Sát Lục Hệ Thống, Tuyệt Thế Sát Thần

Chương 20: Đối chiến Hung Nô kỵ binh (2)

Chương 20: Đối chiến kỵ binh Hung Nô (2) "Bá Trưởng, Bá Trưởng!"
Đang tu luyện phun ra nuốt vào linh khí t·h·i·ê·n địa chuyển hóa thành võ đạo Chân Nguyên, Thịnh Hoài An b·ị đánh thức.
"Sao vậy?"
"Bá Trưởng, có một người trinh s·á·t phái đi về rồi, nói là phía sau chúng ta hơn mười dặm có một đội kỵ binh, đang th·e·o chúng ta tới, hắn nghi ngờ là đ·u·ổi t·h·e·o chúng ta." Đường Vân Sơn nói.
"Bây giờ là giờ nào?!"
"Cuối giờ Dần (5h)."
Thịnh Hoài An nhìn bầu trời, trời đã sắp sáng, cuối giờ Dần (5h) chắc là khoảng năm giờ sáng.
"Gọi hết các binh sĩ dậy!" Thịnh Hoài An nói.
Đường Vân Sơn nhanh c·h·óng đi gọi tất cả binh sĩ dậy.
"Sao vậy, Hoài An huynh đệ?" Vương Ngũ hỏi.
"Bá Trưởng, có chuyện gì vậy?" Hải Đại Hà cũng hỏi.
"Ngươi nói đi!" Thịnh Hoài An bảo người trinh s·á·t kia nói.
"Dạ, Bá Trưởng, phía sau chúng ta có khoảng hơn trăm kỵ binh Hung Nô đang đi theo hướng này, tôi nghi ngờ là hướng về chúng ta mà đến, cho nên tranh thủ thời g·i·a·n về báo cáo." Người lính kia nói.
"Xem ra chúng ta vẫn bị p·h·át hiện." Vương Ngũ nói.
Từ lúc đi đến đây, dấu vết bọn họ để lại đều rất rõ.
"Các vị, chỉ là hơn trăm kỵ, có dám theo ta nghênh chiến?" Thịnh Hoài An nhìn hơn sáu mươi thuộc hạ.
Hiện tại đối mặt là kỵ binh Hung Nô chân chính, tinh nhuệ trong quân Hung Nô.
"Có gì không dám, núi đ·a·o biển lửa ta năm lần với ngươi đã qua." Vương Ngũ lập tức bày tỏ thái độ.
"Chỉ có trăm kỵ mà thôi, có gì không dám, kệ mẹ nó Hung Nô đầu chim." Đường Vân Sơn theo Thịnh Hoài An đ·á·n·h mấy trận thắng cũng đã đ·á·n·h ra tự tin, "Chiến!"
"Chiến!"
"Chiến!"
Các binh sĩ nhìn Thịnh Hoài An, ánh mắt bọn họ kiên định, theo Thịnh Hoài An, mỗi trận Thịnh Hoài An đều xông lên phía trước nhất.
Bây giờ đã đ·á·n·h vài trận thắng, đối mặt kỵ binh Hung Nô, bọn họ cũng không sợ.
Bọn họ tin Thịnh Hoài An, nhất định sẽ dẫn họ đ·á·n·h thắng.
"Tốt, không hổ là quân của ta, đây mới là dám chiến hướng tới binh, chúng ta tất thắng." Thịnh Hoài An hài lòng phất tay.
Sau đó bắt đầu bố trí chiến t·h·u·ậ·t.
Tuy bọn họ có hơn sáu mươi người, không t·h·iếu chiến mã, nhưng so với kỵ binh Hung Nô chân chính để tiến hành kỵ chiến, bọn họ vẫn có chênh lệch không nhỏ.
Thịnh Hoài An dẫn binh sĩ lập tức lên đường, tìm một mảnh thảo nguyên.
Trên thảo nguyên, Thịnh Hoài An dùng dây thừng, dẫn binh sĩ bố trí bán mã tác.
Sau đó ở sau bán mã tác đào hố h·ã·m ngựa.
Đây đều là trí tuệ của các lão tổ tông đời trước đối phó kỵ binh.
Lấy bộ binh đối đầu kỵ binh, phải dùng mưu, bọn họ đoàn người này đều là bộ binh, chuyển thành kỵ binh chưa được bao lâu.
Thịnh Hoài An không muốn xuất hiện quá nhiều t·h·ương v·ong, nên bày mưu này.
Sau khi bố trí xong cạm bẫy, Thịnh Hoài An và mọi người ngồi trên lưng ngựa chờ đội kỵ binh Hung Nô kia đến.
Phía đông, một vầng hào quang xuất hiện, rất nhanh, một vầng hỏa cầu đỏ rực nhô lên, chiếu rọi cả t·h·i·ê·n địa.
Trong vạn đạo hào quang, một đội kỵ binh đ·ạ·p lên ánh sáng mà đến.
Thác La Âu nhìn đội quân bày trận nghênh địch phía trước, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Lặn lội sương gió đi đường, coi như là đ·u·ổi kịp đám chuột Ngụy này.
"Các dũng sĩ huynh đệ, đám người phía trước chính là lũ người Ngụy đáng c·h·ết.
Bọn chúng g·i·ế·t tộc nhân của ta, c·ướp đoạt tài nguyên của tộc ta, hiện tại theo ta tấn công, chém đầu chúng để tế tộc nhân, cáo cho bọn họ trên trời có linh thiêng." Thác La Âu cao giọng nói.
"G·i·ế·t!"
"G·i·ế·t!"
"G·i·ế·t!"
Kỵ binh Hung Nô bùng nổ tiếng la g·iế·t long trời lở đất.
Thịnh Hoài An và đồng đội lẳng lặng nhìn kỵ binh Hung Nô tiếng la g·iế·t rung chuyển trời đất.
"Các dũng sĩ, theo ta g·i·ế·t đ·ị·c·h!"
"Tấn công!"
Thác La Âu lớn tiếng kêu trước tiên tấn công, hơn trăm kỵ binh Hung Nô phía sau cũng bắt đầu kh·ố·n·g chế chiến mã tấn công.
"G·i·ế·t!!"
Nhìn kỵ binh Hung Nô tấn công, Thịnh Hoài An nở nụ cười.
Mặt trời vừa lên, đỏ rực như lửa, thích hợp g·i·ế·t đ·ị·c·h!
Nhìn kỵ binh Hung Nô hung hãn tấn công, mọi người ngồi trên lưng ngựa bất động.
Thác La Âu khởi xướng tấn công nhìn phía đối diện không chút động tác nào, cảm thấy có chút lạ.
Lũ chuột Ngụy này không lẽ bị kỵ binh vĩ đại Hung Nô dọa đến ngu rồi, mà không chạy t·r·ố·n cũng không tấn công.
Nghĩ đến đây, Thác La Âu càng thúc ngựa nhanh hơn.
"Giá!"
"Giá!"
Nếu Thịnh Hoài An biết Thác La Âu đối diện nghĩ vậy, chắc sẽ cười ra tiếng.
Chẳng lẽ đây là cái gọi là gặp được nhân vật chính, các nhân vật phản diện đều bị giảm trí tuệ?
Nhìn phía đối diện vẫn bất động, Thác La Âu dù ngốc cũng phát hiện có gì đó không hợp lý.
Tiếc là kỵ binh đang tấn công muốn dừng cũng không dễ dàng.
Hắn biết lũ Ngụy giảo hoạt nhưng không đoán ra được Thịnh Hoài An có âm mưu gì.
Rất nhanh, hắn biết có âm mưu gì.
Thác La Âu rất may mắn vượt qua bán mã tác, nhờ Mãn Thần phù hộ, hắn may mắn tránh được hố h·ã·m ngựa.
Nhưng kỵ binh phía sau hắn không được may mắn như vậy.
Mấy kỵ đi trước bị bán mã tác làm trượt chân, trực tiếp người ngã ngựa đổ.
Kỵ binh phía sau muốn phanh cũng không kịp, có người trực tiếp đâm vào ngựa phía trước ngã xuống, có ngựa dẫm phải hố h·ã·m ngựa trực tiếp rơi ngựa lộn nhào.
Thác La Âu ở phía trước thấy cảnh này, đau đớn muốn nứt cả con mắt.
Tốc độ của kỵ binh rất nhanh, căn bản không dừng được, liên tục có ngựa giẫm hố hoặc đâm vào ngựa phía trước ngã nhào.
Lính phía sau Thịnh Hoài An thấy cảnh này, càng thêm bội phục Thịnh Hoài An, cái cạm bẫy bọn họ thiết kế lại có hiệu quả thật.
Mới đầu bọn họ còn lo không có tác dụng gì, không ngờ hiệu quả lại tốt vậy.
Cuối cùng, chỉ còn khoảng bốn mươi kỵ xông qua được cạm bẫy.
Thác La Âu nhìn lại chỉ còn bốn mươi kỵ, đau lòng như đang rỉ m·á·u.
"A..."
"Đám c·ẩ·u Ngụy đáng c·h·ết, hèn hạ vô sỉ!" Thác La Âu p·h·ẫ·n nộ mắng to.
Thịnh Hoài An cười và ngoắc ngón giữa với Thác La Âu.
Ngươi qua đây a!
"Đám c·ẩ·u Ngụy đáng c·h·ết, ta g·i·ế·t ngươi!"
Thác La Âu giận điên lên, xông tới tấn công không màng đến mọi thứ.
Kỵ binh Hung Nô phía sau hắn cũng phải tiếp tục theo tấn công.
Thịnh Hoài An rút chiến đ·a·o ra giơ lên.
Binh lính sau lưng hắn cũng theo đó rút chiến đ·a·o.
"Các huynh đệ, theo ta xông lên, g·i·ế·t nô khấu!"
Thịnh Hoài An thúc ngựa đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g xông lên.
Hai bên xông vào nhau, chiến mã lao nhanh, gươm giáo t·h·ép lóe sáng, máu nóng sôi trào.
Kiếp trước, ai cũng có một ảo tưởng về cảnh thúc ngựa xông pha, gươm giáo t·h·ép chém giết sa trường.
Bây giờ, tất cả không còn là mộng, đây là thật sự, gươm giáo t·h·ép giao tranh với đ·ị·c·h ngoài sa trường.
Hắn vận chuyển võ đạo Chân Nguyên trong cơ thể, màu m·á·u s·á·t khí phun trào trên chiến đ·a·o.
Thác La Âu cũng thôi động võ đạo Chân Nguyên trong cơ thể, xông đến đ·á·n·h nhau với Thịnh Hoài An.
Binh đối binh, tướng đối tướng!
"Keng!"
Chỉ nghe tiếng binh khí va chạm, một bóng người lướt qua, một bóng người khác ngã xuống ngựa.
Nhìn người ngã xuống, kỵ binh Hung Nô vô cùng kinh hãi.
Đội trưởng của họ, chỉ một hiệp đã bại.
Phải biết, đội trưởng của họ là võ giả cảnh giới đại viên mãn, lại bị tướng lĩnh đ·ị·c·h chém một đ·a·o.
Binh lính sau lưng Thịnh Hoài An thấy đội trưởng kỵ binh Hung Nô bị Thịnh Hoài An một đ·a·o chém c·h·ết, trong nháy mắt khí thế tăng lên, thúc ngựa chạy như đ·i·ê·n, theo Thịnh Hoài An g·i·ế·t vào doanh trại kỵ binh Hung Nô.
Trên con đường hẹp, kẻ dũng cảm sẽ thắng, kỵ binh Hung Nô ban đầu gặp cạm bẫy, đội trưởng bị g·i·ế·t, khí thế giảm sút.
Một trận xung phong qua đi, t·h·i·ết kỵ như sấm sét, chỉ còn lại chiến mã của họ.
Khoảng bốn mươi quân đ·ị·c·h Hung Nô đều t·ử v·o·ng.
Mất đi chủ nhân, chiến mã dừng lại, bắt đầu cúi đầu ăn cỏ.
Mặt trời tháng chín ở Tắc Bắc không ấm áp.
Trên cỏ còn vương những giọt sương trắng tinh.
Gió bấc gào thét, trên thảo nguyên các loài động vật nháo nhác t·r·ố·n vào hang hốc, tránh luồng sát khí kinh khủng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận