Sát Lục Hệ Thống, Tuyệt Thế Sát Thần

Chương 67: Ngươi đơn giản vô pháp vô thiên a!

Chương 67: Ngươi đúng là đơn giản vô pháp vô thiên a!
Lần này đánh dẹp phỉ, sử dụng Thịnh Hoài An để diễn tập thật lâu đội hình Uyên Ương, còn có Thịnh Hoài An vị đại cao thủ này trấn giữ, quân đội binh sĩ không có ai hy sinh, chỉ có một số người bị thương.
Điều này thật sự quá đáng sợ, phải biết trong thời đại chiến tranh vũ khí lạnh, sao có thể không có ai hy sinh, thắng lợi đều là đổi bằng xương máu.
Chỉ có thể nói, đội hình Uyên Ương ở thế giới này, đã cho thấy uy lực của nó.
Đội hình Uyên Ương này, vốn là ở kiếp trước do vị tướng lĩnh chống giặc Oa tên là Thích tướng quân sáng tạo ra để đối phó đám võ sĩ lang nhân.
Trận pháp này, đối với những binh lính bình thường mà nói, có tác dụng rất lớn.
Sau khi biết được uy lực của đội hình Uyên Ương, Thịnh Hoài An trở về, dự định huấn luyện toàn quân với trận pháp này, mặc kệ là tấn công hay phòng ngự đều rất tốt.
"Tướng quân, tướng quân, Thịnh Hoài An, đại ca Thịnh, ngươi mau tới đi, ta không chịu được nữa, đám cô nương kia muốn tìm cái chết, ta không khuyên nổi." Vương Ngũ vội vã chạy tới, tìm Thịnh Hoài An.
Thịnh Hoài An nghe nói đám cô nương muốn tìm cái chết, liền vội vàng chạy tới xem.
Thật không dễ gì mới cứu ra được, cả đám lại khóc lóc đòi chết, rốt cuộc là thế nào?
Ở thế giới này, còn có không ít người đàn ông góa vợ ở vậy chưa tìm được vợ kia mà.
Thịnh Hoài An chạy tới, liền thấy hai ba mươi cô gái treo cổ, cảnh tượng này cứ như treo thịt phơi khô, tốt quá, thật hùng vĩ.
"Làm cái gì đó, đều đứng đờ ra đó làm gì? Cứu người mau." Thịnh Hoài An hét lớn.
Mấy tên đầu óc toàn cơ bắp này, ngơ ngác nhìn, nghe Thịnh Hoài An nói mới vội vàng chạy lên cứu người.
Thịnh Hoài An đau đầu, mấy tên này, thật là ngốc nghếch đến thế sao?
Thấy người ta treo cổ cũng không đi cứu, hắn thật là chịu thua, trách sao cứ ở nhà không có vợ, đáng đời.
"Tướng quân, ngài cứ để cho chúng tôi chết đi, chúng tôi sống cũng không có ý nghĩa gì." Cô gái vừa được cứu khóc nói.
Không ít cô gái cũng vậy.
Các nàng bị lũ đạo tặc bắt lên núi, chuyện này ở trong thôn ngoài trấn đều đã lan ra, giờ dù có được cứu, các nàng cũng bị bọn đạo tặc làm ô uế, có nhà cũng không về được, thiên hạ rộng lớn, biết đi đâu bây giờ.
Thịnh Hoài An nhìn đám cô gái này, trong mắt các nàng không còn hy vọng sống, đây chính là thế giới cổ đại, đối với một người con gái nhà lành, lớn nhất chính là hai chữ trinh tiết, dưới sự cai trị của chế độ phong kiến, các nàng gần như không còn đường sống.
Thật khiến người đau đầu, Thịnh Hoài An lại không thể trơ mắt để các cô gái này tự tử ở đây.
"Các vị nghe ta nói, chết tử tế không bằng sống sót, mà sống sót, còn cần ý chí can đảm hơn nhiều, các ngươi đến chết còn không sợ, còn sợ sống sao?" Thịnh Hoài An nhìn các cô gái, lớn tiếng nói.
"Nhưng bảo chúng tôi làm sao mà sống nổi đây, giờ chúng tôi, có nhà cũng không về được, thân thể cũng đã bị làm nhơ bẩn, dựa vào cái gì mà sống nổi chứ." Một cô gái khóc nói.
Các nàng vốn là những cô gái yếu đuối, dựa vào gia đình, nhà chồng để sinh tồn.
Bị đạo tặc bắt lên núi, làm sao giữ nổi trinh tiết, đến khi đó người nhà cũng sẽ không muốn nhận các nàng về nữa.
"Mọi người nghe ta nói, ta là Phiêu Kỵ tướng quân, Huyện trưởng Hà Tây. Nếu các ngươi không còn nhà để về, có thể cùng chúng ta một đường trở về Hà Tây.
Ta sẽ sắp xếp cho các ngươi, nhất định sẽ khiến các ngươi sống tốt, người sống mới có một cuộc sống tươi đẹp, mới được thấy điều tốt đẹp ở cõi đời."
Thịnh Hoài An biết, đám con gái này muốn chết, là vì không còn nhà để về, tự nhiên không có hy vọng sống.
Giờ trước tiên cần cho các nàng một chút hy vọng sống, có chút suy nghĩ mới được.
"Thật sao, chúng tôi có thể đi cùng tướng quân được sao?" Một cô bé trông khoảng mười bảy mười tám tuổi, run rẩy hỏi.
Không ít người nghe Thịnh Hoài An nói có thể đưa các nàng đi, trong mắt nhen nhóm một chút hi vọng.
"Ta đã nói sẽ giữ lời!" Thịnh Hoài An gật đầu nói.
Có lời hứa của Thịnh Hoài An, trong mắt những cô gái tràn đầy ý chí tìm đến cái chết, cũng khôi phục được chút thanh tỉnh.
Các nàng vốn chỉ dựa vào chút khát vọng sống mỏng manh cùng với thù hận mà sống tới giờ, những cô gái mang nặng tư tưởng trinh tiết muốn chết, hoàn toàn không nghĩ đến việc sống, không muốn chịu tủi nhục, đã tự tử chết rồi.
Nói cho cùng, nếu không phải tuyệt vọng đến không nhìn thấy chút hy vọng, ai lại đi tìm đến cái chết.
Việc các nàng tự tử, lựa chọn từ bỏ bản thân mình, chỉ là vì các nàng nghĩ rằng, sau khi Thịnh Hoài An tiêu diệt đám đạo tặc, các nàng sẽ bị đưa về nhà.
Rồi trở về nhà, sẽ bị người nhà ghẻ lạnh, sống trong tủi nhục mà chết, thà chết ở chốn núi rừng này còn hơn.
Hiện tại, Thịnh Hoài An đã cho các nàng một chút hy vọng sống.
"Dân nữ xin đa tạ tướng quân đã cho chúng tôi một con đường sống." Một cô gái lập tức quỳ xuống dập đầu trước Thịnh Hoài An.
"Đa tạ tướng quân..."
Các cô gái khác cũng vội vàng quỳ xuống theo, dập đầu trước Thịnh Hoài An.
Thịnh Hoài An tê cả da đầu, sao tự nhiên lại quỳ xuống dập đầu như vậy.
"Mau đứng lên, mau đứng lên!" Thịnh Hoài An vội vàng đỡ họ.
"Mau đỡ người dậy đi, các ngươi đứng đó như khúc gỗ làm gì?" Thịnh Hoài An quát những tên cơ bắp.
Một đám ngốc nghếch, chút tinh mắt cũng không có.
Sau khi trấn an cảm xúc của đám cô gái, Thịnh Hoài An mới thở phào nhẹ nhõm.
"Trông chừng các nàng, nếu có ai cảm xúc không ổn, phải kịp thời trấn an." Thịnh Hoài An nói với Vương Ngũ.
Những cô gái này giờ phút này tâm tình cực kỳ bất ổn, vừa được cứu ra khỏi hang quỷ, nếu không ai trấn an cảm xúc, rất dễ nghĩ quẩn rồi tìm đến cái chết.
"Không phải chứ, ngươi thật sự định đưa hết bọn họ về à, nhiều người như vậy, ngươi tính sắp xếp thế nào?" Vương Ngũ nhỏ giọng hỏi.
Đây không phải chuyện đùa, bốn năm trăm cô gái, sắp xếp thế nào, đó là một vấn đề.
"Không thì sao, để bọn họ đều treo cổ trên núi này chắc?" Thịnh Hoài An tức giận nói.
"Ngươi phải suy nghĩ kỹ, chúng ta là quân phòng thủ, nhiều phụ nữ như vậy, sắp xếp không tốt, sẽ xảy ra chuyện lớn." Vương Ngũ nhắc nhở.
"Yên tâm đi, ta đã có sắp xếp." Thịnh Hoài An vỗ vai Vương Ngũ.
"Tướng quân, từ trong phòng của tên đại đương gia tìm thấy mấy lá thư." Một binh sĩ cầm mấy lá thư đến.
Thịnh Hoài An cầm lấy xem, lông mày nhíu chặt.
Một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng: "Kẻ nào là Châu úy Định Châu Phủ?"
"Châu úy Định Châu Phủ, là em trai của gia chủ Thôi thị ở Định Châu, gia tộc Thôi thị này là một trong những thị tộc lớn ở Định Châu, tên là Thôi Lãng, hắn đảm nhiệm chức Châu úy Định Châu, là cường giả Tiên Thiên đại viên mãn, thống lĩnh năm nghìn châu binh." Vương Ngũ lên tiếng.
"A, bối cảnh tốt đấy, cả găng trắng găng đen đều có." Thịnh Hoài An cười ha hả.
"Xem ra, lần này chúng ta chọc vào ổ ong vò vẽ rồi!" Vương Ngũ cau mày.
Hiển nhiên, tên đại khấu này là do nhà Thôi thị nuôi để làm những chuyện bẩn thỉu, việc bọn họ tiêu diệt đám người này, không nghi ngờ gì chính là đắc tội với nhà Thôi thị.
"Sợ gì chứ, đừng ai chọc đến ta, chọc đến ta, ta sẽ san bằng nhà Thôi thị của hắn." Thịnh Hoài An nhíu mày, lộ ra một tia bá khí.
Chọc đến hắn, đó chính là kẻ thù, mà kẻ thù thì có nghĩa là đáng để bị giết!
Sau khi thu thập hết vàng bạc châu báu, lương thực, các loại vũ khí, rồi đưa xuống núi, một ngàn chiến mã, cố gắng hết sức mới có thể chở hết số vật tư tịch thu được này về.
Chủ yếu là lương thực hơi nhiều.
Sau khi dọn dẹp xong chiến trường, Thịnh Hoài An phân phó Vương Ngũ: "Hai người các ngươi ở lại một hai ngày, phóng hỏa đốt hết trại này, xóa hết dấu vết, rồi mới về."
"Tuân lệnh, tướng quân." Vương Ngũ gật đầu đáp.
Để lại năm mươi người cho Vương Ngũ, bảo bọn họ hai ngày sau sẽ đốt cháy toàn bộ sơn trại, trong vòng hai ngày, bọn họ đủ thời gian để quay lại Hà Tây Huyện.
Hiện tại thời tiết lạnh, cũng không sợ xác chết phân hủy, mà hai ngày sau, một mồi lửa sẽ thiêu rụi cả sơn trại, phá hủy dấu vết, những người khác có phát hiện ra, đến tìm manh mối cũng vô cùng khó khăn.
Mang theo vật tư tịch thu được, vàng bạc, cùng với bốn năm trăm cô gái, mất đến hai ngày trời mới có thể quay trở lại Hà Tây Huyện.
Trên đường toàn tránh đi đường lớn và những nơi có nhiều người qua lại, bởi vậy mà mới chậm trễ thời gian.
Về đến Hà Tây Huyện đã là chạng vạng tối, lính gác thành thấy Thịnh Hoài An và đoàn quân trở về, nhanh chóng mở cửa thành, âm thầm đưa bọn họ vào.
Thịnh Hoài An phái người đi gọi Trần Huyện lệnh đến, nhiều cô gái như vậy, không thể sắp xếp ở trong quân doanh.
Trong quân doanh toàn là đám thanh niên hừng hực khí huyết, rất dễ xảy ra vấn đề.
Trần Huyện lệnh chạy đến, nhìn thấy nhiều cô gái nhà lành như vậy, kinh hãi đến mặt mũi trắng bệch.
"Thịnh Hoài An, ngươi dẫn quân đi đâu mà bắt nhiều phụ nữ nhà lành về vậy?"
"Ngươi quả thực là vô pháp vô thiên a!"
Nhìn Trần Huyện lệnh đột nhiên nổi giận, Thịnh Hoài An cạn lời, vị này còn chưa để hắn có cơ hội mở miệng giải thích, liền bắt đầu chụp mũ rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận