Đừng Có Lại Thôi Miên Ta, Công Chúa Phản Diện!
Chương 161: Hai nữ chi tranh, tiểu cẩu chịu tội. (1)
Chương 161: Hai nữ tranh đấu, cún nhỏ chịu tội. (1) Khác với Sáng Thế Ác Ma và Ác Nghiệt Chi Vương Kushstein mà trước đây từng thấy. Nếu Lynn còn có ý thức, nhất định sẽ nhận ra rằng Ma Nữ tiểu thư giáng lâm không hề phô trương, yên tĩnh như chưa từng đến. Nhưng dù vậy, sự chênh lệch về bản chất giữa vị thế và linh hồn vẫn ngay lập tức kích phát dự cảm trong lòng Yveste.
Chớp mắt, nàng ngẩng đầu, khẽ tách đôi môi vừa còn quấn quýt lấy nhau ra. Kèm theo một sợi tơ bạc rũ xuống, thiếu niên tóc đen vừa mới còn đờ đẫn chậm rãi mở mắt. Đôi mắt màu xanh lam vốn trong veo giờ không hiểu sao đã biến thành màu đỏ tươi như của Yveste. Chỉ là, còn rực rỡ hơn và đáng sợ hơn nàng!
“Bốp!” Yveste chưa kịp phản ứng thì “Lynn” người vừa nãy còn ôm nàng chặt cứng vào lòng, giờ như biến thành một người khác từ trong ra ngoài, đẩy nàng ra. Sau đó, trước ánh mắt ngơ ngác của Yveste, “hắn” lạnh lùng đưa tay lên, bóp chặt cổ nàng. Sức mạnh cường đại lập tức truyền đến. Khi Yveste nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì đôi mắt đỏ tươi của nàng lập tức tràn ngập sát ý như có thật.
Và có lẽ là do sự ăn ý giữa hai người, thời điểm mở miệng của hai người, cũng như lý do lại trùng hợp đến vậy.
“Cút ra khỏi người hắn cho ta!!!”
“Về sau, không được phép chạm vào hắn dù chỉ một chút.”
“Chết tiệt...”
“... tiện nhân!!!”
Hai người đồng thanh. Một giọng nóng nảy và phẫn nộ. Một giọng thanh lãnh và lạnh lùng. Tuy âm sắc rất giống nhau, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác biệt. Đương nhiên, câu chửi tục cuối cùng là Yveste nói, với tính cách của Chung Yên Ma Nữ, không thể nói ra miệng.
Hai cặp mắt đỏ tươi lẫn lộn đủ loại cảm xúc giao nhau trong không trung. Giờ phút này, Yveste ngược lại có vẻ hơi cuồng loạn. Nàng vốn cho rằng đối phương còn cách thức nào khác để giáng lâm. Nhưng không ngờ lại chiếm giữ thân xác cún con đáng yêu của nàng bằng cách này!
Chết tiệt! Giờ đây, nàng vô cùng hối hận về quyết định vừa rồi. Bởi vì chính nàng còn chưa từng có cử chỉ thân mật đến thế với Lynn! Đây chính là… Vượt qua cảnh giới cuối cùng của giao hoan, cũng là cử chỉ thân mật nhất giữa người với người. Linh và xác hòa làm một! Vừa nghĩ đến con tiện nhân kia đang ở kín kẽ trong cơ thể cún cún của mình, Yveste ghen ghét đến mức sắp mất trí.
Dù bị sức mạnh cường đại của Chung Yên Ma Nữ khống chế cổ, nhưng thời điểm này không phải là thời của nàng mười vạn năm sau. Nên cho dù giáng lâm ở đây, vật chứa này không hợp với nàng, chỉ vẻn vẹn nhị giai. Nghĩ đến đây, nàng vô thức giơ tay lên, lòng bàn tay ngưng tụ ánh sáng đỏ, chuẩn bị so cao thấp với con đàn bà đê tiện này.
Mà giờ khắc này, Chung Yên Ma Nữ thần sắc băng lãnh, lạnh lùng, như một kẻ cao cao tại thượng nhìn xuống, chăm chú nhìn nàng với ánh mắt thương hại lại đầy châm biếm. Ánh mắt đó trong nháy mắt đâm vào trái tim Yveste, cũng đánh thức sự tự ti mãnh liệt chôn sâu trong lòng nàng.
Nàng lập tức tỉnh táo lại. Cánh tay đang giơ giữa không trung không biết từ lúc nào đã rũ xuống. Rất lâu, nàng nắm chặt tay phải, đè nén sự nóng nảy và sát ý trong lòng. Phải tỉnh táo. Nếu cứ sử dụng những thủ đoạn thô bạo kia thì dù thế nào cũng không thể gọi được trái tim thật sự của cún cún. Chỉ có yêu, mới có thể xoay chuyển được sự chênh lệch tưởng như không thể vượt qua.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Yveste bỗng trở nên bình tĩnh, mặc Chung Yên Ma Nữ bóp cổ mình, phảng phất như dê chờ bị thịt.
Thấy vậy, Chung Yên Ma Nữ khó nhận ra khẽ nhíu mày. Một giây sau, sức mạnh cường đại từ trong cơ thể phát ra, tựa như một bàn tay vô hình siết chặt cơ thể Yveste, đập ầm nàng về phía xa. Cùng lúc đó, một kết giới cách âm vô hình ngay lập tức lan ra khắp căn phòng.
Với những người khác trong dinh thự, đây chỉ là một đêm yên tĩnh bình thường. Nhưng với Yveste và Chung Yên Ma Nữ thì lại không như vậy. Nhìn Yveste bị vùi dưới đống tường đổ nát, Chung Yên Ma Nữ không chút thương hại. Nàng đã từng nói với Lynn rồi. Đối với bản thân ngu xuẩn và vặn vẹo trước đây, đối với những việc nàng đã làm khiến bản thân hối hận suốt đời, trong lòng Ma Nữ tiểu thư ngoài căm hận, không còn gì khác. Căm hận sự yếu đuối của mình, căm hận sự cuồng loạn của mình, căm hận mình chẳng làm được gì.
Mà lúc này, nàng thậm chí còn muốn cướp quyền sở hữu tín đồ của mình. Điều này khiến Ma Nữ tiểu thư không thể chịu đựng. Vì vậy, dù lần giáng lâm này khiến nàng suy yếu trong thời gian dài, nàng cũng không hề oán hận. Nhất định phải dạy cho bản thân đó một bài học mới được. Đây chính là ý nghĩ trong lòng nàng.
“Tại sao không phản kháng?”
Trên đống đá vụn, Ma Nữ tiểu thư thần sắc thanh lãnh, từ trên cao nhìn xuống nữ nhân trước mặt. Lúc này, quần áo Yveste xộc xệch, mặt tái nhợt, khóe miệng còn rỉ máu, trông khá yếu ớt. Nhưng đôi mắt đỏ tươi của nàng lại vô cùng sáng ngời.
Ngẩng đầu nhìn lên thân thể thiếu niên trước mắt, khóe miệng nàng nở một nụ cười rạng rỡ, ánh mắt hiện lên vẻ si mê và đau lòng.
“Ngươi dùng… là thân thể của hắn.” Yveste nhẹ nhàng ho khan, muốn đưa tay sờ mặt đối phương, “Cho dù là g·i·ế·t ta, ta cũng không muốn làm tổn thương người dù chỉ một sợi lông.” Nhưng vừa mới đưa tay lên thì đã bị sức mạnh vô hình đè xuống đất.
Rõ ràng là một Bán Thần lục giai có thể áp chế ngay lập tức đám cao thủ trong đại sảnh đang bàn chính sự. Nhưng khi đối mặt với chính mình trong tương lai thì lại có vẻ hơi bất lực. Dù đối phương bây giờ chỉ có thực lực nhị giai, dù khoảng cách thời gian mười vạn năm đã gây ra sự suy yếu nghiêm trọng cho nàng, thì nàng vẫn là trùm phản diện tối thượng có thể đi săn các vị Thần — Chung Yên Ma Nữ.
Tất nhiên, trong đó có bao nhiêu phần là Yveste cố tình tỏ ra yếu kém thì chưa ai biết. Ma Nữ tiểu thư thần sắc băng lãnh. Nàng vốn định xem ký ức trong tương lai, xem nữ nhân này đang có ý đồ xấu gì. Bởi vì dù sao nàng cũng có thực lực Bán Thần lục giai, cộng thêm vận mệnh vặn vẹo của Lynn, nên so với nàng trong thời điểm này mạnh hơn rất nhiều. Dù không địch lại cũng không nên thất bại dễ dàng đến thế. Với sự hiểu biết của Ma Nữ tiểu thư về bản thân, nữ nhân này chắc chắn đang nảy sinh mưu đồ gì ngu xuẩn.
Nhưng những chuyện đang xảy ra lại liên quan đến Lynn. Với tính đặc thù của Lynn, Chung Yên Ma Nữ không thể thấy được tương lai liên quan đến hắn qua ký ức. Do đó, nàng tự nhiên không thể đoán được suy nghĩ trong lòng của bản thân trong quá khứ. Tựa hồ nhận ra sự do dự của đối phương, trong mắt Yveste thoáng qua một tia hiểu rõ. Quả nhiên, nàng đã đoán không sai. Dùng cách này để trói buộc mình với Lynn, dù là con tiện nhân này cũng không thể đọc được nội tâm của nàng qua ký ức trong tương lai.
Thế yếu ban đầu bỗng chốc đảo ngược. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Nghĩ đến đây, Yveste đã có kế hoạch trong lòng, thần sắc chợt trở nên ảm đạm.
“Ngươi, mạnh thật đấy.” Không hiểu sao, nàng lại nói vậy.
Chung Yên Ma Nữ không nói lời nào, từ đầu đến cuối dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.
“Sở hữu dung mạo xinh đẹp hơn ta, cũng có lực lượng và tâm cảnh vượt xa ta.” Khuôn mặt Yveste bỗng hiện lên một nụ cười bi thương, “Dù xét trên phương diện nào, ta cũng đều thua kém ngươi.”
“Ngay cả cún cún yêu quý, cũng bị ngươi không chút lưu tình cướp đi.”
Yveste rụt người lại, có vẻ hơi bi thương. Dưới ánh trăng, đôi mắt đỏ tươi tuyệt đẹp của nàng không hiểu sao lại nhòa đi một làn nước, khiến người khác vô cùng đau lòng.
“Rõ ràng ngươi đã có quá nhiều, vậy tại sao còn phải dùng thủ đoạn sửa đổi ký ức đê hèn này, để cướp đi những thứ ta yêu quý nhất?”
“Chỉ để chứng minh rằng ngươi mạnh hơn ta? Vậy ta nhận thua có được không?”
“Ta cầu xin ngươi… cầu xin ngươi….”
“Ngươi… trả cún cún của ta cho ta, được không?”
Lần đầu tiên, vị công chúa ngày thường luôn uy nghiêm, lúc này lại lộ ra vẻ yếu ớt trước mặt Chung Yên Ma Nữ. Nàng phảng phất đã quên đi việc trước đây không muốn thua đối phương thế nào. Không chỉ vậy, giọng điệu của Yveste thậm chí còn mơ hồ xen lẫn tiếng nức nở. Như thể nàng chỉ là một bé gái bị cướp mất món đồ chơi yêu thích vậy.
Nhưng đối với Ma Nữ tiểu thư, thì lại vô cùng kệch cỡm. Nàng nhíu mày: “Ngươi, thật đúng là đê tiện đến không còn thuốc chữa.”
“Dù không biết ngươi đang mưu tính điều gì, nhưng có một câu… Ngươi không biết sao?”
“Trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều là vô dụng.”
Lúc này, khí tức cường đại duy nhất thuộc về chí cao thần đập vào mặt, khiến mặt Yveste càng trở nên tái nhợt.
Chớp mắt, nàng ngẩng đầu, khẽ tách đôi môi vừa còn quấn quýt lấy nhau ra. Kèm theo một sợi tơ bạc rũ xuống, thiếu niên tóc đen vừa mới còn đờ đẫn chậm rãi mở mắt. Đôi mắt màu xanh lam vốn trong veo giờ không hiểu sao đã biến thành màu đỏ tươi như của Yveste. Chỉ là, còn rực rỡ hơn và đáng sợ hơn nàng!
“Bốp!” Yveste chưa kịp phản ứng thì “Lynn” người vừa nãy còn ôm nàng chặt cứng vào lòng, giờ như biến thành một người khác từ trong ra ngoài, đẩy nàng ra. Sau đó, trước ánh mắt ngơ ngác của Yveste, “hắn” lạnh lùng đưa tay lên, bóp chặt cổ nàng. Sức mạnh cường đại lập tức truyền đến. Khi Yveste nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì đôi mắt đỏ tươi của nàng lập tức tràn ngập sát ý như có thật.
Và có lẽ là do sự ăn ý giữa hai người, thời điểm mở miệng của hai người, cũng như lý do lại trùng hợp đến vậy.
“Cút ra khỏi người hắn cho ta!!!”
“Về sau, không được phép chạm vào hắn dù chỉ một chút.”
“Chết tiệt...”
“... tiện nhân!!!”
Hai người đồng thanh. Một giọng nóng nảy và phẫn nộ. Một giọng thanh lãnh và lạnh lùng. Tuy âm sắc rất giống nhau, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác biệt. Đương nhiên, câu chửi tục cuối cùng là Yveste nói, với tính cách của Chung Yên Ma Nữ, không thể nói ra miệng.
Hai cặp mắt đỏ tươi lẫn lộn đủ loại cảm xúc giao nhau trong không trung. Giờ phút này, Yveste ngược lại có vẻ hơi cuồng loạn. Nàng vốn cho rằng đối phương còn cách thức nào khác để giáng lâm. Nhưng không ngờ lại chiếm giữ thân xác cún con đáng yêu của nàng bằng cách này!
Chết tiệt! Giờ đây, nàng vô cùng hối hận về quyết định vừa rồi. Bởi vì chính nàng còn chưa từng có cử chỉ thân mật đến thế với Lynn! Đây chính là… Vượt qua cảnh giới cuối cùng của giao hoan, cũng là cử chỉ thân mật nhất giữa người với người. Linh và xác hòa làm một! Vừa nghĩ đến con tiện nhân kia đang ở kín kẽ trong cơ thể cún cún của mình, Yveste ghen ghét đến mức sắp mất trí.
Dù bị sức mạnh cường đại của Chung Yên Ma Nữ khống chế cổ, nhưng thời điểm này không phải là thời của nàng mười vạn năm sau. Nên cho dù giáng lâm ở đây, vật chứa này không hợp với nàng, chỉ vẻn vẹn nhị giai. Nghĩ đến đây, nàng vô thức giơ tay lên, lòng bàn tay ngưng tụ ánh sáng đỏ, chuẩn bị so cao thấp với con đàn bà đê tiện này.
Mà giờ khắc này, Chung Yên Ma Nữ thần sắc băng lãnh, lạnh lùng, như một kẻ cao cao tại thượng nhìn xuống, chăm chú nhìn nàng với ánh mắt thương hại lại đầy châm biếm. Ánh mắt đó trong nháy mắt đâm vào trái tim Yveste, cũng đánh thức sự tự ti mãnh liệt chôn sâu trong lòng nàng.
Nàng lập tức tỉnh táo lại. Cánh tay đang giơ giữa không trung không biết từ lúc nào đã rũ xuống. Rất lâu, nàng nắm chặt tay phải, đè nén sự nóng nảy và sát ý trong lòng. Phải tỉnh táo. Nếu cứ sử dụng những thủ đoạn thô bạo kia thì dù thế nào cũng không thể gọi được trái tim thật sự của cún cún. Chỉ có yêu, mới có thể xoay chuyển được sự chênh lệch tưởng như không thể vượt qua.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Yveste bỗng trở nên bình tĩnh, mặc Chung Yên Ma Nữ bóp cổ mình, phảng phất như dê chờ bị thịt.
Thấy vậy, Chung Yên Ma Nữ khó nhận ra khẽ nhíu mày. Một giây sau, sức mạnh cường đại từ trong cơ thể phát ra, tựa như một bàn tay vô hình siết chặt cơ thể Yveste, đập ầm nàng về phía xa. Cùng lúc đó, một kết giới cách âm vô hình ngay lập tức lan ra khắp căn phòng.
Với những người khác trong dinh thự, đây chỉ là một đêm yên tĩnh bình thường. Nhưng với Yveste và Chung Yên Ma Nữ thì lại không như vậy. Nhìn Yveste bị vùi dưới đống tường đổ nát, Chung Yên Ma Nữ không chút thương hại. Nàng đã từng nói với Lynn rồi. Đối với bản thân ngu xuẩn và vặn vẹo trước đây, đối với những việc nàng đã làm khiến bản thân hối hận suốt đời, trong lòng Ma Nữ tiểu thư ngoài căm hận, không còn gì khác. Căm hận sự yếu đuối của mình, căm hận sự cuồng loạn của mình, căm hận mình chẳng làm được gì.
Mà lúc này, nàng thậm chí còn muốn cướp quyền sở hữu tín đồ của mình. Điều này khiến Ma Nữ tiểu thư không thể chịu đựng. Vì vậy, dù lần giáng lâm này khiến nàng suy yếu trong thời gian dài, nàng cũng không hề oán hận. Nhất định phải dạy cho bản thân đó một bài học mới được. Đây chính là ý nghĩ trong lòng nàng.
“Tại sao không phản kháng?”
Trên đống đá vụn, Ma Nữ tiểu thư thần sắc thanh lãnh, từ trên cao nhìn xuống nữ nhân trước mặt. Lúc này, quần áo Yveste xộc xệch, mặt tái nhợt, khóe miệng còn rỉ máu, trông khá yếu ớt. Nhưng đôi mắt đỏ tươi của nàng lại vô cùng sáng ngời.
Ngẩng đầu nhìn lên thân thể thiếu niên trước mắt, khóe miệng nàng nở một nụ cười rạng rỡ, ánh mắt hiện lên vẻ si mê và đau lòng.
“Ngươi dùng… là thân thể của hắn.” Yveste nhẹ nhàng ho khan, muốn đưa tay sờ mặt đối phương, “Cho dù là g·i·ế·t ta, ta cũng không muốn làm tổn thương người dù chỉ một sợi lông.” Nhưng vừa mới đưa tay lên thì đã bị sức mạnh vô hình đè xuống đất.
Rõ ràng là một Bán Thần lục giai có thể áp chế ngay lập tức đám cao thủ trong đại sảnh đang bàn chính sự. Nhưng khi đối mặt với chính mình trong tương lai thì lại có vẻ hơi bất lực. Dù đối phương bây giờ chỉ có thực lực nhị giai, dù khoảng cách thời gian mười vạn năm đã gây ra sự suy yếu nghiêm trọng cho nàng, thì nàng vẫn là trùm phản diện tối thượng có thể đi săn các vị Thần — Chung Yên Ma Nữ.
Tất nhiên, trong đó có bao nhiêu phần là Yveste cố tình tỏ ra yếu kém thì chưa ai biết. Ma Nữ tiểu thư thần sắc băng lãnh. Nàng vốn định xem ký ức trong tương lai, xem nữ nhân này đang có ý đồ xấu gì. Bởi vì dù sao nàng cũng có thực lực Bán Thần lục giai, cộng thêm vận mệnh vặn vẹo của Lynn, nên so với nàng trong thời điểm này mạnh hơn rất nhiều. Dù không địch lại cũng không nên thất bại dễ dàng đến thế. Với sự hiểu biết của Ma Nữ tiểu thư về bản thân, nữ nhân này chắc chắn đang nảy sinh mưu đồ gì ngu xuẩn.
Nhưng những chuyện đang xảy ra lại liên quan đến Lynn. Với tính đặc thù của Lynn, Chung Yên Ma Nữ không thể thấy được tương lai liên quan đến hắn qua ký ức. Do đó, nàng tự nhiên không thể đoán được suy nghĩ trong lòng của bản thân trong quá khứ. Tựa hồ nhận ra sự do dự của đối phương, trong mắt Yveste thoáng qua một tia hiểu rõ. Quả nhiên, nàng đã đoán không sai. Dùng cách này để trói buộc mình với Lynn, dù là con tiện nhân này cũng không thể đọc được nội tâm của nàng qua ký ức trong tương lai.
Thế yếu ban đầu bỗng chốc đảo ngược. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Nghĩ đến đây, Yveste đã có kế hoạch trong lòng, thần sắc chợt trở nên ảm đạm.
“Ngươi, mạnh thật đấy.” Không hiểu sao, nàng lại nói vậy.
Chung Yên Ma Nữ không nói lời nào, từ đầu đến cuối dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.
“Sở hữu dung mạo xinh đẹp hơn ta, cũng có lực lượng và tâm cảnh vượt xa ta.” Khuôn mặt Yveste bỗng hiện lên một nụ cười bi thương, “Dù xét trên phương diện nào, ta cũng đều thua kém ngươi.”
“Ngay cả cún cún yêu quý, cũng bị ngươi không chút lưu tình cướp đi.”
Yveste rụt người lại, có vẻ hơi bi thương. Dưới ánh trăng, đôi mắt đỏ tươi tuyệt đẹp của nàng không hiểu sao lại nhòa đi một làn nước, khiến người khác vô cùng đau lòng.
“Rõ ràng ngươi đã có quá nhiều, vậy tại sao còn phải dùng thủ đoạn sửa đổi ký ức đê hèn này, để cướp đi những thứ ta yêu quý nhất?”
“Chỉ để chứng minh rằng ngươi mạnh hơn ta? Vậy ta nhận thua có được không?”
“Ta cầu xin ngươi… cầu xin ngươi….”
“Ngươi… trả cún cún của ta cho ta, được không?”
Lần đầu tiên, vị công chúa ngày thường luôn uy nghiêm, lúc này lại lộ ra vẻ yếu ớt trước mặt Chung Yên Ma Nữ. Nàng phảng phất đã quên đi việc trước đây không muốn thua đối phương thế nào. Không chỉ vậy, giọng điệu của Yveste thậm chí còn mơ hồ xen lẫn tiếng nức nở. Như thể nàng chỉ là một bé gái bị cướp mất món đồ chơi yêu thích vậy.
Nhưng đối với Ma Nữ tiểu thư, thì lại vô cùng kệch cỡm. Nàng nhíu mày: “Ngươi, thật đúng là đê tiện đến không còn thuốc chữa.”
“Dù không biết ngươi đang mưu tính điều gì, nhưng có một câu… Ngươi không biết sao?”
“Trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều là vô dụng.”
Lúc này, khí tức cường đại duy nhất thuộc về chí cao thần đập vào mặt, khiến mặt Yveste càng trở nên tái nhợt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận