Sát Lục Hệ Thống, Tuyệt Thế Sát Thần

Chương 357: đối thủ một mất một còn

Chương 357: đối thủ một mất một còn "Ngươi nói ngươi là người của Lâm Gia ở Trời Tuyền Tinh, vậy tiền bối Lâm Thu Vãn, có phải là người nhà của các ngươi không?" Thịnh Hoài An nhìn Lâm Động hỏi.
"Ngươi nói đến là bà tổ nhỏ?" Lâm Động ngạc nhiên nhìn Thịnh Hoài An.
Lâm Thu Vãn là bà tổ nhỏ của Lâm gia hắn, vai vế cao đến dọa người.
"Vị tiền bối kia chỉ nói cho chúng ta nàng tên là Lâm Thu Vãn, ngươi nói ngươi là người Lâm Gia, bọn ta chỉ hỏi thử thôi, không ngờ tiền bối thật sự là người của Lâm Gia ở Trời Tuyền Tinh." Lúc này, Nam Cung Tề cười nói.
"Thì ra là hai vị đại ca quen biết bà tổ nhỏ." Lâm Động lúc này mới hiểu ra, vì sao khi hắn nói là người Lâm Gia, Thịnh Hoài An và Nam Cung Tề lại ra tay giúp hắn.
"Không chỉ quen, còn rất thân là đằng khác! Chúng ta đang muốn tìm Lâm tiền bối đây, Lâm huynh có biết Lâm tiền bối giờ đang ở đâu không?" Nam Cung Tề hỏi dò.
Hiện tại bọn họ đang đi tìm Lâm Thu Vãn để nhờ giúp nghĩ cách đối phó con cự viên chuyển tinh kia, giết được nó bọn họ mới yên tâm.
"Bà tổ nhỏ đang ở đại bản doanh của Lâm Gia ta." Lâm Động trả lời.
"Đi thôi Lâm huynh, mau dẫn chúng ta đến đại bản doanh của Lâm Gia ngươi." Nam Cung Tề có chút kích động, còn con cự viên chuyển tinh kia thì một ngày hắn không giết được thì một ngày lòng còn bất an.
"Ừ, đi thôi!" Lâm Động gật đầu.
Giờ kẻ thù Phùng gia truy sát hắn đã bị diệt, quay về cũng tốt.
"Lâm huynh, ta tên Nam Cung Tề, à mà sao ngươi lại bị đám người kia đuổi giết thế?" Nam Cung Tề vốn lắm lời, vừa mở miệng là hỏi không ngừng.
"Ở trên Trời Tuyền Tinh, Lâm Gia ta và Phùng gia là đối thủ không đội trời chung, lần đi bí cảnh này, Lâm Gia ta và Phùng gia cũng đụng mặt nhau, trước kia bà tổ nhỏ không có ở đây, Phùng gia liền nhằm vào Lâm Gia ta, cướp đoạt cơ duyên mà Lâm Gia ta phát hiện được. Hiện giờ Lâm gia ta và Phùng gia đều đang truy sát lẫn nhau, ta ra ngoài vô tình bị Phùng gia phát hiện, liền bị bọn chúng truy sát." Lâm Động giải thích.
"Hừ, Phùng gia thật hống hách, có Lâm tiền bối ở đó mà Phùng gia vẫn dám nhằm vào Lâm Gia các ngươi sao?" Nam Cung Tề nói.
"Phùng gia lần này cũng có cường giả tham gia vào bí cảnh để kiềm chế bà tổ nhỏ, mà bà tổ nhỏ khi trở về, hình như cũng bị thương." Lâm Động nói.
"Ra là vậy!" Nam Cung Tề trong lòng cảm thán, cuộc chiến giữa Phùng gia và Lâm gia ở Trời Tuyền Tinh, mức độ khốc liệt đã vượt xa so với cuộc đấu đá của Nam Cung Gia và Từ Gia bọn họ.
Những gia tộc trường sinh vì tranh đoạt tài nguyên, rất nhiều oán hận tích tụ lâu ngày, sẽ phát triển đến tình cảnh sống mái với nhau.
Ba người một đường tiến tới, dưới sự dẫn dắt của Lâm Động, bọn họ tiến về phía đại bản doanh của Lâm Gia.
Nhưng còn chưa tới gần đại bản doanh Lâm Gia, trên đường, ba người Thịnh Hoài An lại bị một đội tộc nhân Phùng Gia chặn lại.
"Dừng lại, người Lâm Gia, đừng hòng qua được chỗ này." Người thanh niên cầm đầu của Phùng Gia, mang theo tộc nhân đứng chắn ngang phía trước.
"Phùng Tịch, cút ngay!" Lâm Động lạnh lùng quát.
"Lâm Động, là ngươi, ha ha, hôm nay nhất định phải chôn ngươi ở đây." Phùng Tịch cười lớn.
"Lên cho ta, giết bọn chúng!" Một đám võ tiên đại viên mãn và nửa bước trường sinh cảnh của Phùng Gia nhao nhao xông lên, đánh thẳng vào ba người Thịnh Hoài An và Lâm Động, không hề chần chừ do dự.
Bởi vì gọi là oan gia ngõ hẹp, gặp mặt là đánh nhau ngay.
Lâm Động và Nam Cung Tề còn chưa kịp ra tay, thì Thịnh Hoài An đã xuất chiêu.
Một đạo kiếm quang cực nhanh lướt qua, liền thấy máu bắn tung tóe trên bầu trời, nhuộm đỏ cả hỗn độn khí.
Lâm Động hơi ngẩn người, nếu không biết vị Ngạn Tổ huynh này là nửa bước trường sinh cảnh, hắn thật sự sẽ hoài nghi đối phương đang giả vờ yếu thế, do một cường giả trường sinh cảnh cải trang.
Thực lực kinh khủng thế này, ai mà tin là nửa bước trường sinh cảnh cơ chứ!
"Đại ca trâu bò, đại ca uy vũ!" Nam Cung Tề không tiếc lời tâng bốc Thịnh Hoài An, nịnh hót quá thể.
"Đi thôi, đừng lãng phí thời gian!" Thịnh Hoài An thu nhẫn trữ vật của những người kia, thản nhiên nói.
Lúc này Lâm Động mới hiểu, vì sao Nam Cung Tề lại gọi đại ca ngọt ngào như vậy, có một đại ca mạnh mẽ che chở như này, trong bí cảnh sẽ rất ít gặp phải nguy hiểm.
"Hiện tại đám người Phùng Gia thấy người Lâm Gia ta đã trực tiếp động thủ ngay rồi, xem ra Phùng gia đang chuẩn bị đánh lớn với Lâm Gia ta." Vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt Lâm Động.
"Thương thế của Lâm tiền bối có nghiêm trọng không?" Thịnh Hoài An hỏi.
Phùng gia dám không chút kiêng nể mà trực tiếp xuất thủ, chắc là bọn chúng biết tin Lâm Thu Vãn bị thương nặng.
"Ta không rõ, chỉ biết lúc bà tổ nhỏ trở về, khí tức có hơi bất ổn." Sắc mặt Lâm Động không tốt lắm.
Nếu Lâm Thu Vãn thật sự bị trọng thương, Phùng gia sẽ xuất thủ với Lâm Gia, có lẽ Lâm Gia rất khó mà chống cự được, có lẽ sẽ có rất nhiều tộc nhân chết trong bí cảnh này.
Thịnh Hoài An hơi nhíu mày, chẳng lẽ Lâm Thu Vãn và con cự viên chuyển tinh kia giao chiến nên mới bị thương nặng?
Ba người trở về đến đại bản doanh Lâm Gia.
"Lâm Động ca, ngươi về rồi à, còn bọn họ là ai?" Lâm Hưng tiến lên chào Lâm Động, sau đó ánh mắt của hắn chuyển sang Thịnh Hoài An và Nam Cung Tề, trong mắt mang theo chút cảnh giác.
"Lâm Hưng, bọn họ là bạn của bà tổ nhỏ." Lâm Động trả lời.
"Bạn của bà tổ nhỏ?" Lâm Hưng nghi hoặc nhìn Thịnh Hoài An và Nam Cung Tề.
Bà tổ nhỏ Lâm Gia hắn, khi nào thì có hai người bạn như vậy chứ?
"Có phải là Phùng gia chuẩn bị ra tay rồi không?" Lâm Động thấy đại bản doanh Lâm Gia đang được tăng cường cảnh giới nghiêm ngặt hơn bình thường gấp ba bốn lần.
"Hai ngày nay Phùng gia không ngừng thăm dò, hai vị lão tổ đã dặn dò chúng ta tăng cường cảnh giới." Lâm Hưng trả lời.
"Vậy các ngươi tiếp tục tăng cường cảnh giới đi, ta dẫn Ngạn Tổ huynh và Nam Cung huynh đi gặp bà tổ nhỏ." Lâm Động mở miệng nói.
"Ừm, các ngươi đi đi." Lâm Hưng khẽ gật đầu.
Dưới sự dẫn đường của Lâm Động, Thịnh Hoài An và Nam Cung Tề tiến tới phòng của Lâm Thu Vãn.
Xung quanh đều là nhà gỗ dựng lên của tộc nhân Lâm Gia, bốn năm chục tộc nhân Lâm Gia tụ tập một chỗ, không ít người đang dò xét động tĩnh xung quanh để đề phòng Phùng Gia đánh lén.
"Bà tổ nhỏ, có bạn tới thăm ngài." Lâm Động đứng ở ngoài cửa thông báo.
Lâm Thu Vãn nghe tiếng thì ngừng vận công chữa thương, thần niệm khẽ động đã nhận ra là Thịnh Hoài An và Nam Cung Tề.
"Vào đi!" Thanh âm trong trẻo như chuông bạc của Lâm Thu Vãn vọng ra, nhận được cho phép, Lâm Động mới đẩy cửa ra, cùng Thịnh Hoài An hai người đi vào.
Thấy Lâm Thu Vãn, ba người nhao nhao lên tiếng chào hỏi.
"Lâm tiền bối!" "Bà tổ nhỏ!" "Ừm!" Lâm Thu Vãn gật đầu, nàng nhìn Thịnh Hoài An và Nam Cung Tề, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Thịnh Hoài An, khẽ mỉm cười.
"Ngươi không chết, tốt quá rồi!" Thấy được đầu bếp của mình chưa chết, Lâm Thu Vãn lại có thể được ăn món ngon rồi.
Thịnh Hoài An: ...
"Tiền bối, người bị thương, vậy con cự viên chuyển tinh kia đâu?" Thịnh Hoài An hỏi.
"Con khỉ lớn kia rất lợi hại, đánh bất phân thắng bại với ta, giờ không biết chạy đi đâu dưỡng thương rồi." Lâm Thu Vãn không giấu giếm mà nói thẳng.
"Thương thế của người có nghiêm trọng không?" Hắn còn tính mời Lâm Thu Vãn tới chém giết con cự viên kia, cái "công cụ hình người" này không thể bị gì được a!
"Cũng không quá nghiêm trọng, chỉ cần vài ngày nữa là ổn." Lâm Thu Vãn cười nhạt.
"Hai người các ngươi đi ra ngoài đi." Thịnh Hoài An nói với Nam Cung Tề và Lâm Động.
"Đại ca, bảo bọn ta ra ngoài làm gì?" Nam Cung Tề vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
"Bảo các ngươi ra ngoài thì ra ngoài đi, lắm lời làm gì, ta muốn giúp Lâm tiền bối chữa thương." Thịnh Hoài An bực mình nói.
"A!!" Nam Cung Tề và Lâm Động đi ra ngoài, còn cẩn thận khép cửa lại.
"Ngạn Tổ huynh còn biết chữa thương nữa sao?" Lâm Động không nhịn được tò mò.
"Ta cũng không biết nữa!" Nam Cung Tề gãi gãi đầu.
Trong phòng, Lâm Thu Vãn nhìn Thịnh Hoài An, lông mày hơi nhếch lên.
"Ta bị đạo thương, chỉ có thể tự mình hồi phục thôi, ngươi giúp ta chữa kiểu gì?" Lâm Thu Vãn nháy mắt hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận