Sát Lục Hệ Thống, Tuyệt Thế Sát Thần

Chương 72: Thương khách tới, giá trên trời rượu

Chương 72: Thương khách tới, giá trên trời rượu "Rượu này là Thịnh tướng quân tự mình mang tới." Tú Bà vội nói ra.
"Thịnh tướng quân? Cái kia Thịnh tướng quân!"
"Cái này Hà Tây Huyện, còn có ai là Thịnh tướng quân, đương nhiên là vị Thịnh tướng quân đã làm ra váy mây nhớ của Hoa Tưởng Dung kia rồi!"
"Thịnh tướng quân còn biết cất rượu?"
"Đáng tiếc, lãng phí quá, thật sự quá lãng phí, rượu ngon tuyệt thế như vậy lại đem ra đ·á·n·h."
Trên lầu hai, trong một gian phòng riêng.
Lý Tầm Hoan vừa cười vừa nói: "Thú vị! Thủ đoạn cao cường."
"Không sai, rất đẹp!" Lâm Thiên một bộ dáng vẻ si ngốc.
"Hoàn hồn đi, tiên tử đã đi rồi." Lý Tầm Hoan cười nói.
"Lý huynh, ngươi thấy Tần Dao tiên tử này so với Liễu Thi Thi ở Kinh Thành, ai đẹp hơn?" Lâm Thiên lên tiếng hỏi.
"Đều đẹp, mỗi người một vẻ." Lý Tầm Hoan nói.
"Nếu cưới được một trong hai nàng, đời này không còn gì tiếc." Lâm Thiên vẻ mặt ước mơ nói.
"Vậy cha ngươi sẽ đánh gãy chân ngươi đấy."
"Thịnh tướng quân lợi hại, chỉ dùng một kế nhỏ đã có thể tạo thành hiệu quả như vậy, xem ra rượu này sẽ danh dương thiên hạ." Tần Dao vừa cười vừa nói.
"Tần Dao tiên tử khen quá lời." Thịnh Hoài An khiêm tốn cười một tiếng.
Mục đích đã đạt được, Thịnh Hoài An cũng nhanh chóng xin cáo biệt Tần Dao rời đi.
Vương Ngũ và Trần Huyện Lệnh hai người còn lưu luyến không rời, đáng tiếc Tần Dao không thèm liếc nhìn bọn họ lấy một cái.
Ra khỏi Yên Liễu Lâu, Tiêu Sở Y thản nhiên nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi muốn cùng Tần Dao tiên tử chung hưởng đêm đẹp đấy chứ."
Thịnh Hoài An liếc nhìn Tiêu Sở Y một cái: "Ta là loại người đó sao? Ta đây là một chính nhân quân tử, không bao giờ lai vãng thanh lâu, chỉ yêu sâu sắc một người, ta mới là tuyệt thế nam nhân tốt, ta chính là tuyệt thế nam nhân tốt."
"Ọe..."
Tiêu Sở Y làm một động tác buồn nôn rồi bỏ đi.
"Ha ha, Tiêu p·h·ách trời, hôm nào ta không chỉnh c·h·ế·t ngươi, ta không mang họ Thịnh." Thịnh Hoài An tức giận nói.
Ra khỏi Yên Liễu Lâu, Trần Huyện Lệnh tỉnh táo lại thản nhiên nói:
"Nếu ngươi chơi c·h·ế·t nàng, công việc của ngươi cũng xong luôn."
"Lão Trần, ngươi nói ra thân thế của hắn đi, xem ta bây giờ có chọc vào được không." Thịnh Hoài An nói.
"Không thể nói, không thể nói." Trần Huyện Lệnh lắc đầu rồi đi.
"Thần thần bí bí, thân thế của hắn còn có thể mạnh hơn Hoàng Đế sao?" Thịnh Hoài An k·h·i·n·h thường, đợi hắn đột phá Võ Thánh, đương kim Nữ Đế hắn cũng dám trêu chọc râu hùm.
Sau khi Tiêu Sở Y và Trần Huyện Lệnh đi, cũng chỉ có mấy thân binh và Vương Ngũ theo sau lưng Thịnh Hoài An.
"Tần Dao tiên tử kia đẹp quá, Hoài An huynh đệ, lần sau đến nhất định phải mang ta đi cùng." Vương Ngũ mở miệng nói.
"Lần sau hãy bàn."
"Đừng mà, chúng ta là huynh đệ vào sinh ra t·ử."
"Vậy thì xem biểu hiện của ngươi đi."
Ngày thứ hai, sáng sớm.
Thịnh Hoài An vừa tu luyện xong, rửa mặt sạch sẽ, thuộc hạ đã đến báo, nói là có phú thương cầu kiến.
Hồ Nham và Hồ Tuyết hai huynh đệ, tối hôm qua cũng ở Yên Liễu Lâu, bọn hắn biết được rượu ngon tuyệt thế tối qua chính là cơ hội buôn bán lớn.
Hai huynh đệ vốn là người của Hồ thị trong thành, Hồ gia nhờ làm ăn buôn bán mà phất lên, trở thành thương gia giàu có.
Sau khi thấy được cơ hội buôn bán lớn, hai huynh đệ trằn trọc khó ngủ cả đêm, sáng sớm hôm nay đã đến bên ngoài doanh trại lính chờ.
Đến không chỉ riêng một mình bọn hắn, mấy gia tộc làm ăn lớn trong thành đều tới.
Những thương gia giàu có này đều nhìn nhau bằng ánh mắt đầy tính d·ị·c·h, bọn họ hiện giờ chính là đối thủ cạnh tranh.
Thịnh Hoài An nghe thuộc hạ báo cáo, khóe miệng nở nụ cười, quả nhiên, đám thương nhân này, nghe mùi liền đến.
Hắn cũng không có ý định để đối phương chờ, rửa mặt xong liền đến cửa quân doanh.
"Thịnh tướng quân!"
"Tướng quân đại nhân!"
Một đám thương nhân rối rít hành lễ.
"Được rồi, không cần đa lễ, nơi đây không phải chỗ nói chuyện, đi thôi, theo ta đến tửu phường, đến tửu phường đàm luận." Thịnh Hoài An mở miệng nói.
"Thịnh tướng quân nói phải lắm."
Đám người theo Thịnh Hoài An, đi vào tửu phường, bên trong tửu phường, hai trăm binh sĩ tuần tra, canh gác nghiêm ngặt cả tửu phường, người ngoài căn bản không vào được.
Dưới sự dẫn đầu của Thịnh Hoài An, Hồ Nham, Hồ Tuyết và những người khác mới đi vào tửu phường, Thịnh Hoài An chắc chắn không đưa bọn họ ra phía sau xem quá trình cất rượu, mà là ở phía trước chiêu đãi đám người.
"Các vị, mục đích của các ngươi ta đều biết, hiện tại, rượu đang ở chỗ này, các ngươi cứ nếm thử trước." Thịnh Hoài An mang hai loại rượu ra.
"Vậy chúng ta đã dày mặt, xin phép nếm thử trước." Trương Á Xuân lên tiếng, hắn là người Trương gia phái tới đại diện giao dịch.
Khi rượu vừa đổ ra, hương thơm đã lan tỏa khắp nơi, đám người ai nấy đều lộ vẻ mê mẩn.
"Rượu ngon, đúng là cái mùi thơm này."
"Rượu thơm thế này, thật là hiếm thấy trên đời." Đám người nhao nhao tán dương.
"Đây chính là Lục Nguyệt Tưu sao? Quả nhiên ngon hơn rượu thường uống gấp mấy chục lần."
Sau khi nếm thử, ánh mắt của đám người đều sáng lên, thầm nghĩ trong lòng, nhất định phải mua được rượu này.
"Nếm thử cái này nữa." Thịnh Hoài An lại mở vò Tây Phong Liệt.
"Mùi thơm còn nồng hơn, hẳn là một trong số rượu tối hôm qua."
Thịnh Hoài An rót rượu cho đám người, bọn họ không đợi được nữa uống một hơi cạn sạch.
"A..."
"Cay quá, mạnh quá."
Đó là cảm nhận đầu tiên của mọi người.
"Tướng quân, rượu này tên gì vậy? Rượu mạnh quá, tuyệt thế rượu ngon." Hồ Nham ánh mắt lập lòe mà hỏi.
"Rượu này gọi là Tây Phong Liệt, lúc nãy các ngươi uống là Lục Nguyệt Tưu." Thịnh Hoài An trả lời.
Đã tất cả mọi người gọi loại rượu kia là Lục Nguyệt Tưu, vậy thì gọi là Lục Nguyệt Tưu đi.
"Tây Phong Liệt? Tên hay lắm, rượu ngon."
Đám người không khỏi tán dương, loại rượu ngon này quả thực là độc nhất vô nhị trên đời.
"Rượu cũng đã nếm rồi, bây giờ đến lúc bàn về giá cả, ta cất rượu bán ra cũng chỉ là để kiếm tiền tích lũy quân phí." Thịnh Hoài An mở miệng nói.
Đám người nhìn nhau, người này nhìn người kia.
Thịnh Hoài An cũng không tự mình ra giá, rõ ràng là muốn để bọn họ đấu giá.
Xem ra vị tướng quân trẻ tuổi này không chỉ biết đ·á·n·h trận mà đầu óc buôn bán cũng rất giỏi.
"Lục Nguyệt Tưu ba mươi lượng bạc một vò, Tây Phong Liệt bốn mươi lượng bạc một vò thế nào?" Một người trong đó ra giá trước.
"Phùng lão quỷ, keo kiệt thế hả? Ta ra bốn mươi lượng một vò Lục Nguyệt Tưu, năm mươi lượng một vò Tây Phong Liệt."
"Không sai, chúng ta cũng muốn ra cái giá này." Một người khác nhìn Thịnh Hoài An nói.
Những người khác không lên tiếng, đều nhìn xem phản ứng của Thịnh Hoài An, giá một vò rượu này đã rất cao rồi.
Phải biết rằng một vò rượu cũng chỉ hai, ba cân mà thôi.
Thịnh Hoài An thong thả nói: "Rượu của ta chỉ bán hàng độc nhất vô nhị, ai làm ta hài lòng với giá cả thì ta sẽ bán."
Đám người nghe xong trong lòng trầm xuống, bọn họ không ngờ Thịnh Hoài An lại muốn làm như thế, đây là muốn làm độc quyền chuyện buôn bán rồi.
"Số lượng rượu ta làm ra không nhiều, nên sẽ không bán đại trà, các vị hãy nghĩ kỹ rồi hẵng nói."
"Lục Nguyệt Tưu ta có thể ra bảy mươi lượng, còn Tây Phong Liệt, ta có thể ra một trăm lượng." Vừa quyết tâm, Trương Á Xuân liền ra giá.
Thịnh Hoài An không nói gì, mà là ung dung ngồi xem phản ứng của đám người.
Rõ ràng là Thịnh Hoài An không hài lòng với mức giá này, thế nhưng những người khác đã không dám lên tiếng trả giá nữa.
Một trăm lượng một vò, bọn họ cầm đi ít nhất phải bán được một trăm năm mươi lượng một vò mới có thể hoàn vốn.
Nhưng có bao nhiêu người chịu bỏ một trăm năm mươi lượng ra mua một vò rượu?
Đây là Biên Quan, không phải Kinh Thành.
Hai anh em nhà Hồ thị liếc nhìn nhau một cái, quyết định.
"Tướng quân, Lục Nguyệt Tưu chúng tôi ra một trăm lượng một vò, còn Tây Phong Liệt hai trăm lượng một vò." Hồ Nham nghiến răng nói.
Nghe mức giá này, những người khác nhìn sang anh em nhà Hồ thị, không nhịn được giơ ngón tay cái lên, đây là hạng người liều lĩnh.
Dám đưa ra giá cao như vậy, không sợ tiền vốn đổ vào rồi thất bại hay sao?
"Còn ai ra giá không, nếu không có, vậy quyền mua rượu này, ta nhường cho bọn họ." Thịnh Hoài An nhìn lướt qua đám người một chút.
Những người khác rối rít im lặng, giá cao như thế bọn họ không trả nổi, cũng không dám trả.
"Vậy xin mời các vị về trước đi." Thịnh Hoài An ra hiệu mời.
Trừ anh em Hồ thị, những người khác đều rời khỏi tửu phường.
Sau khi ra ngoài, có người liền lên tiếng: "Ha ha, hai anh em nhà họ Hồ thật to gan."
"Lấy rượu với cái giá cao như thế, dù là rượu ngon tuyệt thế, một khi bán không được thì nhà Hồ chắc là tan gia bại sản."
"Chỉ cần đợi xem kịch vui là được, khà khà."
"Đúng đấy, ta không tin thứ rượu mắc như vậy mà đến lúc đó bán không được, đổ hết trong tay, xem lúc đó bọn họ có hạ giá không."
Trương Á Xuân im lặng, rồi rời đi, hắn rất muốn cạnh tranh với anh em nhà Hồ thị, nhưng họ lại đẩy giá lên quá cao, quá tàn nhẫn, hắn không có quyết đoán như vậy.
Sau khi mọi người rời đi, chỉ còn lại hai anh em nhà họ Hồ.
"Hai vị, các ngươi có thể ăn được bao nhiêu?" Thịnh Hoài An nhìn chằm chằm hai người.
Đối diện với ánh mắt của Thịnh Hoài An, trong lòng hai người cảm thấy áp lực.
"Tướng quân, chúng tôi dự định mua hai nghìn vò Lục Nguyệt Tưu, một nghìn vò Tây Phong Liệt, không biết..." Hồ Nham cẩn trọng nói.
Hắn nói số lượng này, cũng không dám nói nhiều, sợ Thịnh Hoài An nổi giận.
Thịnh Hoài An nghe số lượng đó xong, nở nụ cười hài lòng, thấy Thịnh Hoài An cười, hai anh em nhà họ Hồ mới an tâm phần nào.
"Được, bất quá ta không cho thiếu, lập tức tính tiền, rượu các ngươi tự chở đi." Thịnh Hoài An hài lòng nói.
Hai ngàn đàn rượu lục nghĩ, một trăm lượng một vò, tức là hai mươi vạn lượng bạc trắng, rượu gió tây mãnh liệt một ngàn đàn, hai trăm lượng một vò, vậy tính ra cũng hai mươi vạn lượng bạc trắng.
Tổng cộng bốn mươi vạn lượng bạc trắng, lợi nhuận này, đã vượt quá sức tưởng tượng.
Chi phí nhân công vẫn chưa tới một vạn lượng bạc trắng, quả nhiên là siêu lợi nhuận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận