Sát Lục Hệ Thống, Tuyệt Thế Sát Thần
Chương 34: Đột phá Hậu Thiên cảnh giới
Chương 34: Đột phá Hậu Thiên cảnh giới Gió thổi cỏ rạp, không có dê bò!
Gần tới biên giới, toàn là khu vực giảm xóc, bộ lạc du mục Hung Nô cũng không đến đây chăn thả.
Tiến vào thảo nguyên, dưới sự dẫn đường của người dẫn đầu trong quân đội, bọn hắn tiến về nơi sâu trong thảo nguyên.
Thiếu niên đắc ý vó ngựa tật, một cây thương anh áo bào đỏ rực!
Thịnh Hoài An cưỡi bạch mã, mình khoác chiến bào màu đỏ, tay cầm trường thương, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn.
Dù ai nhìn cũng đều phải thốt lên: Đúng là một thiếu niên khôi ngô.
"Thịnh binh úy, chúng ta không đi trước cướp lương thảo của Hung Nô sao?" Quách Hiếu Bình lên tiếng hỏi.
Thịnh Hoài An nhìn về phía sau, người cầm đại kích, mặc một bộ chiến bào màu đen, Quách Hiếu Bình.
Người này cũng là binh úy Thiên Phu Trưởng, Võ Sư đại viên mãn, hiện tại quy phục dưới trướng hắn.
"Không vội, bây giờ còn khá gần đại quân Hung Nô, nếu gây ra động tĩnh, Hung Nô phái kỵ binh đến thì với binh lực ít ỏi của chúng ta, còn không đủ để kỵ binh Hung Nô chém gϊếт." Thịnh Hoài An nói.
Phải gϊếт thì phải gϊếт tới nơi sâu trong thảo nguyên, quậy cho long trời lở đất.
Đội kỵ binh này của bọn hắn nói là tinh nhuệ, nhưng so với kỵ binh tinh nhuệ của Hung Nô vẫn còn kém xa.
Chiến mã chỉ có một con, chiến giáp không phải là trọng giáp, tu vi của binh sĩ cũng không cao.
Kỵ binh tinh nhuệ trong tưởng tượng của Thịnh Hoài An nhất định phải là kỵ binh trọng giáp, mỗi người phù hợp ba con chiến mã.
Đại quân công kích mới giống như dòng lũ thép, Vô Kiên Bất Tồi, không gì cản nổi.
Quân đội tiếp tục tiến sâu vào thảo nguyên, sói cô trên thảo nguyên như đánh hơi thấy nguy hiểm, đều trốn từ xa.
"Thịnh binh úy, phía trước có một bộ lạc nhỏ, chúng ta có cần đi vòng qua không?" Một trinh sát đi dò đường phi ngựa trở về bẩm báo.
"Đi vòng qua!"
Bây giờ không phải là lúc ra tay với bộ lạc nhỏ, cứ mang theo đội ngũ tiếp tục đi.
Đến xế chiều, bọn hắn đã đi sâu vào thảo nguyên hai trăm dặm.
Thảo nguyên này rộng lớn khác thường, trước kia Thịnh Hoài An còn nghĩ rằng, thế giới này là một thế giới song song hay phiên bản của thế giới khác.
Nhưng khi hắn thật sự hiểu rõ thế giới này thì mới phát hiện mình sai hoàn toàn.
Thảo nguyên này lớn gấp ba bốn lần so với thảo nguyên ở kiếp trước.
Những dị tộc thảo nguyên giáp giới với Đại Ngụy có hai bá chủ, một là Hung Nô, hai là Nhung Địch.
"Bá Trưởng, có tình huống, phía trước hai mươi dặm, có một đội Hung Nô đang vận chuyển vật tư." Trinh sát trở về bẩm báo.
"Có bao nhiêu người?" Thịnh Hoài An hỏi.
"Có khoảng hơn một nghìn người, vận chuyển không ít vật tư, đoán chừng có hơn trăm xe." Trinh sát đáp.
"Một nghìn người!"
Mắt Thịnh Hoài An giật lên, người đông, vận chuyển vật tư cũng nhiều, vậy lấy đội người Hung Nô này ra mà khai đao vậy.
"Chuẩn bị chiến đấu!"
Thịnh Hoài An vừa dứt lời, binh lính sau lưng liền nhanh chóng làm xong chuẩn bị chiến đấu.
Tốc độ kỵ binh rất nhanh, lộ trình hai mươi dặm, chưa tới nửa canh giờ.
Đứng từ xa nhìn về phía đội quân vận chuyển của Hung Nô phía trước.
"Xông lên!"
Kỵ binh công kích nhanh như Phong Hỏa.
Thịnh Hoài An một ngựa đi đầu, công kích phía trước.
Tiếng vó ngựa "ỳnh ỳnh" trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của đại quân Hung Nô.
Tên tướng lĩnh Hung Nô thấy trang phục và cờ xí của kỵ binh đang xông tới, không giống bọn họ.
"Địch tập kích, phòng bị!"
Đáng tiếc đã muộn, trong đội hình công kích của kỵ binh, mưa tên ào ạt bắn ra, che phủ xuống nơi quân Hung Nô đóng quân.
Thịnh Hoài An dám công kích một cách quang minh chính đại cũng bởi vì hắn có một ngàn kỵ binh, không cần phải đánh kiểu tiểu đả tiểu nháo.
Và khi đại quân Hung Nô vội vàng tổ chức phòng ngự thì đã muộn.
Thịnh Hoài An một mình một ngựa xông vào doanh trại địch.
Trường thương trong tay trực tiếp đâm vào người đối phương, trường thương sắc bén tùy ý xé toạc lồng ngực kẻ địch.
Tuyệt kỹ Bá Vương Thương pháp cấp nhập môn đối phó với mấy tên lính Hung Nô bình thường hoàn toàn đủ.
Hắn một ngựa đi đầu xông vào doanh trại địch, đại khai s·á·t giới, một cây trường thương giống như lưỡi hái tử thần, không ngừng gặt lấy sinh mệnh của binh sĩ Hung Nô.
Kỵ binh như một dòng lũ thép, trực tiếp nghiền nát doanh trại của Hung Nô.
Chỉ trong một đợt công kích, trong doanh trại không còn một tên lính Hung Nô sống sót.
Ở trên thảo nguyên bằng phẳng này, một nghìn kỵ binh đấu với một nghìn người, thì hoàn toàn chính là sự nghiền ép.
Huống chi đội quân vận chuyển của Hung Nô hoàn toàn chỉ là bộ đội tuyến hai.
Kỵ binh mà Thịnh Hoài An dẫn dắt lại là kỵ binh tinh nhuệ của An Ninh Quan.
Sau một trận nghiền ép dễ dàng, trận chiến đã kết thúc, người chỉ huy đội quân Hung Nô này là một Vũ Sư, nhưng cũng bị Thịnh Hoài An một thương chém nát đầu lâu.
"Quét dọn chiến trường!" Thịnh Hoài An lớn tiếng nói.
Đường Vân Sơn và Hải Đại Hà nhanh chóng ra khỏi hàng, mang theo binh sĩ bắt đầu quét dọn chiến trường.
"Vương Ngũ, ngươi mang theo trinh sát tỏa ra xung quanh, tiếp tục thăm dò tình hình." Thịnh Hoài An lại phân phó.
"Dạ!"
Vương Ngũ mang theo mấy trinh sát, rất nhanh lại biến mất trên thảo nguyên.
Vương Ngũ được Thịnh Hoài An cho làm Thập Trưởng, chỉ huy một tiểu đội trinh sát.
"Bá Trưởng, bá... không đúng, bây giờ phải gọi là binh úy."
"Thịnh binh úy, có đan dược, rất nhiều đan dược!" Đường Vân Sơn hưng phấn hô.
Hiện tại Thịnh Hoài An đã chính thức thăng làm binh úy, thống lĩnh một ngàn người.
Quách Hiếu Bình và Hồ Binh, hai người vốn cũng là binh úy, vừa nghe có đan dược liền lập tức vui mừng chạy tới.
Phải biết, quân phòng thủ ở An Ninh Quan giống như bị quên lãng, hai ba năm nay đã không nhận được đan dược từ triều đình nữa rồi.
"Đi, đi qua xem một chút." Quách Hiếu Bình và Hồ Binh cùng Thịnh Hoài An đi qua.
Bốn chiếc xe ngựa bên trong rương, đều đựng đan dược.
Nhiều nhất là Liệu Thương Đan, thuốc hỗ trợ tu luyện thì có một ít.
"Phá Cảnh Đan, ở đây có một ít Phá Cảnh Đan!" Đường Vân Sơn kích động nói.
"Phá Cảnh Đan?"
"Ta xem một chút!"
Quách Hiếu Bình và Hồ Binh tranh nhau xem Phá Cảnh Đan.
"Tứ phẩm Phá Cảnh Đan."
"Ha ha, Tứ phẩm Phá Cảnh Đan..." Quách Hiếu Bình kích động cười lớn.
"Cái gì, Tứ phẩm Phá Cảnh Đan." Hồ Binh kinh ngạc kêu lên, người trước ngây ra một lúc, sau đó cả người kích động bắt đầu run rẩy.
Hai người bọn họ đều đã tu luyện đến Võ Sư cảnh giới đại viên mãn, nhưng vẫn luôn chậm chạp không thể đột phá.
Nếu triều đình phát đan dược, bọn hắn đã sớm đột phá đến Hậu Thiên cảnh giới.
Bây giờ thấy Tứ phẩm Phá Cảnh Đan, hai người làm sao không kích động cho được.
Một viên Tứ phẩm Phá Cảnh Đan đã đủ để hai người đột phá Hậu Thiên cảnh giới.
Một viên Tứ phẩm Phá Cảnh Đan ở trên chợ đen giá khởi điểm đã là mười vạn lượng bạc, đúng là tài nguyên hi hữu.
"Sao chỉ có hai viên!?" Hai người nhìn nhau, sau đó lại nhìn về phía Thịnh Hoài An.
Bọn hắn biết, Thịnh Hoài An cũng là Võ Sư đại viên mãn, hơn nữa còn là binh úy của đội quân này.
Điều đó có nghĩa, phân chia đan dược này như thế nào đều do Thịnh Hoài An định đoạt.
"Sao thế?"
Thịnh Hoài An thấy hai người nhìn mình, liền mở miệng hỏi.
"À, Thịnh binh úy, Tứ phẩm Phá Cảnh Đan này, chỉ có hai viên." Quách Hiếu Bình lên tiếng nói.
"Hai viên thì hai viên thôi, có thu hoạch là được rồi."
Thịnh Hoài An còn tưởng rằng Quách Hiếu Bình thấy thu hoạch ít, dù sao đây cũng là chiến lợi phẩm từ tay người Hung Nô.
"Không phải, cái kia..."
"Có việc thì cứ nói, hai ngươi ấp úng làm gì?" Thịnh Hoài An nhìn thấy hai người, ấp a ấp úng không nói ra lời.
"Hai viên Tứ phẩm Phá Cảnh Đan này, phân chia thế nào?" Bọn hắn rất muốn, nhưng lại ngại nói ra.
Thịnh Hoài An nghe hiểu hai người là muốn hai viên thuốc này, nhưng lại ngại, dù sao hai người giờ là thuộc hạ của hắn, hết thảy đều phải nghe hắn.
"Hai người các ngươi đều là Võ Sư đại viên mãn rồi nhỉ?" Thịnh Hoài An hỏi.
"Vâng!"
Quách Hiếu Bình và Hồ Binh ra sức gật đầu.
"Vậy thì cứ cho hai người dùng đi, tranh thủ đột phá Hậu Thiên cảnh giới, chúng ta ở phía sau lưng địch cũng sẽ thêm chút an toàn." Thịnh Hoài An nói.
Nghe vậy, hai người trong lòng vui mừng.
"Vậy còn ngươi, Thịnh binh úy!" Hồ Binh hỏi.
Thịnh Hoài An cũng là Võ Sư đại viên mãn.
"Ta à? Các ngươi không cần lo lắng, ta hiện tại không cần đan dược cũng có thể đột phá." Thịnh Hoài An nói.
"Được rồi, hai viên thuốc này ta giao cho các ngươi, nắm chặt thời gian tranh thủ đột phá."
"Dạ, Thịnh binh úy, sau này phân công, chúng tôi không dám không theo." Quách Hiếu Bình trịnh trọng nói.
Trong lòng hai người vô cùng cảm kích Thịnh Hoài An, nếu không có đan dược, với tư chất của bọn hắn, muốn đột phá Hậu Thiên, ít nhất phải cần đến hai năm.
Thịnh Hoài An khoát tay, sau đó quay sang Đường Vân Sơn: "Đem toàn bộ đan dược phân phát xuống dưới, để các tướng sĩ trong tay ai cũng có Liệu Thương Đan và đan dược tu luyện, Nhất Phẩm, Nhị Phẩm, Tam Phẩm Phá Cảnh Đan có thì phân cho người phù hợp, cố gắng hết mức để nâng tu vi lên."
"Dạ, Thịnh binh úy!" Đường Vân Sơn vui mừng lĩnh mệnh.
Có thể giao chuyện quan trọng thế này cho hắn làm, xem ra vị binh úy này trong lòng vẫn coi trọng hắn.
"Binh úy đại nhân, vật tư rất nhiều, thịt, lương thực, vũ khí cung tên, rất nhiều rất nhiều, bây giờ làm sao?" Hải Đại Hà chạy tới hỏi.
"Đem ngựa đều mang đi, lương thực, thịt và vũ khí, mang được bao nhiêu thì mang, còn lại, đốt hết đi, sau đó rút lui." Thịnh Hoài An ra lệnh.
Không mang theo vật tư, những thi thể binh sĩ Hung Nô đều bị một mồi lửa thiêu rụi thành tro.
Thịnh Hoài An dẫn theo hơn ngàn kỵ binh, đi tuần tra trên thảo nguyên, chuyên đi tìm quân đội Hung Nô vận chuyển vật liệu để tấn công. Một ngày sau, mười mấy đội vận chuyển vật liệu bị tiêu diệt, lương thảo của đại quân Hung Nô đột nhiên bị cắt đứt.
Mỗi khi ra tay, Thịnh Hoài An đều như sấm sét, đánh bất ngờ tiêu diệt mười mấy đội vận chuyển lương thảo của Hung Nô, khiến tiền tuyến đại quân Hung Nô thiếu lương thực trầm trọng.
"Báo... Tả Hiền Vương đại nhân, đội vận chuyển vật liệu của chúng ta gặp vấn đề rồi."
Hôm nay tấn công An Ninh Quan không có kết quả, tâm tình Tả Hiền Vương vốn đã tệ hại.
Bây giờ lại nghe tin đội vận chuyển lương thảo vật tư gặp chuyện, cơn giận bùng lên trong lòng.
"Đội vận chuyển lương thảo vật tư sao rồi?"
"Hôm nay mười mấy đội vận chuyển vật tư lương thảo bị tập kích, vật tư lương thảo bị thiêu rụi, nhân viên toàn bộ chết trận." Binh sĩ đưa tin vội đáp.
"Cái gì?!"
"Rốt cuộc là chuyện gì? Đội vận chuyển vật tư lương thảo của chúng ta đang ở trên thảo nguyên, sao có thể bị tiêu diệt?"
"Là người Nhung địch hay bộ lạc nào sinh lòng phản bội?" Tả Hiền Vương giận dữ.
"Tình hình cụ thể chưa rõ!" Binh sĩ báo tin mồ hôi đầm đìa.
Cơn thịnh nộ của Tả Hiền Vương khiến hắn không thở nổi.
"Phái người xuống dưới điều tra rõ ràng cho ta. Phái thêm hai ngàn kỵ binh đi tìm cho ta đám người này, dám đối địch với ta vào thời điểm này, ta muốn nghiền xương chúng thành tro!" Tả Hiền Vương một tay đập nát chiếc bàn.
Thịnh Hoài An dẫn quân liên tiếp tiêu diệt mười mấy đội vận chuyển lương thảo vật tư của Hung Nô, rất nhanh đã bị đại quân Hung Nô phát hiện.
Còn bây giờ, hắn đang cùng thuộc hạ ăn thịt dê bò, mở tiệc ăn mừng.
Đám vũ phu kia ăn thịt dê bò thả cửa, như thể đang ăn Tết.
Ăn tối xong, Thịnh Hoài An sắp xếp người thay nhau canh gác, còn hắn thì bắt đầu tu luyện.
Không đúng, là thêm điểm đột phá để tăng cao tu vi.
Hắn vốn đã có thể đột phá từ lâu, giá trị giết chóc đủ để hắn tăng tu vi, nhưng ở An Ninh Quan, Thịnh Hoài An không tiếp tục tăng lên đột phá.
Thực lực của hắn tăng lên quá nhanh, tốc độ tăng trưởng quá nhanh đôi khi cũng không phải là chuyện tốt.
Tên: Thịnh Hoài An
Chủng tộc: Nhân tộc
Cảnh giới: Võ Sư đại viên mãn (+)
Công pháp: 【«Đại Nhật Tâm Kinh» (nhập môn)】【«Mãng Ngưu Kính» (chút thành tựu) (+)】【«Huyết Sát Đao Pháp» (đại thành)】【«Bá Vương Thương Pháp» (nhập môn)】
Sức mạnh: Chín ngàn cân
Thiên phú: Bạch Ngân Cung Tiễn Thủ (+)
Giá trị giết chóc: 432
Hôm qua sau khi đột phá Võ Sư đại viên mãn, chém giết ba tên võ giả hậu thiên và không ít binh sĩ Hung Nô, hôm nay ban ngày lại chém giết thêm không ít binh sĩ Hung Nô, giá trị giết chóc cũng tăng lên bốn trăm ba mươi hai điểm.
Bây giờ đang ở trên thảo nguyên, hắn có thể tiếp tục thêm điểm đột phá.
Sau khi thêm một điểm, tiêu hao hai trăm giá trị giết chóc, một luồng sức mạnh khổng lồ không ngừng tăng cường rèn luyện huyết nhục, thể phách, xương cốt của hắn.
Huyết khí trong cơ thể hắn tràn đầy như rồng, chân nguyên võ đạo trong đan điền không ngừng gia tăng ngưng thực.
Sau khi đột phá đến Võ Giả cực hạn, lực lượng của hắn đã tăng lên đến 10 ngàn cân.
Sức mạnh này đã đạt đến tiêu chuẩn đại viên mãn của võ giả hậu thiên.
Đương nhiên, đây chỉ là sức mạnh, thực lực cụ thể có lẽ không khác biệt nhiều với võ giả hậu thiên trung hậu kỳ.
Thấy vẫn còn hơn hai trăm điểm giá trị giết chóc, Thịnh Hoài An không tiếp tục thêm điểm.
Hắn có một viên Phá Cảnh Đan tứ phẩm do Dương Diệp tướng quân ban thưởng, bây giờ chính là thời điểm sử dụng, còn tiết kiệm được giá trị giết chóc.
Lấy đan dược ra, Thịnh Hoài An không do dự ăn vào, dược lực cường đại tan ra, đánh thẳng vào hàng rào cảnh giới.
Thịnh Hoài An vận chuyển công pháp Đại Nhật Tâm Kinh, điều động toàn thân huyết khí và chân nguyên, thôi động dược lực, mạnh mẽ trùng kích hàng rào cảnh giới.
"Ba!"
Như trứng gà vỡ vỏ, Thịnh Hoài An thuận lợi đột phá cảnh giới hậu thiên.
Gần tới biên giới, toàn là khu vực giảm xóc, bộ lạc du mục Hung Nô cũng không đến đây chăn thả.
Tiến vào thảo nguyên, dưới sự dẫn đường của người dẫn đầu trong quân đội, bọn hắn tiến về nơi sâu trong thảo nguyên.
Thiếu niên đắc ý vó ngựa tật, một cây thương anh áo bào đỏ rực!
Thịnh Hoài An cưỡi bạch mã, mình khoác chiến bào màu đỏ, tay cầm trường thương, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn.
Dù ai nhìn cũng đều phải thốt lên: Đúng là một thiếu niên khôi ngô.
"Thịnh binh úy, chúng ta không đi trước cướp lương thảo của Hung Nô sao?" Quách Hiếu Bình lên tiếng hỏi.
Thịnh Hoài An nhìn về phía sau, người cầm đại kích, mặc một bộ chiến bào màu đen, Quách Hiếu Bình.
Người này cũng là binh úy Thiên Phu Trưởng, Võ Sư đại viên mãn, hiện tại quy phục dưới trướng hắn.
"Không vội, bây giờ còn khá gần đại quân Hung Nô, nếu gây ra động tĩnh, Hung Nô phái kỵ binh đến thì với binh lực ít ỏi của chúng ta, còn không đủ để kỵ binh Hung Nô chém gϊếт." Thịnh Hoài An nói.
Phải gϊếт thì phải gϊếт tới nơi sâu trong thảo nguyên, quậy cho long trời lở đất.
Đội kỵ binh này của bọn hắn nói là tinh nhuệ, nhưng so với kỵ binh tinh nhuệ của Hung Nô vẫn còn kém xa.
Chiến mã chỉ có một con, chiến giáp không phải là trọng giáp, tu vi của binh sĩ cũng không cao.
Kỵ binh tinh nhuệ trong tưởng tượng của Thịnh Hoài An nhất định phải là kỵ binh trọng giáp, mỗi người phù hợp ba con chiến mã.
Đại quân công kích mới giống như dòng lũ thép, Vô Kiên Bất Tồi, không gì cản nổi.
Quân đội tiếp tục tiến sâu vào thảo nguyên, sói cô trên thảo nguyên như đánh hơi thấy nguy hiểm, đều trốn từ xa.
"Thịnh binh úy, phía trước có một bộ lạc nhỏ, chúng ta có cần đi vòng qua không?" Một trinh sát đi dò đường phi ngựa trở về bẩm báo.
"Đi vòng qua!"
Bây giờ không phải là lúc ra tay với bộ lạc nhỏ, cứ mang theo đội ngũ tiếp tục đi.
Đến xế chiều, bọn hắn đã đi sâu vào thảo nguyên hai trăm dặm.
Thảo nguyên này rộng lớn khác thường, trước kia Thịnh Hoài An còn nghĩ rằng, thế giới này là một thế giới song song hay phiên bản của thế giới khác.
Nhưng khi hắn thật sự hiểu rõ thế giới này thì mới phát hiện mình sai hoàn toàn.
Thảo nguyên này lớn gấp ba bốn lần so với thảo nguyên ở kiếp trước.
Những dị tộc thảo nguyên giáp giới với Đại Ngụy có hai bá chủ, một là Hung Nô, hai là Nhung Địch.
"Bá Trưởng, có tình huống, phía trước hai mươi dặm, có một đội Hung Nô đang vận chuyển vật tư." Trinh sát trở về bẩm báo.
"Có bao nhiêu người?" Thịnh Hoài An hỏi.
"Có khoảng hơn một nghìn người, vận chuyển không ít vật tư, đoán chừng có hơn trăm xe." Trinh sát đáp.
"Một nghìn người!"
Mắt Thịnh Hoài An giật lên, người đông, vận chuyển vật tư cũng nhiều, vậy lấy đội người Hung Nô này ra mà khai đao vậy.
"Chuẩn bị chiến đấu!"
Thịnh Hoài An vừa dứt lời, binh lính sau lưng liền nhanh chóng làm xong chuẩn bị chiến đấu.
Tốc độ kỵ binh rất nhanh, lộ trình hai mươi dặm, chưa tới nửa canh giờ.
Đứng từ xa nhìn về phía đội quân vận chuyển của Hung Nô phía trước.
"Xông lên!"
Kỵ binh công kích nhanh như Phong Hỏa.
Thịnh Hoài An một ngựa đi đầu, công kích phía trước.
Tiếng vó ngựa "ỳnh ỳnh" trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của đại quân Hung Nô.
Tên tướng lĩnh Hung Nô thấy trang phục và cờ xí của kỵ binh đang xông tới, không giống bọn họ.
"Địch tập kích, phòng bị!"
Đáng tiếc đã muộn, trong đội hình công kích của kỵ binh, mưa tên ào ạt bắn ra, che phủ xuống nơi quân Hung Nô đóng quân.
Thịnh Hoài An dám công kích một cách quang minh chính đại cũng bởi vì hắn có một ngàn kỵ binh, không cần phải đánh kiểu tiểu đả tiểu nháo.
Và khi đại quân Hung Nô vội vàng tổ chức phòng ngự thì đã muộn.
Thịnh Hoài An một mình một ngựa xông vào doanh trại địch.
Trường thương trong tay trực tiếp đâm vào người đối phương, trường thương sắc bén tùy ý xé toạc lồng ngực kẻ địch.
Tuyệt kỹ Bá Vương Thương pháp cấp nhập môn đối phó với mấy tên lính Hung Nô bình thường hoàn toàn đủ.
Hắn một ngựa đi đầu xông vào doanh trại địch, đại khai s·á·t giới, một cây trường thương giống như lưỡi hái tử thần, không ngừng gặt lấy sinh mệnh của binh sĩ Hung Nô.
Kỵ binh như một dòng lũ thép, trực tiếp nghiền nát doanh trại của Hung Nô.
Chỉ trong một đợt công kích, trong doanh trại không còn một tên lính Hung Nô sống sót.
Ở trên thảo nguyên bằng phẳng này, một nghìn kỵ binh đấu với một nghìn người, thì hoàn toàn chính là sự nghiền ép.
Huống chi đội quân vận chuyển của Hung Nô hoàn toàn chỉ là bộ đội tuyến hai.
Kỵ binh mà Thịnh Hoài An dẫn dắt lại là kỵ binh tinh nhuệ của An Ninh Quan.
Sau một trận nghiền ép dễ dàng, trận chiến đã kết thúc, người chỉ huy đội quân Hung Nô này là một Vũ Sư, nhưng cũng bị Thịnh Hoài An một thương chém nát đầu lâu.
"Quét dọn chiến trường!" Thịnh Hoài An lớn tiếng nói.
Đường Vân Sơn và Hải Đại Hà nhanh chóng ra khỏi hàng, mang theo binh sĩ bắt đầu quét dọn chiến trường.
"Vương Ngũ, ngươi mang theo trinh sát tỏa ra xung quanh, tiếp tục thăm dò tình hình." Thịnh Hoài An lại phân phó.
"Dạ!"
Vương Ngũ mang theo mấy trinh sát, rất nhanh lại biến mất trên thảo nguyên.
Vương Ngũ được Thịnh Hoài An cho làm Thập Trưởng, chỉ huy một tiểu đội trinh sát.
"Bá Trưởng, bá... không đúng, bây giờ phải gọi là binh úy."
"Thịnh binh úy, có đan dược, rất nhiều đan dược!" Đường Vân Sơn hưng phấn hô.
Hiện tại Thịnh Hoài An đã chính thức thăng làm binh úy, thống lĩnh một ngàn người.
Quách Hiếu Bình và Hồ Binh, hai người vốn cũng là binh úy, vừa nghe có đan dược liền lập tức vui mừng chạy tới.
Phải biết, quân phòng thủ ở An Ninh Quan giống như bị quên lãng, hai ba năm nay đã không nhận được đan dược từ triều đình nữa rồi.
"Đi, đi qua xem một chút." Quách Hiếu Bình và Hồ Binh cùng Thịnh Hoài An đi qua.
Bốn chiếc xe ngựa bên trong rương, đều đựng đan dược.
Nhiều nhất là Liệu Thương Đan, thuốc hỗ trợ tu luyện thì có một ít.
"Phá Cảnh Đan, ở đây có một ít Phá Cảnh Đan!" Đường Vân Sơn kích động nói.
"Phá Cảnh Đan?"
"Ta xem một chút!"
Quách Hiếu Bình và Hồ Binh tranh nhau xem Phá Cảnh Đan.
"Tứ phẩm Phá Cảnh Đan."
"Ha ha, Tứ phẩm Phá Cảnh Đan..." Quách Hiếu Bình kích động cười lớn.
"Cái gì, Tứ phẩm Phá Cảnh Đan." Hồ Binh kinh ngạc kêu lên, người trước ngây ra một lúc, sau đó cả người kích động bắt đầu run rẩy.
Hai người bọn họ đều đã tu luyện đến Võ Sư cảnh giới đại viên mãn, nhưng vẫn luôn chậm chạp không thể đột phá.
Nếu triều đình phát đan dược, bọn hắn đã sớm đột phá đến Hậu Thiên cảnh giới.
Bây giờ thấy Tứ phẩm Phá Cảnh Đan, hai người làm sao không kích động cho được.
Một viên Tứ phẩm Phá Cảnh Đan đã đủ để hai người đột phá Hậu Thiên cảnh giới.
Một viên Tứ phẩm Phá Cảnh Đan ở trên chợ đen giá khởi điểm đã là mười vạn lượng bạc, đúng là tài nguyên hi hữu.
"Sao chỉ có hai viên!?" Hai người nhìn nhau, sau đó lại nhìn về phía Thịnh Hoài An.
Bọn hắn biết, Thịnh Hoài An cũng là Võ Sư đại viên mãn, hơn nữa còn là binh úy của đội quân này.
Điều đó có nghĩa, phân chia đan dược này như thế nào đều do Thịnh Hoài An định đoạt.
"Sao thế?"
Thịnh Hoài An thấy hai người nhìn mình, liền mở miệng hỏi.
"À, Thịnh binh úy, Tứ phẩm Phá Cảnh Đan này, chỉ có hai viên." Quách Hiếu Bình lên tiếng nói.
"Hai viên thì hai viên thôi, có thu hoạch là được rồi."
Thịnh Hoài An còn tưởng rằng Quách Hiếu Bình thấy thu hoạch ít, dù sao đây cũng là chiến lợi phẩm từ tay người Hung Nô.
"Không phải, cái kia..."
"Có việc thì cứ nói, hai ngươi ấp úng làm gì?" Thịnh Hoài An nhìn thấy hai người, ấp a ấp úng không nói ra lời.
"Hai viên Tứ phẩm Phá Cảnh Đan này, phân chia thế nào?" Bọn hắn rất muốn, nhưng lại ngại nói ra.
Thịnh Hoài An nghe hiểu hai người là muốn hai viên thuốc này, nhưng lại ngại, dù sao hai người giờ là thuộc hạ của hắn, hết thảy đều phải nghe hắn.
"Hai người các ngươi đều là Võ Sư đại viên mãn rồi nhỉ?" Thịnh Hoài An hỏi.
"Vâng!"
Quách Hiếu Bình và Hồ Binh ra sức gật đầu.
"Vậy thì cứ cho hai người dùng đi, tranh thủ đột phá Hậu Thiên cảnh giới, chúng ta ở phía sau lưng địch cũng sẽ thêm chút an toàn." Thịnh Hoài An nói.
Nghe vậy, hai người trong lòng vui mừng.
"Vậy còn ngươi, Thịnh binh úy!" Hồ Binh hỏi.
Thịnh Hoài An cũng là Võ Sư đại viên mãn.
"Ta à? Các ngươi không cần lo lắng, ta hiện tại không cần đan dược cũng có thể đột phá." Thịnh Hoài An nói.
"Được rồi, hai viên thuốc này ta giao cho các ngươi, nắm chặt thời gian tranh thủ đột phá."
"Dạ, Thịnh binh úy, sau này phân công, chúng tôi không dám không theo." Quách Hiếu Bình trịnh trọng nói.
Trong lòng hai người vô cùng cảm kích Thịnh Hoài An, nếu không có đan dược, với tư chất của bọn hắn, muốn đột phá Hậu Thiên, ít nhất phải cần đến hai năm.
Thịnh Hoài An khoát tay, sau đó quay sang Đường Vân Sơn: "Đem toàn bộ đan dược phân phát xuống dưới, để các tướng sĩ trong tay ai cũng có Liệu Thương Đan và đan dược tu luyện, Nhất Phẩm, Nhị Phẩm, Tam Phẩm Phá Cảnh Đan có thì phân cho người phù hợp, cố gắng hết mức để nâng tu vi lên."
"Dạ, Thịnh binh úy!" Đường Vân Sơn vui mừng lĩnh mệnh.
Có thể giao chuyện quan trọng thế này cho hắn làm, xem ra vị binh úy này trong lòng vẫn coi trọng hắn.
"Binh úy đại nhân, vật tư rất nhiều, thịt, lương thực, vũ khí cung tên, rất nhiều rất nhiều, bây giờ làm sao?" Hải Đại Hà chạy tới hỏi.
"Đem ngựa đều mang đi, lương thực, thịt và vũ khí, mang được bao nhiêu thì mang, còn lại, đốt hết đi, sau đó rút lui." Thịnh Hoài An ra lệnh.
Không mang theo vật tư, những thi thể binh sĩ Hung Nô đều bị một mồi lửa thiêu rụi thành tro.
Thịnh Hoài An dẫn theo hơn ngàn kỵ binh, đi tuần tra trên thảo nguyên, chuyên đi tìm quân đội Hung Nô vận chuyển vật liệu để tấn công. Một ngày sau, mười mấy đội vận chuyển vật liệu bị tiêu diệt, lương thảo của đại quân Hung Nô đột nhiên bị cắt đứt.
Mỗi khi ra tay, Thịnh Hoài An đều như sấm sét, đánh bất ngờ tiêu diệt mười mấy đội vận chuyển lương thảo của Hung Nô, khiến tiền tuyến đại quân Hung Nô thiếu lương thực trầm trọng.
"Báo... Tả Hiền Vương đại nhân, đội vận chuyển vật liệu của chúng ta gặp vấn đề rồi."
Hôm nay tấn công An Ninh Quan không có kết quả, tâm tình Tả Hiền Vương vốn đã tệ hại.
Bây giờ lại nghe tin đội vận chuyển lương thảo vật tư gặp chuyện, cơn giận bùng lên trong lòng.
"Đội vận chuyển lương thảo vật tư sao rồi?"
"Hôm nay mười mấy đội vận chuyển vật tư lương thảo bị tập kích, vật tư lương thảo bị thiêu rụi, nhân viên toàn bộ chết trận." Binh sĩ đưa tin vội đáp.
"Cái gì?!"
"Rốt cuộc là chuyện gì? Đội vận chuyển vật tư lương thảo của chúng ta đang ở trên thảo nguyên, sao có thể bị tiêu diệt?"
"Là người Nhung địch hay bộ lạc nào sinh lòng phản bội?" Tả Hiền Vương giận dữ.
"Tình hình cụ thể chưa rõ!" Binh sĩ báo tin mồ hôi đầm đìa.
Cơn thịnh nộ của Tả Hiền Vương khiến hắn không thở nổi.
"Phái người xuống dưới điều tra rõ ràng cho ta. Phái thêm hai ngàn kỵ binh đi tìm cho ta đám người này, dám đối địch với ta vào thời điểm này, ta muốn nghiền xương chúng thành tro!" Tả Hiền Vương một tay đập nát chiếc bàn.
Thịnh Hoài An dẫn quân liên tiếp tiêu diệt mười mấy đội vận chuyển lương thảo vật tư của Hung Nô, rất nhanh đã bị đại quân Hung Nô phát hiện.
Còn bây giờ, hắn đang cùng thuộc hạ ăn thịt dê bò, mở tiệc ăn mừng.
Đám vũ phu kia ăn thịt dê bò thả cửa, như thể đang ăn Tết.
Ăn tối xong, Thịnh Hoài An sắp xếp người thay nhau canh gác, còn hắn thì bắt đầu tu luyện.
Không đúng, là thêm điểm đột phá để tăng cao tu vi.
Hắn vốn đã có thể đột phá từ lâu, giá trị giết chóc đủ để hắn tăng tu vi, nhưng ở An Ninh Quan, Thịnh Hoài An không tiếp tục tăng lên đột phá.
Thực lực của hắn tăng lên quá nhanh, tốc độ tăng trưởng quá nhanh đôi khi cũng không phải là chuyện tốt.
Tên: Thịnh Hoài An
Chủng tộc: Nhân tộc
Cảnh giới: Võ Sư đại viên mãn (+)
Công pháp: 【«Đại Nhật Tâm Kinh» (nhập môn)】【«Mãng Ngưu Kính» (chút thành tựu) (+)】【«Huyết Sát Đao Pháp» (đại thành)】【«Bá Vương Thương Pháp» (nhập môn)】
Sức mạnh: Chín ngàn cân
Thiên phú: Bạch Ngân Cung Tiễn Thủ (+)
Giá trị giết chóc: 432
Hôm qua sau khi đột phá Võ Sư đại viên mãn, chém giết ba tên võ giả hậu thiên và không ít binh sĩ Hung Nô, hôm nay ban ngày lại chém giết thêm không ít binh sĩ Hung Nô, giá trị giết chóc cũng tăng lên bốn trăm ba mươi hai điểm.
Bây giờ đang ở trên thảo nguyên, hắn có thể tiếp tục thêm điểm đột phá.
Sau khi thêm một điểm, tiêu hao hai trăm giá trị giết chóc, một luồng sức mạnh khổng lồ không ngừng tăng cường rèn luyện huyết nhục, thể phách, xương cốt của hắn.
Huyết khí trong cơ thể hắn tràn đầy như rồng, chân nguyên võ đạo trong đan điền không ngừng gia tăng ngưng thực.
Sau khi đột phá đến Võ Giả cực hạn, lực lượng của hắn đã tăng lên đến 10 ngàn cân.
Sức mạnh này đã đạt đến tiêu chuẩn đại viên mãn của võ giả hậu thiên.
Đương nhiên, đây chỉ là sức mạnh, thực lực cụ thể có lẽ không khác biệt nhiều với võ giả hậu thiên trung hậu kỳ.
Thấy vẫn còn hơn hai trăm điểm giá trị giết chóc, Thịnh Hoài An không tiếp tục thêm điểm.
Hắn có một viên Phá Cảnh Đan tứ phẩm do Dương Diệp tướng quân ban thưởng, bây giờ chính là thời điểm sử dụng, còn tiết kiệm được giá trị giết chóc.
Lấy đan dược ra, Thịnh Hoài An không do dự ăn vào, dược lực cường đại tan ra, đánh thẳng vào hàng rào cảnh giới.
Thịnh Hoài An vận chuyển công pháp Đại Nhật Tâm Kinh, điều động toàn thân huyết khí và chân nguyên, thôi động dược lực, mạnh mẽ trùng kích hàng rào cảnh giới.
"Ba!"
Như trứng gà vỡ vỏ, Thịnh Hoài An thuận lợi đột phá cảnh giới hậu thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận