng, nhìn Hàn Giang Tuyết có chút suy nhược, kéo tay nàng, quan tâm hỏi.
Hàn Giang Tuyết mỉm cười, nói: “Không có gì, có thể có chuyện gì, đừng quên ta cũng là Võ Thánh.” “Khổ cực rồi!” Thịnh Hoài An xoa nhẹ tóc Hàn Giang Tuyết.
Bà mụ và Hàn Yên Nhiên bế hài nhi đến, đặt bên cạnh Hàn Giang Tuyết, mấy cung nữ hầu hạ.
“Hai bé đang khóc, chắc là đói bụng, ta muốn cho bú, ngươi ra ngoài trước đi.” Hàn Giang Tuyết nhìn hai đứa bé đang khóc, đuổi Thịnh Hoài An đi.
“Được, ta ra ngoài trước.” Thịnh Hoài An đứng dậy.
“Đừng quên đặt tên cho các con, lâu như vậy, rốt cuộc ngươi đã nghĩ ra chưa?” Hàn Giang Tuyết dặn dò thêm.
Vừa nhấc chân, ánh mắt Thịnh Hoài An có chút xấu hổ, chuyện nghĩ tên này thật quá đau đầu, suy nghĩ lâu như vậy mà vẫn chưa nghĩ ra được cái tên nào hay.
Thấy vẻ mặt Thịnh Hoài An, Hàn Giang Tuyết lườm yêu một cái.
Đi ra cung điện, Thịnh Hoài An cả người đi như có gió.
“Ngươi lo đi làm việc đi, thời gian này, triều chính ngươi phải gánh vác lên, Giang Tuyết ở đây có ta trông coi, sẽ không có chuyện ngoài ý muốn đâu.” Hàn Vũ nói với Thịnh Hoài An.
“Vâng, lão tổ!” Thịnh Hoài An cười gật đầu.
Nữ Đế hạ sinh long tử, long nữ, việc này phải thông báo cho thiên hạ, đây là Thái tử và công chúa của Thiên Vũ Đế triều.
Hai tháng nay, triều chính đều do Thịnh Hoài An xử lý.
Tiếp theo thời gian tới, hắn lại bận rộn.
“Người đâu!” “Võ Đế bệ hạ!” Một cấm quân tướng lĩnh vội vàng đến.
“Đi thông báo khắp nơi trong cung, Thiên Tuyết Nữ Đế hạ sinh long tử và long nữ, cả nước vui mừng.” Thịnh Hoài An phân phó.
“Vâng, Võ Đế bệ hạ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận