Sát Lục Hệ Thống, Tuyệt Thế Sát Thần

Chương 6: Sát lục cuồng nhân

Chương 6: Kẻ Sát Lục Cuồng Nhân
Đáng tiếc, hôm nay đổi ca, không phải bọn hắn doanh phụ trách trông coi thành.
Hắn chỉ có thể ở trong quân doanh, nghe tiếng la giết ngoài thành.
Rất nhanh, sĩ quan hậu cần cấp úy, liền đưa đến nguồn lính mới, bổ sung đủ cho đội ngũ thiếu người.
Bọn hắn đội mười người, được phân phối thêm bốn lính mới.
Trong đó có hai người giống như lính địa phương, hai người còn lại, nhìn tướng mạo, có lẽ không biết bị lôi kéo từ nơi nào tới mấy thanh niên khỏe mạnh.
Không còn cách nào, chiến sự đã tiếp diễn nửa tháng, binh sĩ thủ thành hao tổn quá lớn, chỉ có thể như vậy bổ sung quân.
Ai bảo triều đình đến giờ vẫn không phái đại quân tới trợ giúp.
Hai thanh niên khỏe mạnh vừa được bổ sung vào, nghe tiếng la giết ngoài thành, mặt mày đều là hoảng sợ.
Lão binh nhìn hai thanh niên, cũng bất đắc dĩ.
Những thanh niên khỏe mạnh này, chính là bị dùng làm pháo hôi đi tìm cái chết.
Đương nhiên, Thịnh Hoài An là một ngoại lệ, đây là một kẻ quái thai.
Không qua huấn luyện, không tu luyện võ đạo, mấy thanh niên khỏe mạnh này, không phải chỉ để làm pháo hôi đi tìm cái chết sao?
Mọi người đều rất yên lặng, Vương Ngũ lặng lẽ lau đao của hắn.
Trương Đại Ngưu ngẩng đầu nhìn trời, trời Tắc Bắc rất trong xanh, quang đãng không một gợn mây.
Bây giờ là tháng chín, có thể nói là tiết trời cuối thu mát mẻ.
Lý Bất Tam và Lý Bất Tứ ngồi cùng nhau nghỉ ngơi.
“Thúc, người nói đại quân Hung Nô này, muốn công thành đến bao giờ?” Thịnh Hoài An lên tiếng hỏi.
“Đến mùa đông!” Lão binh nhàn nhạt đáp.
Hiện tại đại quân Hung Nô đánh xuống phía nam, vì muốn cướp đoạt lương thực của dân biên giới để qua mùa đông.
Tiện thể cướp thêm chút phụ nữ mang về, để mùa đông này, qua có phần ấm áp hơn một chút.
“Có đánh nhau!” Ánh mắt Thịnh Hoài An sáng lên.
“Ngươi đó là cái ánh mắt gì?” Lão binh tức giận nhìn Thịnh Hoài An.
Người khác đều không hy vọng chiến tranh, nhưng Thịnh Hoài An lại rất mong muốn chiến tranh như vậy.
“Khụ, thì là, ta không phải nghĩ đến, giết nhiều lũ Hung Nô cường đạo, tích lũy quân công, làm quan nửa chức, mua vài mẫu đất cằn, sau đó mua mấy bà vợ, được sống cuộc sống tốt chứ sao.” Thịnh Hoài An nói bừa.
“Còn mấy bà vợ, chim lớn lên chưa?” Lý Bất Tứ vừa cười vừa nói.
“Ha ha ha, Hoài An huynh đệ sợ vẫn còn là chim non ấy chứ.” Trương Đại Ngưu cũng cười lớn.
Mặt Thịnh Hoài An đen lại: “Ta năm nay mười bảy, chim trưởng thành, lông cũng đủ dài, nếu không thì mang ra so một chút.”
“Im miệng, mù hồ liệt cái gì?” Lão binh quát lớn.
Ở trong quân doanh còn so chim?
Thật sự là không muốn sống!
Thịnh Hoài An chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng, Trương Đại Ngưu cũng không trêu Thịnh Hoài An nữa.
Đám người chỉnh lý chiến giáp, rèn luyện chiến đao, buổi sáng cứ như vậy trôi qua trong tiếng giết chóc.
Thịnh Hoài An từ chỗ lão binh, lấy được thủ lệnh, đi lĩnh trang bị.
Đi vào kho vũ khí của doanh trại.
“Ngươi là người bộ hạ nào, đến đây làm gì?” Nhìn thấy Thịnh Hoài An, một quan viên bộ hậu cần lên tiếng hỏi.
“Ta là người của lão binh, đây là thủ lệnh của lão binh, đến lĩnh trang bị.” Thịnh Hoài An nói, tiện thể đưa thủ lệnh lão binh cho.
Quan hậu cần kia nhận lấy thủ lệnh, nhìn một cái gật đầu.
“Thì ra ngươi là tên kia, được thôi, chờ đó.” Sau đó liền xoay người đi vào kho.
“Ha ha, huynh đệ, ngươi cũng đến lĩnh vũ khí trang bị sao?” Một tráng hán nói với Thịnh Hoài An.
Thịnh Hoài An nghe thấy tiếng liền quay đầu, nhìn tráng hán gật đầu, chỉ cảm thấy đối phương rất quen.
“Là ngươi, Đâm Thận Thần Thủ!” Tráng hán nhìn Thịnh Hoài An, mặt tràn đầy kinh ngạc.
“Đâm Thận Thần Thủ? Cái gì Đâm Thận Thần Thủ?” Thịnh Hoài An đầu óc mông lung.
Tráng hán như nhớ ra gì đó, vội ngậm miệng, hai cánh tay vẫn không quên che eo.
“Không, không có gì.” Tráng hán quay người bước nhanh rời đi.
Nhìn đối phương rời đi, Thịnh Hoài An cảm thấy khó hiểu.
“Đặng Ngũ, sao ngươi lại trở về rồi, vũ khí ngươi lĩnh đâu?”
Đặng Ngũ quay đầu nhìn một cái rồi mới nói: “Ngươi đoán vừa nãy ta nhìn thấy ai?”
“Thần thần bí bí, chẳng lẽ gặp được Bình Bắc Tướng Quân đại nhân?” Bùi Dũng lên tiếng nói.
“Không phải, ta nói cho ngươi, ta gặp Đâm Thận Thần Thủ.” Đặng Ngũ lên tiếng.
“Đâm Thận Thần Thủ? Nghe đồn chuyên dùng độc chiêu, đâm thận quân Hung Nô kia?” Bùi Dũng hỏi.
“Đúng, chính là hắn, hôm qua ta tận mắt thấy hắn hung hăng đâm chết năm sáu binh sĩ Hung Nô, đều là một đao đâm xuyên thận, mấy tên lính Hung Nô đó, chết thảm lão tổ.” Đặng Ngũ lòng vẫn còn sợ hãi nói.
“Không phải, ngươi sợ hắn làm gì? Chẳng lẽ hắn lại biết đâm thận ngươi chắc?”
“Lại nói, coi như muốn đâm thận, đó cũng là đâm cường đạo Hung Nô thôi, nhìn cho ngươi dọa hết hồn.” Bùi Dũng nói.
“Ta chẳng phải sợ hắn đâm tiện tay sao, đột nhiên cho ta một đao, vậy chẳng phải là ta toi đời, ở quê Tiểu Hồng còn chờ ta trở về cưới nàng.” Đặng Ngũ nói.
. . .
Quan hậu cần từ trong kho, lấy ra ba mươi mũi tên và một cây chiến đao mới.
Thịnh Hoài An định muốn nhiều thêm chút mũi tên, nhưng bị sĩ quan hậu cần quát lớn cự tuyệt.
Nói cái gì bây giờ vật tư khan hiếm, phải thủ vững đến đại quân tới giúp cái gì đó vân vân.
Thịnh Hoài An chỉ còn nước thôi.
Dù sao ba mươi mũi tên, cũng đủ cho hắn giết ba mươi địch nhân.
Rời kho vũ khí, Thịnh Hoài An trở về đội của mình.
Buổi trưa ăn cơm, vẫn không thấy đại quân Hung Nô thu quân, lão binh cau mày nhìn về phía tường thành, trong lòng có chút bất an.
Hôm nay công thành, hình như còn dữ dội hơn hôm qua.
Lão binh lo lắng không lâu, Võ giáo úy liền khẩn cấp tập hợp, dẫn đội của bọn hắn lên tường thành chi viện.
Hôm nay đội quân trông coi thành kia, không chống đỡ nổi nữa rồi.
Nghe thấy lệnh phải đi chi viện, trong lòng Thịnh Hoài An vô cùng vui mừng, lại có thể lên tường thành giết địch.
Đeo cung tên, lưng giắt chiến đao, mình khoác chiến giáp, Thịnh Hoài An đi theo sau các lão binh, nhanh chóng leo lên tường thành.
Hôm nay quân Hung Nô leo lên tường thành còn đông hơn hôm qua.
Không ít quân giữ thành đã hy sinh.
Lúc này cận chiến, Thịnh Hoài An không thể dùng cung tên giết địch, rút chiến đao bên hông ra, liền xông về phía địch.
Nhìn Thịnh Hoài An giơ đao bổ tới, một chiêu Thái Sơn Bổ Đỉnh, tên lính Hung Nô nhanh chóng giơ đao đỡ.
“Keng!”
Một đao rơi xuống, đẩy đối phương lùi lại mấy bước, Thịnh Hoài An thừa dịp đối phương chưa kịp hoàn hồn, bước nhanh về trước, một đao chém ngang, liền chém đối phương chết, thành hai nửa.
Vương Ngũ nhìn thấy Thịnh Hoài An ra tay hung hãn như vậy, lập tức cảm thấy dưới hông lạnh buốt.
Trong lòng quyết định, sau này tuyệt đối không thể trêu vào Thịnh Hoài An.
Tiểu tử này, không đâm thận thì cũng vung đao chém ngang, thật quá hung tàn.
Một đao chém ngang, đánh giết địch nhân, Thịnh Hoài An phát hiện có được giá trị giết chóc là hai giờ.
Không kịp nghiên cứu, hắn nhanh chóng giơ đao hướng một lính Hung Nô khác.
Đó là một binh sĩ Hung Nô mới vào Võ Đồ bình thường, bị Thịnh Hoài An một đao chặt đứt vũ khí, cả người lẫn đao, bị chém thành hai nửa.
Chút thành tựu Huyết Sát Đao Pháp, giúp sức chiến đấu của Thịnh Hoài An tăng vọt, không còn chỉ dùng man lực nữa.
“Xoẹt!”
Một đao lại giết một quân Hung Nô, Võ Đồ hậu kỳ, một cánh tay sức mạnh chín trăm chín mươi chín cân, cộng thêm Huyết Sát Đao Pháp, giúp sức chiến đấu của Thịnh Hoài An, mạnh hơn hôm qua nhiều.
Địch nhân có tu vi thấp hơn hắn, rất nhanh đã bị hắn chém như chẻ rau.
Thịnh Hoài An thấy phía trước có một đại hán đang đại chiến với địch, người này có vẻ quen quen, hình như là người mà hắn gặp khi đi lĩnh vũ khí.
Đặng Ngũ lúc này gặp phải kình địch, hai người đánh nhau bất phân thắng bại.
Nhìn tới đây, gen của lão Lục trong người Thịnh Hoài An lại nổi dậy.
Nắm lấy thời cơ, một đao đâm xuống, nhanh chuẩn hung hãn đâm vào hông tên lính Hung Nô kia.
Nhìn thấy cảnh này quen thuộc, Đặng Ngũ không khỏi rùng mình, chỉ thấy bên hông mát lạnh.
Hắn tới, hắn lại tới, Đâm Thận Thần Thủ, hắn mang nụ cười hiền lành đến rồi.
“Huynh đài không sao chứ!” Thịnh Hoài An lộ ra nụ cười thân thiện.
“Không… Không sao, đa tạ!” Đặng Ngũ nói xong lời cảm ơn, tranh thủ thời gian tránh xa Thịnh Hoài An.
Đây là chiến trường, khắp nơi đều là loạn đấu, hắn sợ Thịnh Hoài An nổi cơn nghiện, lại cho hắn một đao thì toi.
Nhìn Đặng Ngũ quay người tránh xa mình, Thịnh Hoài An khó hiểu, mình đáng sợ lắm sao?
Sao hắn có cảm giác người này sợ mình như vậy.
Thịnh Hoài An mang trong lòng trăm bề không hiểu, tiếp tục tìm kiếm người bị hại kế tiếp.
Thấy Thịnh Hoài An không ngừng chém giết đồng đội huynh đệ, quân Hung Nô bốn năm người vây lại, muốn giết Thịnh Hoài An.
“Tên người Đại Ngụy ti tiện, dám giết nhiều con cháu của tộc ta như vậy, ngươi đáng chết.” Một đại hán trong đám người nhìn trừng trừng Thịnh Hoài An.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đã có mấy người chết dưới đao của Thịnh Hoài An, đương nhiên là thu hút không ít sự chú ý của quân Hung Nô.
“Cường đạo Hung Nô, người người đều có thể giết, đáng chết là các ngươi, ta biết một đao một mạng, tiễn các ngươi đi gặp Shaman đại thần.” Thịnh Hoài An cũng sẽ không nhân từ nương tay.
Người không phải tộc ta, trong lòng ắt khác.
Hắn bây giờ là người nước Ngụy, trời sinh đã đứng ở phía đối lập với người Hung Nô, hai bên vốn là ngươi chết ta sống.
Huống chi Thịnh Hoài An cần muốn giết chóc để gia tăng giá trị giúp hắn tu luyện, về công về tư, những người Hung Nô này, hắn đều phải giết.
"Hừ, chờ đại quân Vương Đình ta phá quan, nhất định sẽ giết sạch đám người Ngụy các ngươi." Người Hung Nô kia hai tay cầm đao liền đánh tới.
Bốn người khác cũng ùa nhau phát động công kích về phía Thịnh Hoài An.
Thịnh Hoài An sử dụng Huyết sát đao pháp, trên đao mang theo sát khí, vung đao chém rộng, một mình đánh năm tên quân địch Hung Nô.
Tên quân địch Hung Nô dẫn đầu kia, thực lực cũng không yếu, cùng Thịnh Hoài An tương đương, đều là Võ Đồ hậu kỳ.
Nhưng sức mạnh của Thịnh Hoài An, muốn cao hơn đối phương một bậc, thêm vào Huyết sát đao pháp, Thịnh Hoài An đối mặt năm người Hung Nô vây công, không hề rơi vào thế hạ phong.
Bình thường Võ Đồ hậu kỳ, sức mạnh một cánh tay vào khoảng bảy trăm cân, còn Thịnh Hoài An lại là chín trăm chín mươi chín.
Sức mạnh này, vốn là Võ Đồ đại viên mãn mới có thể đạt được.
Đột phá đến Võ Đồ hậu kỳ, Huyết sát đao pháp cũng đạt chút thành tựu, hắn dám nói không có địch thủ trong cùng cảnh giới.
Huyết chiến bát phương, mưa đêm cuồng chém, Liêu âm trảm tước, Lực phách Hoa Sơn, Hoành tảo thiên quân...
Một bộ Huyết sát đao pháp thi triển xong, năm tên quân địch Hung Nô đều ngã xuống trong vũng máu.
Giải quyết được năm quân địch Hung Nô vây giết hắn, Thịnh Hoài An vẩy vẩy máu trên đao.
"Bây giờ ta, mạnh đến đáng sợ!"
Nếu là ở kiếp trước, hắn dám hô to ngoài đường lớn, ta có thể đánh một trăm người.
Giết chết năm quân địch Hung Nô này, Thịnh Hoài An cũng không dừng lại, mà tiếp tục chém giết quân địch Hung Nô leo lên tường thành.
Quân địch Hung Nô vẫn liên tục leo lên tường thành, hoàn toàn hung hãn không sợ chết.
Chỉ trong chốc lát, hắn đã chém giết hơn hai mươi tên quân địch.
Những quân địch Hung Nô tu vi không đạt Võ Đồ hậu kỳ, bị Thịnh Hoài An một đao một mạng, chém chết ngay trên tường thành.
Trên tường thành ở cổng thành, một vị tướng quân chú ý đến Thịnh Hoài An.
"Đó là thuộc cấp của ai, sao lại dũng mãnh như vậy?"
"Tướng quân, xem ra là một tên lính quèn, chắc là bộ hạ của Võ giáo úy thuộc bảy doanh." Thiên tướng bên cạnh mở miệng nói.
"Không sai, trong chốc lát, liền chém giết hơn hai mươi tên quân địch, cũng có chút dũng mãnh." Vị tướng quân cười nói.
Thịnh Hoài An giống như một kẻ cuồng sát không biết mệt mỏi, cứ thấy quân địch Hung Nô là xông lên chém.
Leo lên một tên chém một tên, chém từ đông sang tây, giết khắp một con đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận