Sát Lục Hệ Thống, Tuyệt Thế Sát Thần

Chương 167: Đều nghĩ làm cha vợ của ta?

Chương 167: Đều muốn làm cha vợ của ta?
Sau buổi lễ sắc phong, cả triều văn võ đồng loạt đến chúc mừng Thịnh Hoài An.
“Bái kiến Quán Quân Hầu, chúc mừng chúc mừng!” Tả Tướng Phó Tương Nho là người đầu tiên đến chúc.
“Đa tạ, bái kiến Tả Tướng.” Thịnh Hoài An đã biết người này chính là Tả Tướng Đại Ngụy, mỉm cười đáp lời.
“Hầu gia khách khí quá, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, nhà ta có một tiểu nữ, tuổi tác cũng xấp xỉ Hầu gia, hay là đến nhà lão phu ngồi chơi, ta giới thiệu cho các ngươi làm quen.” Tả Tướng Phó Tương Nho cười tít mắt nói.
Một người tuổi trẻ tài cao tuấn kiệt như Thịnh Hoài An chính là con rể lý tưởng nhất trong lòng hắn.
“Tả Tướng, Hầu gia, các ngươi đang nói chuyện gì vậy.” Vương Thành đi tới.
“Chúc mừng chúc mừng, Thịnh tướng quân được phong hầu rồi, sau này chúng ta đều phải gọi là Hầu gia.”
Tả Tướng hơi khó chịu, lão thất phu Vương Thành này, tới làm gì không biết, một chút nhãn lực cũng không có, thật là.
“Vương Thượng Thư nói đùa, các ngươi mới là những vị trụ cột của triều đình.” Thịnh Hoài An khiêm tốn đáp.
“Không cần khiêm tốn, người tuổi trẻ tài cao tuấn kiệt như ngươi, cả trăm năm Đại Ngụy cũng khó kiếm ra.”
Vương Thành khoát tay: “Hầu gia chắc còn chưa kết hôn nhỉ, nhà ta có một tiểu nữ, dung mạo tuyệt trần, ta thấy rất xứng với Hầu gia ngươi, không bằng để lão phu mặt dày giới thiệu cho các ngươi làm quen.”
“Lão thất phu Vương Thành kia, ngươi có biết đến trước đến sau không vậy, muốn giới thiệu con gái ngươi thì xếp hàng phía sau đi.” Tả Tướng không nhịn được quát lớn.
Giờ phút này Thịnh Hoài An cảm thấy đau cả đầu, các ngươi đường đường là trọng thần trong triều, giậm chân một cái cả Đại Ngụy phải run sợ, sao giờ giống bà mối Vương Đại thẩm ở đầu thôn thế này!
“Ơ, náo nhiệt đấy nhỉ, Vương lão đầu, con gái ngươi sao xinh bằng con gái ta được!” Tiền Trình cũng tới góp vui.
“Ngươi thả rắm, lão già nhà ngươi dám nói con gái ta không xinh đẹp? Ta xé nát mồm ngươi.”
Hộ Bộ Thượng Thư Tả Đường cũng theo đến, không ít đại thần thấy mấy vị đại lão này đều ở đây, vốn định đến bắt chuyện làm thân với Thịnh Hoài An, quen mặt một chút.
Nhưng nhìn những đại lão kia, chỉ có thể đứng một bên quan sát.
“Chúc mừng, chúc mừng a, Thịnh Hầu Gia, Đại Ngụy ta đã hơn trăm năm không có phong hầu rồi, các ngươi đang tranh nhau chọn rể sao? Con gái ta cũng rất xinh đẹp.” Tả Đường mở miệng chúc mừng, rồi còn nói thêm một câu.
Giờ phút này Thịnh Hoài An được vinh quang gia thân, có thể nói là được cả thế gian chú ý, vô cùng rực rỡ, cả triều văn võ bá quan đều muốn đến kết giao, làm quen một chút.
Thượng Quan Thước và Tiêu Sở Y đứng cạnh hắn, hoàn toàn biến thành nền cho hắn nổi bật.
“Thôi Trạng Nguyên, người này quả nhiên một bước lên trời, khí phách hiên ngang, thật là chói mắt.” Có người ngưỡng mộ nói.
Thôi Cảnh nhìn Thịnh Hoài An, lúc trước hắn là Trạng Nguyên cũng không có được sự rực rỡ như Thịnh Hoài An hiện tại.
Thế gia vọng tộc Thôi gia, với thân phận Trạng Nguyên mà không được cả triều văn võ truy phủng, chúng tinh củng nguyệt như vậy.
“Nếu ngươi có thể không đến hai mươi tuổi mà tu luyện đến Đại Tông Sư đỉnh phong, mở mang bờ cõi phong hầu, thì ngươi cũng không thua kém hắn bao nhiêu.” Thôi Cảnh tuy cũng ngưỡng mộ, nhưng Thịnh Hoài An với hắn cũng không có ân oán hay xung đột lợi ích.
Hắn cũng không ghen ghét, một người có thể trở thành Trạng Nguyên, IQ EQ làm sao thấp được!
Người kia nghe vậy, chỉ cười một tiếng.
Thịnh Hoài An bị một đám đại lão vây quanh, đều muốn giới thiệu con gái cho hắn, khiến hắn đau cả đầu, hắn quý giá đến vậy sao?
Đều vội vàng đưa con gái đến cho hắn làm vợ, những lão già này thật quá đáng, muốn làm cha vợ của hắn, xem hắn như là đồ con nít hả!
“Các vị đại nhân, Hoài An giờ còn trẻ, chưa có dự định thành gia.”
“Giặc Hung Nô chưa diệt, lấy gì mà thành gia!” Thịnh Hoài An dẫn lời của tiền nhân ra, dùng điều này để từ chối.
“Thật là có chí khí, Hầu gia không hổ là hầu tước trẻ tuổi nhất Đại Ngụy ta, chí lớn thật là rộng!”
Mọi người lập tức cảm nhận được chí lớn của Thịnh Hoài An, giặc Hung Nô chưa diệt, lấy gì mà thành gia.
“Câu 'Giặc Hung Nô chưa diệt, lấy gì mà thành gia' hay quá, nếu cả thiên hạ đều có những tuấn kiệt như Thịnh Hầu Gia thì Đại Ngụy ta sao có thể không hưng thịnh cho được.” Tả Tướng Phó Tương Nho không kìm được cảm thán.
“Là chúng ta thiển cận, Hầu gia chí lớn cao xa! Chúng ta thật hổ thẹn!”
Một câu của Thịnh Hoài An khiến các trọng thần Đại Ngụy ai nấy đều sinh lòng tôn kính.
Diệt Hung Nô, từ trước đến nay bọn họ chưa từng có chí hướng đó.
Một đám đại thần, khen ngợi một hồi rồi mới cáo từ rời đi.
Sau khi ứng phó xong với mấy vị đại thần muốn kết giao kia, Thịnh Hoài An cảm thấy giao tiếp với những văn nhân này thật quá mệt mỏi.
“Hô, đi thôi, mau trở về.” Thịnh Hoài An lên tiếng.
“Ngươi không thiết yến tiệc, để giao thiệp với các đại thần trong triều sao?” Tiêu Sở Y vẫn luôn quan sát nãy giờ cất tiếng hỏi.
Phong hầu, vốn phải thiết tiệc chiêu đãi các triều thần, để giao thiệp, tạo mối quan hệ với các đại thần trong triều.
Nhưng Thịnh Hoài An lại không hề đề cập tới một chữ nào.
“Không được, không cần thiết!” Thịnh Hoài An lắc đầu.
Kết giao với triều thần làm gì, hắn cũng đâu có mưu phản, một kẻ Vương Hầu mà quá thân thiết với các trọng thần trong triều, hửm, ngươi muốn trời lạnh, mặc một bộ áo bào màu vàng đấy à?!
“Thịnh Hầu Gia, bệ hạ sai ta đến, dẫn ngài đến phủ đệ.” Tiểu Hỉ Tử đang chờ ở ngoài cửa cung, thấy Thịnh Hoài An đi ra thì vội tiến lên nói.
“Được, phiền công công đi trước dẫn đường.” Thịnh Hoài An mỉm cười nói.
Dưới sự dẫn dắt của Tiểu Hỉ Tử, Thịnh Hoài An đến một phủ đệ.
Trên tấm biển lớn trước cổng phủ có đề bốn chữ lớn: “Quán Quân Hầu phủ”.
“Hầu gia, đây là phủ đệ bệ hạ ban cho ngài.” Tiểu Hỉ Tử nói.
Thịnh Hoài An nhìn tòa Hầu phủ cao lớn, trước cổng là hai con sư tử đá uy vũ, Hầu phủ chiếm diện tích rất rộng.
“Đi, vào xem.” Thịnh Hoài An bước tới, đẩy cửa đi vào.
Những người khác cũng theo phía sau, tiến vào phủ đệ.
Bên trong Hầu phủ có chính điện, hậu điện, hậu hoa viên với núi giả, hồ nước, diễn võ trường, đầy đủ mọi thứ.
Toàn bộ Hầu phủ có diện tích năm vạn mét vuông, kiến trúc xa hoa.
“Đây là phủ của Túc thân Vương đời trước, sau này bỏ trống, bệ hạ liền cho sửa lại thành phủ đệ của ngài, Hầu gia.” Tiểu Hỉ Tử giới thiệu.
“Ừm được đấy, ta rất hài lòng.” Thịnh Hoài An gật đầu, loại phủ đệ này, kiếp trước không phải thân vương thì ai có tư cách ở chứ.
Không ngờ bây giờ hắn cũng có một tòa Hầu phủ, trở thành một phương Vương Hầu.
“Thượng Quan Thước, đi đưa Vương Trảm và Vương Ngũ bọn họ đến đây, trong khoảng thời gian này tất cả mọi người ở lại trong phủ đi.” Thịnh Hoài An nói.
“Vâng, tướng quân!” Thượng Quan Thước quay người, đi đón Vương Trảm bọn họ.
“Phiền công công rồi.” Thịnh Hoài An lấy chút bạc đưa cho Tiểu Hỉ Tử.
“Không phiền, không phiền, phải vậy rồi ạ, đa tạ Hầu gia!” Tiểu Hỉ Tử vui vẻ nhận bạc.
“Hầu gia, tiểu nhân xin phép về cung, sau này có việc gì cần đến tiểu nhân, xin cứ việc sai bảo.” Tiểu Hỉ Tử rất biết cư xử, nói như vậy tỏ ý.
“Được, sau này có việc, sẽ làm phiền công công.” Thịnh Hoài An cười gật đầu.
“Tướng quân, ta cũng xin về nhà.” Tiêu Sở Y cáo từ.
“Ừ, tối nay chúng ta sẽ ăn mừng, nếu có thể thì đến, không đến thì thôi.” Thịnh Hoài An gật đầu.
“Buổi tối thuộc hạ nhất định đến!” Tiêu Sở Y chắp tay nói, rồi mới rời khỏi Hầu phủ.
Thịnh Hoài An nhìn theo Tiêu Sở Y rời đi, sờ cằm, xem ra phải tìm cơ hội, nói chuyện với người này một phen.
Hắn muốn mua thịt Yêu thú từ tay trấn yêu quân.
Không lâu sau, Thượng Quan Thước, Vương Trảm, Vương Ngũ, cùng năm mươi thân quân của Thịnh Hoài An đến Hầu phủ.
“Tướng quân, bọn thuộc hạ đã tới.”
“Oa, Hầu phủ xa hoa quá!” Vương Ngũ nhìn Hầu phủ rộng lớn, hai mắt tỏa sáng.
Đồng thời, bọn họ cũng đã nghe nói chuyện Thịnh Hoài An được phong Quán Quân Hầu.
Chuyện này đã lan ra Kinh Thành, vô số người đang bàn tán về chuyện Thịnh Hoài An phong hầu.
“Được rồi, đừng có trầm trồ nữa, tự tìm phòng ở mà nhận lấy đi, trong Hầu phủ hiện tại chưa có người hầu nha hoàn gì cả.” Thịnh Hoài An nói với thuộc hạ.
“Vâng, tướng quân!”
Một đám thân vệ vui mừng khôn xiết, đời này bọn họ đây là lần đầu tiên ở Hầu phủ.
Về sau già rồi, có thể nói với con cháu hậu bối, rằng mình đã từng ở trong Hầu phủ.
“Tướng quân, bên ngoài cửa có hai người đến, nói là huynh đệ Hồ Thị, muốn cầu kiến Hầu gia.”
“Ồ, mời vào.” Thịnh Hoài An lên tiếng.
“Vâng, tướng quân!”
Một lát sau, Hồ Nham và Hồ Tuyết hai huynh đệ đã được đưa vào Hầu phủ.
“Hồ Nham!”
“Hồ Tuyết!”
“Bái kiến Hầu gia!” Hai huynh đệ cung kính hành lễ.
Thân phận của Thịnh Hoài An bây giờ không giống như trước.
“Hai vị không cần đa lễ.” Thịnh Hoài An cười nói nhìn hai người.
“Hầu gia, những ngày ngài đến Kinh Thành, chúng tôi đều không đến bái kiến ngài, xin thứ lỗi, chúng tôi cũng vừa mới từ bên ngoài trở về.” Hồ Nham mở miệng nói.
“Có gì đâu, không cần để bụng!” Thịnh Hoài An khoát tay.
Hai huynh đệ này có tài năng kinh doanh, Thịnh Hoài An chiêu mộ họ, để thay hắn lập thương hội, buôn bán Nam Bắc, thu mua gió tây mạnh cùng Lục nghĩ ở Kinh, kiếm tiền bạc mua vật tư, vận chuyển về Hà Tây.
“Hầu gia, thương hội của chúng tôi ở Kinh Thành mới mở một tửu lâu, hay là tối nay đến đó uống rượu, chúc mừng cho Hầu gia?” Hồ Nham đề nghị.
“Được rồi, đêm nay ăn mừng ngay ở Hầu phủ đi, các ngươi đi vận một ít gió tây mạnh đến.” Thịnh Hoài An từ chối.
Hắn cũng không muốn long trọng ăn mừng, người nổi tiếng vốn thị phi nhiều, hắn sợ phiền phức.
"Đúng, Hầu gia, chúng ta cái này đi vận rượu tới." Thấy Thịnh Hoài An cự tuyệt, hai huynh đệ liền đi vận rượu, đồ ăn tới.
. . .
Tiền phủ!
"Tiểu thư, tiểu thư, Thịnh tướng quân bị bệ hạ phong làm Quán Quân Hầu." Tiền nho nhỏ thị nữ, nhanh chóng chạy về đến, nói cho tiểu thư nhà mình.
"Thật?!"
Nghe được Thịnh Hoài An phong hầu, Tiền Tiểu Tiểu không hiểu cảm thấy kích động.
Vương Phủ!
Lục vòng cũng là chạy đến Vương Thơ Ngữ khuê các bên trong.
"Tiểu thư, Thịnh tướng quân phong hầu, bệ hạ thân phong Quán Quân Hầu." Lục vòng cao hứng với Vương Thơ Ngữ nói ra.
"Quán Quân Hầu!!"
Vương Thơ Ngữ phấn nộn trên gương mặt, nổi lên một vòng ửng đỏ.
Lạc Kinh, trà lâu tửu quán, đều đang đồn lấy Thịnh Hoài An phong Quán Quân Hầu sự tình.
"Lại nói, vị kia Thịnh tướng quân, bị bệ hạ thân phong là Quán Quân Hầu, đây chính là ta Đại Ngụy, trẻ tuổi nhất hầu tước."
"Vị này Hầu gia, nghe nói còn chưa đầy hai mươi tuổi đi!"
"Đây là tất nhiên, vị kia Thịnh tướng quân, thế nhưng là dẫn đầu đại quân thu phục Hà Tây quận, còn đặt xuống Mạc Lan thảo nguyên, càng là một đường đánh tới Nhung địch Xá Lặc Xuyên."
"Như thế công tích, làm phong hầu!!"
"Trẻ tuổi như vậy Hầu gia, quả nhiên là làm cho người hảo hảo hâm mộ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận