Đừng Có Lại Thôi Miên Ta, Công Chúa Phản Diện!

Chương 93: Có thể nhịn được không liếm cũng là thần nhân

Chương 93: Có thể nhịn được không liếm cũng là thần nhân Yveste hôm nay cũng không có mặc tất chân, gần chỉ là để chân trần xỏ giày cao gót. Vì vậy, nhìn đôi chân dài thon thả trước mắt, áp lực của Lynn lại càng lớn thêm vài phần. Dù sao mình cũng là đàn ông, trong quá trình này không cẩn thận chạm vào chỗ nào mà cuối cùng không kìm được, thì cũng là chuyện rất bình thường. Có điều, rõ ràng là người phụ nữ trước mắt này điên rồi, có lẽ là không xem hắn là người khác phái. Nếu không thì sao có thể dễ dàng đồng ý lời mời hẹn hò hôm nay của hắn? Lynn thở dài trong lòng, cảnh báo mình đây là một phần của kế hoạch. Sau đó, dưới ánh mắt hiếu kỳ và ngại ngùng của những nhân viên cửa hàng xung quanh, hắn thong thả ngồi xổm xuống, đưa tay ra về phía mắt cá chân của Yveste. Mắt cá chân của nàng rất thon, da cũng rất mịn, chạm vào chỉ cảm thấy mềm mại. Yveste mặt không biểu cảm nhìn hắn, tựa hồ không hề cảm thấy xấu hổ vì hành động mờ ám này. Hoặc có thể nói, cảm xúc đó vốn không thể xuất hiện trên người nàng. Tay phải Lynn hơi dùng sức, nhẹ nhàng nhấc bắp chân nàng lên, đầu ngón tay gẩy nhẹ ở chỗ gót giày một cái, theo tiếng "lạch cạch", một bàn chân nhỏ non mềm trắng nõn lập tức xuất hiện trước mắt. Không biết có phải vì thực lực của Yveste quá mức cường đại, đến mức sinh mệnh bản chất đạt đến mức độ thuế biến hay không, không giống như người bình thường trao đổi chất. Dù sao, Lynn còn ngửi được một mùi hương thơm nhàn nhạt, trong lòng không khỏi thở dài kinh ngạc. Đối với những kẻ nghiện chân mà nói, có thể nhịn xuống không liếm cũng là thần nhân. Đáng tiếc, Lynn không phải là kẻ nghiện chân. Cố nuốt vài ngụm nước bọt, hắn vẫn cẩn thận thật thà đeo lại đôi giày cao gót thủy tinh hơi trong suốt lên chân nàng. Sau đó, lại lặp lại hành động đó một lần nữa. Làm xong tất cả, nhìn Yveste đã thay đôi dép lê cao mới, Lynn thở phào nhẹ nhõm. "Điện hạ, đã thay xong." Yveste nhíu mày quan sát đôi giày cao gót thủy tinh trên chân, thản nhiên nói: "Thật xấu." Mặc dù nói vậy, nàng vẫn đứng dậy, không ngoảnh đầu mà đi ra khỏi cửa hàng. Lynn vội vàng vén màn lên, rồi cầm đôi giày cao gót màu đen mà Yveste vừa thay ra trên tay, đuổi theo sau. Trạm thứ hai của hai người là một nhà hàng đặc sắc ở Orne thành. Nhà hàng này không quá sang trọng, nhưng lượng người rất đông, giờ phút này đang vào giờ ăn trưa, cơ bản đều đã kín chỗ. Tại một góc bàn có chỗ ngồi dựa tường, Yveste khoanh tay, hai chân bắt chéo, ngồi trước chiếc bàn gỗ tròn hơi cũ, nhìn Lynn đối diện. Sắc mặt nàng càng thêm âm trầm. Một lát sau, hai đĩa thịt hầm thơm nức được người phục vụ đưa lên bàn, món ăn kèm là một đĩa bánh mì đen nướng hơi cứng. "Ta bây giờ rất muốn bóp chết ngươi." Giọng điệu của Yveste càng lạnh băng hơn. Rõ ràng là nàng không ngờ tới gã trước mặt này lại to gan lớn mật đến mức đó. Lại dám mang thân phận cao quý như nàng đến một nhà hàng của thứ dân mà ngày thường nàng sẽ không thèm nhìn một cái. "Điện hạ, vẫn nên nếm thử một chút đi." Lynn đưa thìa cho nàng, "Đây là nhà hàng mà ta thỉnh thoảng ghé tới sau khi bị lưu đày đến Orne thành." Dù là với vị giác của kiếp trước của hắn, món ăn ở đây cũng đủ để được khen ngợi là không tệ. Vừa nói, hắn múc một muỗng thịt hầm cho vào miệng. "Ta chưa từng có thói quen ăn chung đồ ăn với người khác." Yveste lạnh lùng nhìn hắn, "Mặt khác, theo ý ta thì, mấy thứ này không khác gì đồ ăn cho chó." "Khụ khụ." Lynn vừa mới nuốt được hai miếng đã bị sặc, không khỏi quay đầu sang một bên ho khan. Còn Yveste nhìn thấy bộ dạng của hắn, không biết đột nhiên nghĩ đến điều gì, ánh mắt hơi sáng lên. Vẻ mặt lạnh nhạt ban đầu cũng dịu đi đôi chút, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa. Khi Lynn vất vả lắm mới bình phục được hơi thở, nhìn lại bữa ăn trước mặt, thì phát hiện chiếc thìa của mình đã biến mất không tung tích. "Há miệng ra." Hắn ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Yveste một tay giữ cằm mình, tay kia bưng chiếc thìa đầy nước canh và thịt hầm, đưa đến trước mặt hắn. Ánh mắt của nàng nhìn Lynn rất hứng thú, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì. Cùng với việc vừa nãy Yveste đánh giá món ăn này là “đồ ăn cho chó”, Lynn lập tức hiểu được ý của nàng. Sắc mặt hắn nhất thời tối sầm lại. Bình tĩnh. Đây vẫn là một phần trong kế hoạch. Chỉ cần xem nàng như một cô bạn gái dịu dàng chủ động đút cho ăn là được. Tưởng tượng xem, chú chim nhỏ Yveste rụt rè dựa vào bên cạnh, đáng thương yếu đuối gọi hắn là “anh Lynn”, vuốt ve cánh tay hắn, nép mình vào hõm ngực sâu... Khi Lynn hoàn hồn trở lại từ ảo tưởng thì đã không biết từ lúc nào đã há miệng ra, ăn đồ ăn trong thìa. "Ngoan cẩu cẩu." Yveste nheo mắt lại, nhẹ nhàng vuốt đầu hắn một cái. Rời khỏi nhà hàng, sắc trời bắt đầu dần dần tối xuống. Kết quả, trên đường chưa đi được vài bước, Yveste đột nhiên dừng chân: "Đói, làm đồ ăn đi." Chị ơi, chị đang chơi em đó hả? Lynn ngây người. Tuy trong lòng không ngừng thầm chửi, nhưng hắn vẫn cẩn thận chạy đến xưởng bánh mì bên cạnh, mua được một cái bánh mì nướng vừa mới ra lò. "Điện hạ, cho ngài." Hắn đưa bánh mì được bọc trong giấy cho Yveste. Ai ngờ người phụ nữ kia lại không thèm cầm lấy, chỉ thản nhiên nói: "Nâng cao lên." Thế là Lynn đưa bánh mì đến gần miệng nàng. Yveste hơi cúi đầu, vén lọn tóc dài rủ bên tai lên, thần sắc thanh lãnh mà hé đôi môi đỏ mọng, cắn một miếng nhỏ vào bánh. Không hiểu vì sao, Lynn lại cảm thấy cảnh này rất gợi cảm. "Khó ăn." Sau khi nuốt đồ ăn trong miệng xuống, Yveste đảo mắt nhìn qua người hắn, mặt không biểu cảm đánh giá. Được thôi. Ngực ngươi to nên ngươi có quyền. Lynn nhún vai, sau đó chuẩn bị tìm chỗ thùng rác để vứt nó đi. Dù sao, vừa rồi ở nhà hàng, hắn đã bị ép ăn hết hai đĩa thịt hầm và hai cái bánh mì, bây giờ bụng đã căng phồng. Nghĩ kỹ lại, cho dù là việc vừa rồi bị Yveste ép ăn ở nhà hàng, hay bây giờ là việc hắn đưa đồ ăn cho nàng, tất cả đều là những việc mà các cặp tình nhân mới làm. Thế mà dưới thao tác nghịch thiên của người phụ nữ này, chuyện vốn lãng mạn lại trở nên sai sai. Không những không hề có chút ngọt ngào và lãng mạn nào, ngược lại còn khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu. Chuyện như vậy, có lẽ chỉ có mình nàng mới có thể làm được. Ai ngờ Lynn còn chưa kịp quay người thì đã nghe Yveste lên tiếng lần nữa: “Ngươi muốn đi đâu?” “À… Vứt rác?” Lynn giơ túi giấy trong tay ra hiệu. Bầu không khí ôn hòa lập tức giảm xuống. Yveste đứng tại chỗ, sắc mặt bỗng trở nên lạnh lẽo đáng sợ: "Ý ngươi là đồ mà bổn công chúa đã ăn là rác rưởi?" Tê. Góc độ này quả thực khác người mà, điện hạ! Ngay cả Lynn cũng không thể không thầm khen nàng trong lòng. Sau đó, trong ánh mắt kinh hoàng của Yveste, hắn tự nhủ với bản thân đây là hôn gián tiếp, vừa cố nhịn bụng trướng vừa ăn hết chiếc bánh mì. Có điều, người phụ nữ kia dường như không hề quan tâm đến điều này. "Tiếp theo muốn đi đâu?" “Đoàn, đoàn xiếc thú?” "Ngây thơ." Mười phút sau. Nhìn Yveste ngồi yên không một lời xem biểu diễn, Lynn trong lòng cười ha hả, cảm thấy mình cuối cùng đã nắm được nữ nhân này một lần. "Điện hạ, thế nào? Buổi biểu diễn cũng thú vị phải không?" "Ngươi, đi lên thay con sư tử kia đi, biểu diễn nhảy vòng lửa cho ta xem." Ta sai rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận