Sát Lục Hệ Thống, Tuyệt Thế Sát Thần

Chương 368: quang mang chiếu rọi ở trên mặt

Chương 368: Ánh sáng chiếu rọi trên mặt
Đây quả thực là một cuộc hỗn chiến của các thế lực!
“Tần gia của Xích Dương giới! Sao bọn họ lại tới?” Ngụy Thanh Nhan trong lòng giật mình.
Sau đó nàng rất nhanh nhìn thấy bóng dáng Nguyên Văn Cường trong đội ngũ của Tần gia.
Đó là một trong những đồng bọn của cả nhóm nàng, còn tưởng đã c·h·ết, không ngờ lại được Tần gia cứu.
“Diệp gia của Hoàn Vũ tinh, sao bọn họ cũng đến!” Ánh mắt Lâm Thu Vãn rơi vào đội ngũ Diệp gia.
“Sao vậy?” Thịnh Hoài An p·h·át hiện Lâm Thu Vãn khác thường.
“Đó là Diệp gia của Hoàn Vũ tinh, thế lực có thể so với Xích Dương Thần Đình.” Lâm Thu Vãn trả lời.
Thịnh Hoài An nhìn sang, lại là một thế lực cấp bậc bá chủ nữa!?
Quả nhiên vũ trụ tinh hải rộng lớn, cường giả vô số.
“Nhiều cường giả như vậy, chúng ta còn đi đoạt sao?” Ngụy Thanh Nhan có chút lo lắng.
Thân thể nhỏ bé của bọn họ mà đi vào, chẳng mấy chốc sẽ bị mấy thế lực lớn kia đ·á·n·h c·h·ết mất!
“Hắc, Thanh Nhan muội tử à, nhìn ngươi nhát gan thế kia, sợ bọn họ làm gì, cùng lắm thì thì c·h·i·ế·n một trận.” Thịnh Hoài An tràn đầy tự tin nói.
Ngụy Thanh Nhan nhìn Thịnh Hoài An, cảm thấy có một loại ánh sáng b·ứ·c mang chiếu rọi trên mặt nàng.
Trong các thế lực lớn kia đều có cường giả Trường Sinh Cảnh mạnh mẽ, đ·á·n·h bọn họ chỉ cần một cái búng tay.
Ngụy Thanh Nhan không biết Thịnh Hoài An và Lâm Thu Vãn mạnh mẽ thế nào, mặt mày đầy vẻ lo lắng.
Cơ duyên tốt thì tốt, nhưng phải có m·ạ·n·g hưởng thụ mới được!
“Hay là thôi đi!” không phải Ngụy Thanh Nhan nhát gan, mà là thể lực của bọn họ nhỏ bé, căn bản không có thực lực đi tranh với những thế lực lớn này.
“Tính toán? Thanh Nhan muội tử, ngươi cứ đứng một bên chờ là được, lát nữa c·h·i·ế·n nhau, ta và Lâm tiền bối, không có thời gian để ý ngươi.” Chiến ý trong mắt Thịnh Hoài An đã bắt đầu t·h·i·ê·u đốt.
Môi Ngụy Thanh Nhan mấp máy, muốn nói điều gì nhưng lại không thốt nên lời.
“Ta đ·á·n·h ai?” Lâm Thu Vãn nhìn Thịnh Hoài An hỏi.
“Chờ một chút rồi xem, bây giờ đang quá loạn.” Thịnh Hoài An quan s·á·t cục diện chiến trường.
Hiện tại các thế lực đang hỗn chiến, hai con Hỏa Long canh giữ cây Niết Bàn Quả cũng vẫn đang đại chiến với hai cường giả Trường Sinh Cảnh của Tôn Gia.
Ra mặt trước sẽ trở thành quả hồng bị nát trước, cứ để những người này đ·á·n·h nhau một hồi đã rồi tính.
Lúc này người Tôn gia, từng người tức đến phát điên, vừa rồi dẫn tới nhiều thế lực đến như vậy, tranh giành Niết Bàn Quả, bọn họ Tôn Gia còn có thể c·ướ·p được nữa không?
Đây là một ẩn số.
Vì vậy người Tôn gia có thể nói là h·ậ·n ch·ế·t bọn người truy sát Ngụy Thanh Nhan, chút chuyện nhỏ này cũng không làm xong, thật là phế vật.
“Ha ha, Tần gia của Xích Dương giới, Xích Dương Thần Đình các ngươi, lần này sao không đến người nào lợi hại hơn một chút?” Diệp Vô Ưu của Diệp gia cười lạnh, nhìn Tần Vũ.
“Không cần cường giả gì cả, đối phó Diệp gia các ngươi của Hoàn Vũ tinh, bản điện hạ là đủ!” Tần Vũ hờ hững đáp lời.
Hai thế lực lớn, tranh nhau so bì, dù sao Niết Bàn Quả cũng chỉ có chín quả, ai không muốn đem hết vào túi.
“Ha ha, khẩu khí thật lớn, không biết còn tưởng rằng mảnh tinh vực này đã bị Tần gia ngươi th·ố·n·g trị rồi đấy.” Diệp Vô Ưu cười lạnh.
“Mặc dù Xích Dương thần thông của ta vẫn chưa th·ố·n·g trị được mảnh tinh hải này, nhưng đối phó với Diệp gia các ngươi thôi thì rất nhẹ nhàng.” Tần Vũ không giận, chỉ là khẩu chiến, không ảnh hưởng toàn cục.
Đợi lát nữa giao chiến, chính là ngươi c·h·ết ta s·ố·n·g!
Tu sĩ chúng ta, vốn dĩ là vì một chữ “Tranh”, cơ duyên ở ngay trước mặt, nếu không tranh giành thì tu hành cầu đạo để làm gì?
Trong giới tu hành, từ trước tới nay luôn là kẻ mạnh được kẻ yếu thua, không có chuyện gió êm sóng lặng.
“Phải không? Vậy để ta thử một lần xem vị hoàng tử của Xích Dương Thần Đình các ngươi có mấy phần thực lực.” Diệp Vô Ưu run tay, Tiên k·i·ế·m rung lên.
“Bản điện hạ một tay cũng có thể trấn áp ngươi, để cho ngươi mở rộng tầm mắt.” Tần Vũ ngạo thị thiên hạ, căn bản không xem Diệp Vô Ưu ra gì.
“Phải không? Ta Diệp Vô Ưu đã đ·á·n·h khắp thế hệ trẻ tuổi của Hoàn Vũ tinh vô đ·ị·c·h thủ, vừa hay nhìn xem thiên kiêu do Xích Dương Thần Đình bồi dưỡng có mấy phần bản lĩnh, khẩu khí còn lớn hơn trời.” Ánh mắt Diệp Vô Ưu ngưng lại, sắc bén như thanh tuyệt thế thần k·i·ế·m.
“Du Long ch·é·m!” Một đạo kiếm quang sáng chói c·h·é·m ra, giữa trời đất dường như có tiếng rồng ngâm, k·i·ế·m khí s·á·t phạt, tràn ngập thiên địa.
“Xích Dương thần chưởng, trấn áp!” Tần Vũ đưa tay ra một chưởng, trấn áp thiên địa.
Ấn chưởng màu đỏ kia, giống như một vầng thái dương đỏ rực, chưởng ý huy hoàng như trời, vạn vật thế gian phảng phất như bị trấn áp dưới một chưởng kia.
Hai đại thiên kiêu cái thế đại chiến, uy thế không hề thua kém bao nhiêu so với cường giả Trường Sinh Cảnh bình thường.
Dù sao đều là thiên kiêu do bá chủ một phương dốc sức bồi dưỡng, sao có thể kém được?
Quá mức kém cỏi thì không đáng để thế lực lớn bồi dưỡng, sớm đã bị đào thải rồi.
“Ngạn Tổ ca, anh xem, hai vị thiên kiêu kia đại chiến mà đã kinh khủng như vậy rồi, hay là chúng ta đừng nhúng vào đi!” Khuôn mặt diễm lệ vũ mị của Ngụy Thanh Nhan lộ ra một tia lo lắng.
“Thanh Nhan mỹ mi, đừng lo lắng, hai người kia nếu ca ca ta ra tay, vài chiêu có thể giải quyết.” Thịnh Hoài An kh·i·nh t·h·ư·ờ·ng nói.
Ngụy Thanh Nhan liếc nhìn Thịnh Hoài An, luôn cảm thấy có một thứ ánh sáng gì đó chiếu trên mặt.
Tuy rằng Thịnh Hoài An cũng anh tuấn thần võ, đẹp trai, nhưng nàng cảm thấy không phải loại ánh sáng đẹp trai b·ứ·c người đó.
Nếu Thịnh Hoài An biết được kịch trong lòng Ngụy Thanh Nhan, chắc hắn đã nhịn không được mà véo cái khuôn mặt họa thủy của nàng.
Cô em vũ mị này đang chế nhạo hắn đó sao!?
Hắn Thịnh Hoài An cả đời, chưa bao giờ yếu thế trước ai cả!
“G·i·ế·t!” Tôn gia, Xích Dương Thần Đình, Diệp Gia, ba thế lực lớn, giao chiến tưng bừng.
Còn có không ít kẻ l·ẻn l·út bên ngoài muốn đục nước béo cò, nhặt chỗ tốt.
Đại chiến nơi đây gây ra động tĩnh hơi lớn, thu hút không ít sinh linh trong bí cảnh tới.
“Xích Dương Thần Đình người đông thế mạnh, chúng ta trước liên hợp đối phó người Xích Dương Thần Đình thế nào?” Người dẫn đầu Tôn Gia đề nghị với Diệp Gia, trước đá Xích Dương Thần Đình ra khỏi cuộc.
Dù sao ở đây Xích Dương Thần Đình là mạnh nhất.
Người dẫn đầu Diệp Gia thấy vậy, lập tức đồng ý, thế lực ba bên hỗn chiến như vậy không bằng đá một bên ra khỏi cuộc, sau đó mới quyết định kẻ thắng.
“Người Diệp gia nghe lệnh, toàn lực ra tay, đối phó Xích Dương Thần Đình.” “Người Tôn gia nghe lệnh, trước c·h·é·m g·i·ế·t người Xích Dương Thần Đình.” Hai thế lực trong nháy mắt ngừng giao chiến, thống nhất đối phó Xích Dương Thần Đình.
“G·i·ế·t, tru diệt bọn chúng, để bọn chúng xem sự lợi hại của Xích Dương Thần Đình.” Các cường giả Xích Dương Thần Đình h·é·t lớn, hoàn toàn không sợ hai nhà liên thủ.
Thịnh Hoài An thấy thế, con ngươi đảo một vòng, cảm thấy nắm đấm hơi ngứa, đây chẳng phải là cơ hội tốt để đục nước béo cò, kiếm điểm kinh nghiệm s·á·t lục sao?
“Hai người các ngươi cứ đứng yên, ta đi chơi chút.” Thịnh Hoài An nói xong liền xông vào chiến trường.
“Không phải chứ, Lâm tiền bối, hắn muốn làm gì?” Ngụy Thanh Nhan hoàn toàn không hiểu.
“Không sai, dám khinh Xích Dương giới của ta không người sao? Bản tôn Thành Quan Hi đầu tiên không đồng ý.” Thịnh Hoài An xông thẳng tới người Diệp Gia và Tôn Gia.
Người của Xích Dương Thần Đình sửng sốt, thấy có người ra tay giúp đỡ thì mừng rỡ.
“G·i·ế·t!!” Thịnh Hoài An xông lên, một quyền oanh s·á·t một tôn Võ Tiên Đại viên mãn của Tôn Gia.
“Muốn c·h·ế·t!” Một tôn nửa bước Trường Sinh Cảnh của Tôn Gia nổi giận, vung thần binh trong tay xông thẳng về phía Thịnh Hoài An.
“Thử Bối Nhĩ, Xích Dương giới của ta nhất định sẽ quật khởi, xưng bá mảnh tinh hải này, c·h·ế·t cho gia!” Thịnh Hoài An rút Xích Dương Tiên Kiếm, một kiếm c·h·é·m ra, trong nháy mắt c·h·é·m đối phương thành một đám huyết vụ.
“Ta đi, đây là thiên kiêu gia tộc nào của Xích Dương giới vậy, sao ta chưa từng gặp qua, hung mãnh quá vậy!” Một tướng lĩnh của Xích Dương Thần Đình kinh ngạc nói.
“Không biết nữa, chưa thấy bao giờ, nhưng những lời hắn nói hay quá, ta Xích Dương Thần Đình thần uy nên chiếu rọi mảnh tinh hải này.” Một vị tướng lĩnh khác nói.
“Nếu nhân tộc các đại gia tộc của Xích Dương giới ta đều có ý thức cao cả như vậy thì mảnh tinh hải này đã sớm cắm cờ Xích Dương Thần Đình rồi.” Thần binh Xích Dương Thần Đình đối kháng với hai đại gia tộc liên thủ.
Lâm Thu Vãn nhìn Thịnh Hoài An, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc: “Ta cũng không biết hắn muốn làm gì nữa!” “Hắn không phải tên là Ngạn Tổ sao, sao lại biến thành Quan Hi rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận