Sát Lục Hệ Thống, Tuyệt Thế Sát Thần

Chương 163: Đại Ngụy tình cảnh

Chương 163: Tình cảnh Đại Ngụy
"Tuy nhiên, bệ hạ, kế này phải dùng người tuyệt đối đáng tin cậy để thi hành, tiếp xúc với sứ thần Bắc Yên."
"Hơn nữa người này không thể bị công chúng biết đến, ngay cả các thần cũng biết rất ít về hắn."
"Đến khi Bạo Lôi bị phát hiện, liền đổ mâu thuẫn lên các Thế Gia đại tộc, nói đó là hành vi của dân gian, bịt miệng dân chúng và Đại Ly, Đại Sở."
"Thịnh ái khanh, ta không ngờ khanh lại có mưu lược như vậy, trẫm muốn giữ khanh ở lại Kinh Thành để giúp trẫm bày mưu tính kế." Hàn Giang Tuyết vừa cười vừa nói với Thịnh Hoài An.
"Bệ hạ đừng mà, ta thích mang quân chinh chiến hơn." Thịnh Hoài An tranh thủ thời gian khoát tay.
Những tranh đấu trong triều, ngươi lừa ta gạt, đấu đá lẫn nhau, hắn thực sự không thích.
"Thôi được, trẫm chỉ nói vậy thôi." Hàn Giang Tuyết khoát tay nói.
Thịnh Hoài An là một mãnh tướng tuyệt thế, nên ra trận chiến đấu, chinh phục, chèn ép dị tộc, bảo vệ an bình bờ cõi quốc gia.
"Trẫm đã bàn với các đại thần trong triều, ngày mai sẽ ban thưởng sắc phong cho khanh và Hà Tây Quân, ngày mai khanh nhớ mang theo thuộc hạ vào triều."
"Còn nữa, trẫm muốn thành lập Hà Tây Đô Hộ Phủ, vị trí Tri phủ này, Thịnh tướng quân có muốn tiến cử người nào không?" Hàn Giang Tuyết nói thêm.
"Ừm, ta xin tiến cử Huyện lệnh Hà Tây là Trần Thiên Hoa." Thịnh Hoài An không hề kiêng dè, trực tiếp tiến cử Trần Huyện Lệnh.
Hàn Giang Tuyết gật đầu nhẹ, tỏ ý đã nhớ, vị trí Tri phủ này, đã có không ít người tranh giành.
Trong triều có không ít người của các Thế Gia đại tộc, bọn họ đều biết tầm quan trọng của vị trí Hà Tây Đô Hộ Phủ.
Đây là nơi kết nối con đường thương mại Tây Vực, nắm giữ vị trí Tri phủ Hà Tây Đô Hộ Phủ, có thể kiếm lời vô số.
"Bệ hạ còn chuyện quan trọng nào không, nếu không thì ta xin phép về trước." Thịnh Hoài An nói.
"Thịnh ái khanh cứ trở về đi."
Thịnh Hoài An cáo từ rời khỏi hoàng cung, trở về Hồng Lư Tự.
Sau khi Thịnh Hoài An rời đi, Hàn Giang Tuyết đến kho vũ khí hoàng gia.
Vào kho vũ khí, Hàn Giang Tuyết hành lễ với Hàn Sơn: "Giang Tuyết bái kiến thúc tổ."
Hàn Sơn, mặc áo xám, mở to mắt: "Tiểu Giang Tuyết à, đến thăm lão tổ sao?"
"Đến thăm thúc tổ và cả lão tổ ạ." Hàn Giang Tuyết mỉm cười nói, giờ phút này nàng không hề có dáng vẻ của một Đế vương.
"Con bé này dẻo miệng quá, đi đi, lão tổ biết con đến rồi." Hàn Sơn lộ vẻ tươi cười.
"Dạ, thúc tổ!"
Hàn Giang Tuyết đi vào tầng chín của kho vũ khí hoàng gia, nơi này trừ Đế vương và con cháu hoàng thất, không ai được phép vào.
Vì lão tổ hoàng thất tu hành ở đây.
"Lão tổ, Giang Tuyết cầu kiến!" Hàn Giang Tuyết lên tiếng nói vào bên trong tầng chín.
"Vào đi!"
Một giọng nói già nua vang lên, cửa tầng chín kho vũ khí mở ra.
Hàn Giang Tuyết bước vào, cửa tự động đóng lại, bên trong tầng chín, dạ minh châu sáng rực.
Toàn bộ tầng chín đều bị phong kín.
"Giang Tuyết bái kiến lão tổ." Hàn Giang Tuyết khom người bái lạy.
"Tìm ta có chuyện gì!" Hàn Võ, râu tóc bạc trắng, hiền hòa nhìn Hàn Giang Tuyết.
"Lão tổ đã gặp Thịnh Hoài An kia chưa, cảm thấy thế nào ạ?" Hàn Giang Tuyết hỏi dò.
"Khí huyết như biển, tiền đồ vô lượng, nếu mảnh đất này không bị cấm phong, người này tất thành Võ Đế, chỉ tiếc." Hàn Võ thở dài nói.
Ở mảnh đất này, tu đạo gian nan, dù là Võ Thánh hay Dương thần, tốc độ tu luyện cũng như ốc sên, con đường tiến lên đã bị đoạn tuyệt.
"Ta dự định phong hắn làm hầu, để trấn thủ biên cương phía Bắc cho Đại Ngụy." Hàn Giang Tuyết nói.
"Chuyện này tự con quyết định là được, ngược lại người này ưu tú như vậy, có thể chọn làm vị hôn phu của con." Hàn Võ mở lời.
"Lão tổ, người đang nói linh tinh gì vậy!" Mặt Hàn Giang Tuyết đỏ lên.
"Tiểu Giang Tuyết à, lão tổ tu võ đã hơn bốn trăm năm, bây giờ cũng mới là Võ Thánh hậu kỳ, không sống được mấy năm nữa.
Chờ lão tổ ta đi rồi, hoàng thất Đại Ngụy sẽ không còn Võ Thánh trấn áp, đến lúc đó chỉ sợ thiên hạ đại loạn." Hàn Võ bất đắc dĩ nói.
Mấy trăm năm qua, hoàng thất Đại Ngụy càng suy yếu, mấy trăm năm không sinh ra thêm một Võ Thánh nào, tất cả đều nhờ một mình ông chống đỡ.
Bây giờ rất khó khăn mới có một Hàn Giang Tuyết, nhưng Hàn Giang Tuyết trong thời gian ngắn cũng không thể đột phá Võ Thánh.
"Lão tổ, ta có thể, ta sẽ mau chóng đột phá Võ Thánh." Hàn Giang Tuyết nói.
Hàn Võ lắc đầu, Hàn Giang Tuyết tuy Đại Tông Sư viên mãn, nhưng đóa Đạo Hoa thứ ba còn chưa ngưng thực, đợi đến khi Đạo Hoa ngưng thực cũng không phải một lần có thể đột phá Võ Thánh.
"Nếu Võ Thánh dễ dàng đột phá như vậy thì trăm năm trước nhị thúc tổ của con đã không thất bại, Đại Ngụy ta cũng không bị Đại Ly và Đại Sở kéo quân đến đánh."
Trăm năm trước, hoàng thất sinh ra một thiên kiêu, tư chất không hề kém Hàn Giang Tuyết, tuổi chưa quá ba mươi đã tu luyện đến Đại Tông Sư đại viên mãn, Tam Hoa Tụ Đỉnh, Ngũ Khí Triều Nguyên.
Nhưng Đại Ly và Đại Sở vì ngăn chặn đã phái cường giả đột kích, đồng thời liên quân đánh dẹp.
Dị tộc Nhung Địch, Hung Nô, Miêu tộc Nam Cương cũng nhân cơ hội đó phát binh đánh, Đại Ngụy gặp nguy hiểm.
Khiến cho người con cháu hoàng thất đó không thể yên tâm đột phá, cuối cùng rơi vào tình thế tuyệt vọng, đột phá thất bại, thân tử đạo tiêu.
Lão tổ Hàn Võ ra tay, đại chiến với các cường giả Võ Thánh của Đại Ly và Đại Sở, tuy đánh lui địch nhưng bản thân cũng bị trọng thương.
Trăm năm qua, tu vi không tiến thêm được bước nào.
Lão tổ hoàng thất Đại Ngụy hiện tại khí huyết đã bắt đầu suy bại, đang trên đà đi xuống dốc, không sống được mấy năm nữa.
Hàn Giang Tuyết trầm mặc, tình cảnh Đại Ngụy hiện tại không tốt đẹp như vẻ bề ngoài.
Tiêu Võ Thánh bị Yêu Tộc kiềm chế ở trấn yêu quan, không thể nhúc nhích, một khi lão tổ ngã xuống, Đại Ly và Đại Sở chắc chắn không bỏ qua cơ hội này để tấn công Đại Ngụy.
"Những đại tông đạo môn đó đối với sự thay đổi triều đại cũng sẽ không quan tâm, người thống trị mảnh đất này là Đại Ngụy hay Đại Ly, hoặc Đại Sở, bọn họ đều sẽ không quản, những Thế Gia đại tộc cũng không đồng sinh cộng tử với Đại Ngụy ta."
"Lão tổ không trụ được mấy năm nữa." Gần đến tuổi già, Hàn Võ cảm thấy sâu sắc sự bất lực.
Nhớ về quá khứ, ông đã từng khí phách ngút trời, đôi thiết quyền đánh cho vô số hào kiệt phải cúi đầu.
Từ khi nhận Đại Ngụy từ tay Võ Thánh lão tổ đời trước, ông đã vì Đại Ngụy che chở hơn 300 năm, đã đi vào tuổi già!!
Hàn Giang Tuyết trầm mặc, nàng không dám chắc mình có thể đột phá cảnh giới Võ Thánh trong mấy năm tới.
Nếu nàng không thể đột phá Võ Thánh trước khi lão tổ mất, chắc chắn không thể ngăn cản được bầy sói vây đánh.
"Người tên Thịnh Hoài An đó, dựa theo tin tức thu thập được, tâm tính không tệ, lại hướng về Đại Ngụy, hơn nữa hắn hiện tại đang đè nén cảnh giới, đột phá Võ Thánh dễ như trở bàn tay."
"Thằng cháu của lão quỷ kiếm trần núi Đạo Kiếm đó, ta không yên lòng gả con cho hắn đạo kiếm núi."
Vốn Hàn Võ muốn kết thông gia với núi Đạo Kiếm để cầu đạo kiếm núi che chở Hàn Giang Tuyết và Đại Ngụy.
Nhưng giờ ông cảm thấy Thịnh Hoài An là một lựa chọn tốt hơn.
Người trẻ tuổi, dáng vẻ tuấn tú, thực lực mạnh mẽ, lại là tướng lĩnh Đại Ngụy, phía sau lại không có Thế Gia, không có nhiều ảnh hưởng tới Đại Ngụy, ngược lại có thể bảo vệ Đại Ngụy.
"Lão tổ, ta..."
Hàn Giang Tuyết không muốn trở thành kẻ phụ thuộc, nàng muốn chứng minh chính mình có thể trở thành Võ Thánh, dẫn dắt toàn bộ Đại Ngụy đi đến huy hoàng.
"Được rồi, Tiểu Giang Tuyết, đừng suy nghĩ quá nhiều, lão tổ còn một năm, sẽ bảo vệ được Đại Ngụy thêm một năm nữa." Hàn Võ an ủi nói.
Đặt gánh nặng của cả Đại Ngụy lên vai đứa con gái này, ông cũng không biết lựa chọn của mình là đúng hay sai.
"Dạ, lão tổ." Hàn Giang Tuyết gật đầu, trong lòng cũng nặng trĩu.
"Trong tu hành có chỗ nào nghi hoặc, tranh thủ lúc lão tổ còn ở đây, sẽ giải đáp cho con." Hàn Võ mở lời.
"Lão tổ..."
Hàn Giang Tuyết bắt đầu kể ra những điều hoang mang trong tu hành, xin chỉ giáo của lão tổ.
...
Thịnh Hoài An trở về Hồng Lư Tự, Thượng Quan Thước và Vương Ngũ xông tới.
"Tướng quân, sao ngươi đi lâu như vậy, hại chúng ta lo lắng không thôi." Vương Ngũ mở lời.
"Có gì mà phải lo lắng chứ." Thịnh Hoài An nhìn Vương Ngũ, tên này không mong hắn tốt thì phải.
"Thì là, tướng quân đi đã ba ngày, không có tin tức gì, chúng ta đương nhiên lo lắng." Vương Ngũ gãi đầu nói.
"Lo hão, bản tướng quân thực lực mạnh mẽ, ai có thể làm gì được ta, ta đã ở kho vũ khí hoàng gia ba ngày." Thịnh Hoài An giải thích.
Lúc này Thượng Quan Thước và Vương Ngũ mới hiểu, hóa ra là đi kho vũ khí hoàng gia.
Kho vũ khí hoàng gia Đại Ngụy không phải ai cũng được vào, người không có công lao lớn đối với Đại Ngụy không thể tiến vào.
"Tiêu Phách Thiên vẫn chưa trở về?" Thịnh Hoài An hỏi.
"Vẫn chưa!" Vương Ngũ lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận