Sát Lục Hệ Thống, Tuyệt Thế Sát Thần

Chương 125: Khóc than, đan dược đổi giáo úy

Chương 125: Kêu ca, đan dược đổi giáo úy.
Bọn họ nhìn Thịnh Hoài An, vẻ mặt có vui mừng, có ngưỡng mộ!
Mười chín tuổi đã là Trung lang tướng, khí phách bừng bừng, hào quang tỏa sáng, bọn họ chinh chiến nửa đời, đến giờ cũng chỉ là phó tướng Lục phẩm.
Thịnh Hoài An quá đỗi rực rỡ, khiến họ trở nên lu mờ.
Vào thành rồi, nhìn những con đường phố xá quen thuộc, Thịnh Hoài An cảm thán, mới có nửa năm thôi, trở lại đây đã phong quang vô hạn, vạn người ngưỡng vọng.
"Thật trẻ tuổi a!!" Không ít người nhìn thấy Thịnh Hoài An đều cảm thấy vị tướng quân này còn quá trẻ.
"Đẹp trai anh tuấn như vậy, thích quá đi."
Thấy Thịnh Hoài An oai hùng bất phàm, áo gấm ngựa hay, không ít thiếu nữ nhà lành đều xao xuyến.
Ai mà chẳng mến mộ anh hùng, đặc biệt lại là người như Thịnh Hoài An, văn có thể làm thơ phú, võ có thể vác thương lên ngựa giết địch.
"Hắn là hàng xóm của ta, trước kia ở ngay sát vách nhà ta, không ngờ giờ đã là đại tướng quân." Có người từng là hàng xóm của Thịnh Hoài An lên tiếng, vẻ mặt như thể được hưởng vinh quang vô hạn.
"Biết trước hắn có thành tựu như giờ thì đã gả con Nhị Nha cho hắn rồi." Một ông lão hối hận nói.
Ông lão không biết rằng, muốn làm phu nhân tướng quân thì phải gả cho hắn khi hắn vẫn còn là một tiểu binh.
"Xem đi, dân chúng hoan nghênh ngươi cỡ nào." Dương Diệp nhìn vẻ nhiệt tình của dân chúng nói.
"Còn phải xem xem gương mặt đẹp trai của ta chứ, đương nhiên họ hoan nghênh ta rồi." Thịnh Hoài An rất tự mãn nói.
"Cái thằng nhóc nhà ngươi, giờ cũng là tướng lĩnh quân đội rồi, vẫn không nghiêm chỉnh gì cả." Dương Diệp nhìn Thịnh Hoài An làm trò liền giận nói.
Nhưng cũng không thể không nói, Thịnh Hoài An thật sự quá trẻ, tuổi mười chín, rất nhiều con cháu thế gia vọng tộc, vương công quý thích ở độ tuổi này còn đang chìm đắm trong tửu sắc, chơi bời lêu lổng.
"Đi thôi, hôm nay mở tiệc ăn mừng, chiêu đãi các ngươi tử tế, coi như là về nhà ngoại." Dương Diệp vừa cười vừa nói.
"Ta nhiều người như vậy, tướng quân ngươi không sợ bị ăn rỗng túi sao." Thịnh Hoài An trêu.
"Ha ha, tiểu tử ngươi, ta tuy không giàu có bằng ngươi, nhưng đãi một bữa tiệc thì còn không làm ta nghèo đi được." Đối với lời trêu chọc của Thịnh Hoài An, Dương Diệp không hề giận, ngược lại thấy Thịnh Hoài An không xa cách với hắn.
Đại thắng Hung Nô, dù là quân An Ninh hay quân Hà Tây đều cảm thấy tự hào, trước kia quân Hung Nô đánh tới, bọn họ đều đánh rất gian nan.
Lần này Thịnh Hoài An dẫn đầu quân hùng mạnh tới, đánh cho Hung Nô vứt giáp cởi mũ, tháo chạy, trận chiến này đủ để ghi vào sử sách.
Sử quan chép rằng: Năm đầu Nữ đế trị vì, Hung Nô Tả Hiền Vương dẫn mười lăm vạn quân phạm An Ninh Quan, quân An Ninh cùng quân Hà Tây đồng lòng đánh bại quân Hung Nô, chém giết mười hai vạn…
Dương Diệp mở tiệc ăn mừng lớn trong doanh trại, toàn doanh trại náo nhiệt vô cùng.
Thịnh Hoài An dẫn đầu Ngũ Thành, Hồ Binh, Tiêu Sở Y, Vương Trảm, Trì Thiên Sinh dự tiệc, binh lính thường tự nhiên sẽ có người chiêu đãi.
"Thịt ống có đủ, rượu uống no, nhưng không thể so được với gió tây liệt của ngươi, ngươi cũng đừng ghét bỏ, gió tây liệt của ngươi bán đắt quá, ta mua không nổi." Dương Diệp vẫy tay, để Thịnh Hoài An ngồi cạnh hắn.
"Rượu mà, uống vui là được, rượu nào cũng như nhau." Thịnh Hoài An ngồi xuống nói.
"Hôm nay, An Ninh Quan có thể lui địch, đều nhờ vào chư vị tướng sĩ cùng các đồng liêu quân Hà Tây, ta Dương Diệp xin kính mọi người một chén." Dương Diệp đứng lên, nâng chén nói với mọi người.
Nếu không có các tướng sĩ anh dũng giết địch, dũng mãnh không sợ chết, nếu không có Thịnh Hoài An dẫn quân tới giúp, An Ninh Quan e rằng đã thành nơi hoang tàn, người chết hết rồi.
"Tướng quân khách khí, tru diệt dị tộc, bảo vệ quốc gia, vốn là trách nhiệm của quân nhân chúng ta." Thịnh Hoài An nâng chén đứng dậy nói.
"Kính tướng quân, kính Thịnh tướng quân cùng các đồng liêu quân Hà Tây." Lý Đạo Như cùng mọi người nâng chén mở miệng nói.
"Kính tướng quân, kính Thịnh tướng quân, các vị đồng liêu quân Hà Tây." Các tướng lĩnh quân An Ninh nhao nhao cất giọng.
Nhìn những tướng lĩnh quân An Ninh kia đều mời rượu mình, Thịnh Hoài An chỉ có thể nhận lời.
"Được, mọi người cùng nhau cạn chén."
Tất cả đều uống cạn một hơi, sau đó ai nấy đều ăn thịt uống rượu, bắt đầu trò chuyện cùng người xung quanh.
Các lão binh không ngồi chung bàn với Thịnh Hoài An, Dương Diệp đích thân mời, các lão binh đều từ chối.
Họ càng thích trà trộn vào đám tân binh, không cần câu nệ, tự do tự tại.
Chỗ nào giống bàn của Thịnh Hoài An, người này kính ta, người kia mời ngươi, uống rượu cũng không thoải mái.
"Huynh đệ, đừng mải ăn thịt, uống chút rượu đi." Chu Nguyên nhìn Trì Thiên Sinh cắm cúi ăn thịt nói.
"Thôi đi, hắn đúng là đồ háu ăn, Đại Vị Vương, trong mắt chỉ có ăn, vẫn là mình ta uống thôi." Vương Trảm lên tiếng.
"Uống rượu, uống rượu."
"Vương Trảm huynh, đi theo Thịnh tướng quân, có được uống gió tây liệt không?" Lâm Giáo Úy hỏi.
"Được chứ, mỗi năm ngày mới có một vò, ta phải nhanh nâng tu vi lên tới Tiên thiên, như vậy hai ngày sẽ có một vò." Vương Trảm nói.
Chu Nguyên, Lâm Giáo Úy và những người khác, cùng Vương Trảm, Trì Thiên Sinh, Hồ Binh ăn uống.
Dương Diệp nhìn Thịnh Hoài An: "Gió tây liệt ngươi cho ta đâu, thằng nhóc này nuôi ta kén ăn rồi, chuyện này ngươi phải chịu trách nhiệm đó."
"Ái, uống xong rồi sao, sao tướng quân lại bất tín ta vậy, ta sẽ cho người đưa tới mà." Thịnh Hoài An trả lời, hắn vẫn bận rộn luyện binh, cường quân, đâu còn nghĩ đến nhiều như vậy.
"Xem ra ta quá lo rồi, đáng ra ta nên sớm đến gạ nhà giàu như ngươi." Dương Diệp cảm thấy mình đã bỏ lỡ một trăm triệu.
"Nhớ đấy, nhất định phải cho người đưa tới, dạo này không có gió tây liệt, ta thèm sắp chết rồi." Dương Diệp tiếc nuối nói.
"Hì hì, vậy Thịnh tướng quân, chúng ta, cũng đừng quên chúng ta nha." Tôn Hạo thấy thế, nhanh chóng thừa nước đục thả câu.
Giờ mà không mở miệng thì muộn mất.
"Tôn tướng quân, không nên vậy, ngươi cứ gọi ta Hoài An đi." Thịnh Hoài An nói.
"Vậy thì không được, trong quân có trật tự trên dưới, giờ ngươi là tướng quân thì phải tôn kính ngươi, không thể loạn quy tắc." Tôn Hạo lắc đầu nói.
"Đúng đấy, nếu để cho tướng lĩnh phía dưới thấy cũng không tốt, Thịnh tướng quân, giờ ngươi là quan hàm cao hơn bọn ta, chúng ta phải kính ngươi." Triệu Vĩnh Yên vừa cười vừa nói.
Quân đội vốn là nơi giai cấp nghiêm ngặt, người ở trên, phải có uy nghiêm của người ở trên thì mới có thể chỉ huy được cấp dưới.
Thấy mấy vị tướng quân đều như vậy, Thịnh Hoài An cảm thán, thân phận khác biệt thì tự khắc sẽ sinh ra khoảng cách.
Từng là tướng quân của hắn, giờ ngược lại lại phải cung kính gọi hắn là tướng quân, Thịnh Hoài An ít nhiều gì cũng thấy không quen.
"Được rồi, các ngươi cũng có phần, lát ta sẽ cho người đưa rượu tới." Thịnh Hoài An gật đầu.
"Ha ha, xem ra chúng ta được hưởng lây ánh sáng của Thịnh tướng quân rồi, đa tạ Tướng quân." Lý Đạo Như cùng những người khác nhao nhao vui mừng khôn xiết.
Gió tây liệt của Thịnh Hoài An, bọn họ cũng mua không nổi, được chút nào là uống hết ngay.
"À mà Hoài An, trọng giáp thiết kỵ của ngươi, chế tạo được bao nhiêu rồi?" Dương Diệp cười tủm tỉm hỏi.
Thịnh Hoài An nhìn nụ cười đó của Dương Diệp, liền thấy không ổn, so với người khác thì với Dương Diệp, Thịnh Hoài An càng đối đãi như bậc trưởng bối.
Truyền cho hắn thương pháp Bá Vương, không ngừng đề bạt trọng dụng hắn, những điều này Thịnh Hoài An đều ghi nhớ trong lòng.
"Chỉ chế tạo trọng giáp thôi đã tốn hơn một trăm vạn lượng bạc rồi." Thịnh Hoài An cứng đầu đáp.
"Đắt như vậy à, ai, quân An Ninh chúng ta nghèo quá, nếu có được một đội trọng giáp thiết kỵ thì tốt, đối mặt với Hung Nô cũng sẽ không đánh tới mức tốn nhiều công sức như vậy, binh lính lại tử vong nhiều như vậy, nghĩ mà lòng ta đau như cắt." Dương Diệp làm vẻ mặt bi thương nói.
Thịnh Hoài An đau đầu, đây là đang kể khổ với hắn sao, quả nhiên không phải tiệc lành mà, sớm biết đánh xong Hung Nô thì đã dẫn quân về rồi.
Hắn đến thế giới này, những người đã giúp đỡ hắn nhiều nhất chính là lão binh và Dương Diệp, những ân tình này không phải vài ba câu là có thể trả hết được.
Tôn Hạo, Lý Đạo Như cùng mọi người thấy Dương Diệp diễn trò, nhịn không được nín cười.
Bọn họ làm sao có thể không biết ý đồ của tướng quân nhà mình, chẳng qua chỉ là muốn xin trọng giáp thiết kỵ binh từ Thịnh Hoài An.
Đội trọng giáp thiết kỵ binh đó kinh khủng như thế nào, bọn họ đã tận mắt chứng kiến, sức chiến đấu kinh người, đánh cho quân Hung Nô tan tác.
Nếu quân An Ninh có được một đội trọng giáp thiết kỵ thì thực lực cũng sẽ tăng lên không ít.
"Tướng quân, nhiều nhất ta chỉ có thể cung cấp một ngàn bộ trọng giáp cho ngươi, ngươi đừng có nhòm ngó hai ngàn kỵ binh trọng giáp của ta." Thịnh Hoài An vội nói.
Hắn sợ Dương Diệp sẽ lấy mất hai ngàn trọng giáp thiết kỵ của mình.
"Thật á? Ngươi không lừa ta đấy chứ?" Dương Diệp lập tức chuyển từ buồn sang vui.
Hắn thật ra không hề có ý nhòm ngó hai ngàn kỵ binh trọng giáp của Thịnh Hoài An, là một người lớn tuổi, hắn không tới mức phải làm như vậy.
Hướng Thịnh Hoài An than khóc, đơn giản chỉ là muốn trọng giáp, hắn không có cách nào chế tạo ra trọng giáp, cũng không có thực lực kinh tế đó.
Nhưng Thịnh Hoài An có, Thịnh Hoài An, đại thổ hào này, hắn nghe nói, một tháng đều có mấy trăm vạn thậm chí hơn ngàn vạn lượng bạc thu nhập, lần này lại có cơ hội, vậy thì phải than khóc một chút, đánh vào tình cảm, gõ Thịnh Hoài An, thổ hào này một chút.
"Tướng quân, nói rồi đấy, chỉ có một ngàn bộ trọng giáp, ngựa thì tự ngươi có." Thịnh Hoài An vội vàng nói.
"Được, chỉ cần có trọng giáp, thúc ta à, nhất định phải cảm ơn ngươi, nào, thúc thay An Ninh Quan kính ngươi một chén." Dương Diệp vui mừng khôn xiết, chiêu bài tình cảm vẫn có hiệu quả.
Có một ngàn bộ trọng giáp, hắn liền có thể xây dựng một ngàn kỵ binh thiết giáp.
"Thúc, một ngàn bộ trọng giáp, ngươi cũng không thể để ta chịu thiệt chứ." Thịnh Hoài An đảo mắt một vòng, mở miệng nói.
"Đòi tiền thì ta không có, thúc của ngươi, An Ninh Quân này, nghèo rớt mồng tơi, ngươi không biết đâu, thúc ta khổ lắm!" Dương Diệp tranh thủ thời gian than vãn.
"Ta không cần tiền, ta muốn người, cho ta ba giáo úy Hậu Thiên đại viên mãn là được." Thịnh Hoài An nói ra.
Dương Diệp coi trọng trọng giáp của hắn, Thịnh Hoài An lại coi trọng giáo úy của An Ninh Quân, dưới tay hắn tướng lĩnh mạnh vẫn còn quá ít.
"Cái này không được, An Ninh Quân của ta vốn đã thiếu người, thực lực và nguyên khí vẫn chưa khôi phục, trận chiến này qua đi, thực lực lại càng yếu."
Dương Diệp không đồng ý, ba giáo úy Hậu Thiên đại viên mãn, đột phá Tiên Thiên, liền có thể thăng chức phó tướng, sau đó xây dựng quân đội năm nghìn đến một vạn người.
An Ninh Quân của hắn, vốn biên chế năm vạn người, cũng bởi vì thiếu phó tướng cảnh giới Tiên Thiên, nên không thể đủ quân số.
"Vậy thêm ba viên Phá Cảnh Đan ngũ giai nữa." Thịnh Hoài An lại tung ra quân bài, hắn không tin Dương Diệp không đổi.
"Cái gì? Ba viên Phá Cảnh Đan ngũ giai?!"
"Được, đổi." Dương Diệp nói ngay, sợ Thịnh Hoài An đổi ý.
"Ngươi nhóc con, bây giờ giàu đến chảy mỡ rồi hả, Phá Cảnh Đan ngũ giai cũng có."
Dương Diệp không khỏi cảm thán, triều đình sẽ không cấp cho Phá Cảnh Đan ngũ giai, nhưng giáo úy có thể tích lũy quân công, dùng quân công để đổi.
Thịnh Hoài An đây, đã có thể lấy ra được Phá Cảnh Đan ngũ giai, để đổi giáo úy của hắn.
Hai người hàn huyên rất nhiều, Dương Diệp lại để Thịnh Hoài An truyền cho An Ninh Quân cả trận Uyên Ương.
Dương Diệp dự định cho An Ninh Quân luyện Uyên Ương Trận, bộ trận pháp này, trong việc phòng ngự giết địch rất không tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận