Sát Lục Hệ Thống, Tuyệt Thế Sát Thần

Chương 126: Thúc, ngươi giấu đi thật là sâu a

Chương 126: Thúc, ngươi giấu đi thật là sâu a!
Yến tiệc mãi đến khuya mới tàn!
Thịnh Hoài An không ngủ lại doanh trại mà đi tìm lão binh.
Bước vào doanh trại của lão binh, Vương Ngũ cũng có mặt ở đó.
Trong số những người dưới trướng lão binh, bây giờ chỉ còn lại gương mặt quen thuộc của Trương Đại Ngưu.
Lý Bất Tam sau khi lành vết thương thì không thể tiếp tục tham gia tác chiến, liền về quê, Lý Bất Tứ thì đã tử trận.
"Đại Ngưu ca!" Thịnh Hoài An gọi.
"Không được, bây giờ ngươi đã là tướng quân rồi." Trương Đại Ngưu vội xua tay, có chút lúng túng.
Phải biết rằng thân phận của Thịnh Hoài An bây giờ đã khác xưa, còn hắn chỉ là một tên lính quèn.
"Không cần khẩn trương, ở đây có ai là người ngoài đâu, cứ xưng hô như bình thường thôi." Thịnh Hoài An lên tiếng.
"Được, được thôi, Hoài An huynh đệ." Hiện tại khi đối diện với Thịnh Hoài An, Trương Đại Ngưu ít nhiều vẫn còn chút gượng gạo.
"Thúc đâu rồi?" Thịnh Hoài An hỏi.
"Đi vệ sinh rồi, lát nữa sẽ quay lại." Vương Ngũ đáp.
"Ngươi không đi nghỉ ngơi mà chạy đến đây làm gì?" Thịnh Hoài An nhìn Vương Ngũ.
"Đến ôn chuyện ấy mà, đồng đội cũ, đều đã ngã xuống cả, giờ chỉ còn lại mấy người chúng ta." Vương Ngũ thở dài nói.
Thịnh Hoài An im lặng, lính tráng bình thường khi đối diện với chiến tranh chẳng khác nào cây lúa mạch, hết đợt này đến đợt khác ngã xuống.
Đây chính là sự tàn khốc của chiến tranh!
Chốc lát sau, lão binh trở về, nhìn thấy Thịnh Hoài An.
"Sao ngươi lại đến đây? Không đi nghỉ ngơi đi!"
"Thúc, chẳng qua là ta muốn đến thăm ngươi một chút thôi mà." Thịnh Hoài An cười nói.
"Ta có gì đáng xem chứ, đúng là rảnh rỗi." Lão binh nói.
"Thúc, ngươi có thể giấu ta kín thật đấy, tu vi Đại Tông Sư." Thịnh Hoài An yếu ớt nói.
Lão binh nhìn Thịnh Hoài An, vẻ mặt kinh ngạc: "Ta giấu ngươi khi nào?"
"Ngươi còn bảo là không giấu ta, ngươi một người tu vi đại tông sư, trước đây lại giả làm võ giả, còn nói cái công pháp đó là một ông lão ăn xin bán cho." Thịnh Hoài An oán trách nói.
"Ngươi có hỏi ta tu vi đâu, chẳng lẽ ta lại muốn nói với ngươi là ta là Đại Tông Sư sao?" Lão binh nhìn Thịnh Hoài An.
Ngươi không hỏi thì trách ta sao? !
Lúc Trương Đại Ngưu, Vương Ngũ biết lão binh là một vị Vô Thượng Đại Tông Sư thì cũng ngạc nhiên đến rớt cả cằm.
Bọn họ không ngờ rằng người lão binh mà họ đã theo lâu như vậy, nhìn có vẻ tầm thường mà lại đột nhiên là một cường giả Đại Tông Sư cao cao tại thượng.
Thịnh Hoài An bị lão binh nói cho á khẩu, ai mà nghĩ được, một lão binh bình thường lại là một vị Đại Tông Sư cơ chứ.
Người thường đều nghĩ rằng Đại Tông Sư - kẻ đứng ở đỉnh cao của thế giới, sẽ đến làm một tên tiểu đội trưởng sao?
Hiển nhiên là không thể!
"Hai người các ngươi ra ngoài một lát đi, ta có chút chuyện muốn nói với thằng nhóc này." Lão binh bảo với hai người Vương Ngũ.
Sau khi Vương Ngũ và Trương Đại Ngưu ra ngoài đóng cửa lại, lão binh nhìn Thịnh Hoài An, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Bây giờ tu vi đã bại lộ thì cũng chẳng cần phải giấu nữa.
"Hoài An, ngươi có biết, ngươi tu luyện Đại Nhật Tâm Kinh, là từ đâu mà có không!"
Thịnh Hoài An gãi đầu, hắn biết thế nào được chứ?!
"Hai mươi năm trước, ta cùng một người bạn cũ, đã phát hiện một tòa cổ mộ..." Lão binh không đợi Thịnh Hoài An trả lời, liền kể lại chuyện xưa.
Lão binh vốn là người của Đại Sở!
Hai mươi năm trước, lão cùng một Đại Tông Sư khác phát hiện ra một cổ mộ, hai người đã phải tốn công sức rất lớn mới đào được vào trong.
Lúc này họ mới phát hiện ra, cổ mộ này là của Hạo Dương Vũ Đế được ghi lại trong lịch sử.
Trong mộ, hai người phát hiện công pháp truyền thừa của Hạo Dương Vũ Đế, đó là Đại Nhật Tâm Kinh.
Đứng trước công pháp của Võ Đế, lòng tham đã trỗi dậy, hai người đều muốn chiếm làm của riêng, bạn bè năm xưa vào khoảnh khắc đó đã trở mặt, trở thành kẻ thù.
Cuối cùng lão binh đoạt được nửa phần trước của công pháp, người kia đoạt được nửa bộ sau.
Có điều người kia xuất thân từ thế gia võ đạo của Đại Sở, trong nhà có một Võ Thánh lão tổ, Đại Tông Sư cũng có vài vị.
Để đoạt lại nửa phần trước của công pháp, người kia đã dẫn theo Đại Tông Sư của gia tộc mình truy sát lão binh.
Sau nhiều phen trải qua hiểm nguy, lão binh mới trốn thoát, đến biên giới Đại Ngụy này, mai danh ẩn tích, dự định lĩnh hội Đại Nhật Tâm Kinh.
Đáng tiếc là sau hơn hai mươi năm nghiên cứu, vẫn không thể nhập môn.
"Ta thấy thiên phú võ đạo của ngươi rất tốt, mới nghĩ đến việc truyền lại cho ngươi, xem ngươi có lĩnh hội được không, không ngờ lại thật sự luyện thành." Lão binh cảm thán nói.
Hắn đã nghiên cứu hơn hai mươi năm, mà không thể nhập môn, sau khi Thịnh Hoài An tu luyện thành công thì hắn mới phát hiện, không phải ai cũng có thể luyện được công pháp này.
Trong lòng vô cùng tiếc nuối.
Lúc trước vì công pháp này, hắn suýt mất mạng, cuối cùng lại phát hiện mình không thể luyện, đả kích này đối với hắn quả không hề nhỏ.
"Thúc, nói vậy công pháp này là không hoàn chỉnh, chỉ có nửa phần trước thôi sao?" Thịnh Hoài An hỏi.
Khó trách Thịnh Hoài An cảm thấy, những gì ghi trong Đại Nhật Tâm Kinh hơi ít, dù gì cũng là công pháp của Võ Đế, thế mà hắn chỉ có thể tìm hiểu ra được Mặt trời thần quyền và Đại Nhật Bất Diệt Thân.
"Hết cách rồi, thúc ngươi không đoạt lại được, để tên kia cướp mất một nửa." Lão binh bất lực nói.
"Nếu ngươi thực lực mạnh, thì hãy tự đến Tư Mã gia của Đại Sở mà cướp nửa bộ còn lại."
Thịnh Hoài An gật đầu, chuyện này chỉ có thể đợi khi nào hắn đột phá lên Võ Thánh mới tính tiếp.
Theo như lời lão binh kể thì đây là một thế gia võ đạo, trong gia tộc có một Võ Thánh lão tổ tọa trấn, chính là gia tộc mạnh nhất Đại Sở, không kể đến hoàng thất.
"Hiện tại ta đã bại lộ tu vi, e rằng không bao lâu nữa gia tộc Tư Mã kia sẽ tìm đến." Lão binh có chút lo lắng nói.
"Sợ gì chứ, thúc cứ theo ta về Hà Tây Huyện, cái bọn Tư Mã gia nào dám đến, ta thịt chúng nó." Thịnh Hoài An bá đạo nói.
Đại Tông Sư hiện giờ dám ngông nghênh trước mặt hắn, hắn sẽ trực tiếp đánh chết ngay.
"Đúng rồi, nhóc con tu vi của ngươi bây giờ là gì mà vì sao ta không nhìn ra?" Lão binh tò mò hỏi.
Thịnh Hoài An cười hì hì, nói: "Thúc đoán thử xem."
"Có phải thằng nhóc ngươi ngứa da rồi không?" Lão binh trợn mắt.
"Không đoán thì thôi, làm gì mà cáu kỉnh thế?" Thịnh Hoài An bĩu môi.
"Đại Tông Sư trung kỳ, thực lực mạnh hơn thúc ngươi một chút chút." Thịnh Hoài An nói với vẻ như mạnh hơn một chút chút thôi.
Giết Đại Tông Sư viên mãn với hắn không phải là chuyện khó gì.
"Cái gì? Đại Tông Sư trung kỳ?!" Lão binh trợn mắt không thể tin nổi.
Hắn nhìn Thịnh Hoài An, có chút không tin hỏi: "Thật hay giả vậy?"
"Thúc, ta lừa ngươi có được lợi ích gì sao?" Thịnh Hoài An bất lực nói, sao mà nói thật không ai tin vậy chứ.
"Đại Tông Sư trung kỳ, ngươi là cái quái thai gì vậy, hơn nửa năm, từ một Tiểu Vũ Đồ mà đã nhảy lên thành Đại Tông Sư." Lão binh chết lặng.
Chuyện này ai nghe được mà tin, thời gian chưa đầy một năm mà đã tu luyện đến Đại Tông Sư.
Nghĩ lại năm xưa, hắn được ca tụng là thiên tài, nhưng phải tu luyện gần cả trăm năm mới đột phá lên Đại Tông Sư, bây giờ cũng chỉ là Đại Tông Sư trung kỳ đỉnh phong mà thôi.
Thịnh Hoài An chưa đến một năm đã đạt tới cảnh giới mà hắn phải khổ tu hơn một trăm năm mới đạt được, tin này hắn không thể tin nổi.
"Thiên phú của ta tuyệt thế, tu luyện đột phá như uống nước, đột phá đến Đại Tông Sư thì cũng nhẹ nhàng thôi." Thịnh Hoài An ngạo nghễ nói.
Hắn nói cũng không sai, chỉ cần trực tiếp tăng điểm là có thể đột phá như uống nước, đó đâu phải là lời nói dối.
Với số giá trị giết chóc đang có trên người mình, dự là hắn sẽ đột phá đến Võ Thánh nhẹ nhàng.
Thịnh Hoài An đột phá đến Đại Tông Sư thì cũng tốt, bây giờ lộ tu vi rồi, Tư Mã gia có tìm đến thì hắn cũng không sợ.
"Rất tốt, vậy nếu người của gia tộc Tư Mã kia đến, ta cũng không phải lo." Lão binh gật đầu nói.
Thịnh Hoài An là Đại Tông Sư trung kỳ, thêm cả hắn nữa, hai người liên thủ thì nếu kẻ thù có đến hai ba tên Đại Tông Sư cũng không làm gì được họ.
"Chúng ta liên thủ, bọn Tư Mã gia nào đến thì giết kẻ đó, nếu đến một cặp thì ta giết cả cặp, về sau thúc không cần phải mai danh ẩn tích nữa." Thịnh Hoài An nói.
"Được, ta theo ngươi về Hà Tây." Lão binh gật gù.
Với tốc độ tu luyện này của Thịnh Hoài An, không chừng chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ có thể tu luyện đến Võ Thánh Cảnh giới.
Đến lúc đó thì cái Võ Thánh của Tư Mã thị cũng chẳng có gì đáng sợ.
Những năm qua, hắn trốn đông trốn tây, không dám sống quang minh chính đại, trốn vào biên quân Đại Ngụy, mai danh ẩn tích.
Cũng chỉ là vì tránh cái Võ Thánh của Tư Mã gia.
Đứng trước truyền thừa công pháp của Võ Đế thì Võ Thánh thèm muốn nhất, đó chính là dòm ngó hi vọng đạt tới cảnh giới Võ Đế.
Hai người nói chuyện, đều đã cấm phong lại, Vương Ngũ và Trương Đại Ngưu ở ngoài, cái gì cũng không nghe được.
Sau khi đã biết quá khứ của lão binh, Thịnh Hoài An mời lão đến ở chỗ của mình, sau này khi hắn đi chinh chiến cũng sẽ có thêm một người trông coi quân doanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận