Đừng Có Lại Thôi Miên Ta, Công Chúa Phản Diện!

Chương 112: Đuổi phu hỏa táng tràng?

Chương 112: đuổi phu hỏa táng tràng?
Cái gì? Nghe Chung Yên Ma Nữ nói, Lynn cứ đứng đơ ra tại chỗ. Tương lai đã thay đổi, cho nên nhất định phải trở lại bên cạnh Yveste một lần nữa. Đây là logic gì vậy? Hắn lập tức có chút trợn mắt há mồm. Cùng lúc đó, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Mặc dù không chọn tương lai mà Ma Nữ tiểu thư sắp đặt cho hắn, nhưng theo kế hoạch của Lynn, sự kiện vật phong ấn bạo động lần này chính là thời cơ tuyệt hảo để trốn đi. Sau này hắn có thể đổi tên, thay họ, thoát khỏi hoàn toàn sự trói buộc của người phụ nữ kia, tha hồ vẫy vùng giữa biển rộng. Dù sao Lynn tự nhận, hắn đã làm mọi thứ mà một cấp dưới nên làm. Hắn thật sự không nợ Yveste cái gì, chỉ muốn trở lại quỹ đạo cuộc đời tự do tự tại. Có lẽ chờ sau này mạnh lên, hắn sẽ trở về tìm Yveste, giúp nàng một tay. Nhưng không phải bây giờ. Nhớ lại lần cuối lúc Yveste cắn lên vai hắn, và ánh mắt nóng rực như đang phát bệnh của nàng lúc đó, Lynn cũng thấy có chút rùng mình. May mà Ma Nữ tiểu thư đã chữa trị cho hắn, nếu không thì lại có thêm một dấu ấn không thể xóa nhòa. Nói giảm nói tránh đi một chút, vết thương này chẳng phải là do Ma Nữ tiểu thư trước mặt tạo ra sao? Tại sao nàng lại chữa lành? Lynn chỉ thấy hoang mang. Nhưng nghĩ đến hình ảnh Ma Nữ tiểu thư thanh lãnh khẽ cúi người, cắn lên vai hắn một vết răng mờ nhạt, hắn lập tức thấy có chút khó ở. Không đúng. Lại lạc đề rồi. Bây giờ thảo luận không phải là có nên quay lại bên cạnh Yveste hay không sao? Lynn tự véo vào tay mình một cái. Dù thế nào, nếu hiện tại hắn bình an vô sự trở về bên cạnh người phụ nữ kia, chắc chắn sẽ phát sinh vài chuyện mà hắn không muốn thấy.
Nhận thấy sự nghi hoặc và chần chừ của Lynn, sắc mặt Ma Nữ tiểu thư trở nên thanh lãnh: “Ngươi hẳn đã nhận ra, lần này ta đưa cả linh hồn lẫn thân thể của ngươi cùng truyền tống đến vạn thần điện.” Lynn khẽ gật đầu. Đây cũng chính là điều khiến hắn hoang mang lúc trước. Theo thiết lập trong nguyên tác, quá khứ và tương lai vốn không thể can thiệp vào thực tại được mới phải. Nếu thực sự dễ dàng để người ta tùy ý nhảy nhót trong dòng thời gian như thế, chẳng phải đã xảy ra vấn đề lớn sao? Dù là nam chính trong nguyên tác cũng không làm được điều đó.
“Về vấn đề này, ta có hai suy đoán.” Ma Nữ tiểu thư bình tĩnh nói, “Thứ nhất, có lẽ bởi vì ngươi là tín đồ của ta, đã tiếp nhận chúc phúc Chung Yên.” Nghe vậy, Lynn chợt nghĩ đến năng lực mà Ma Nữ tiểu thư ban cho hắn trước đó, tên là Chung Yên Thần tuyển. Trước đây hắn cứ nghĩ nó chẳng có tác dụng gì, nhưng giờ xem ra, nó giống như điểm neo truyền tống thì phải? Thảo nào hắn có thể dễ dàng liên lạc với Ma Nữ tiểu thư, thậm chí không cần chuẩn bị nghi thức cầu khẩn chỉnh tề, mà vẫn có thể bị nàng kéo đến vạn thần điện.
“Thứ hai, ngươi có tính đặc thù.” Ma Nữ tiểu thư tiếp tục nói, “Mặc dù không biết trên người ngươi cất giấu bí mật gì, nhưng theo ta thấy, ngươi giống như một hạt “tạp chất” không hòa hợp với thế giới này.” “Ngươi không có quá khứ và tương lai, chỉ tồn tại trong hiện tại.” “Giống như việc thân thể ngươi đang ở trong vạn thần điện lúc này, đối với thực tại mà nói, sau khi ngươi biến mất ở dãy núi Sauron, tương lai sẽ không còn dấu vết của 『Lynn Bartlett』.” “Điều này cũng dẫn đến tất cả những gì xảy ra sau đó.” Nói đến đây, Ma Nữ tiểu thư dường như nhớ ra chuyện gì đó, hơi nhíu mày.
“Vậy, sau khi ta chết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lynn nghiêm túc nhìn. Ma Nữ tiểu thư muốn nói lại thôi. Suy nghĩ một lát, nàng khe khẽ lắc đầu.
“Ngươi tự mình xem đi.” Nói rồi, nàng nhẹ nhàng giơ tay, truyền một đoạn ký ức vào đầu Lynn.
Đế quốc tan hoang, vô số dân thường chết và bị thương, chiến hỏa tàn phá khắp nơi, Thánh Nữ khóc nức nở và dũng giả tức giận. Vô số cảnh tượng dần hiện ra trước mắt Lynn. Cho đến cảnh cuối cùng. Đó là một nhà tù ngầm u ám và đáng sợ. Người phụ nữ mặc váy đỏ tóc trắng bị xích ở nơi sâu nhất của ngục giam. Một thanh trường kiếm sắc bén mang ánh sáng thánh xuyên ngực nàng, hung hăng ghim nàng lên tường. Máu tươi không ngừng chảy ra từ trước ngực, nhưng sắc mặt nàng lại khô cằn như thể tim đã chết.
Đây là......Công chúa điện hạ?! Chỉ trong nháy mắt, Lynn đã nhận ra thân phận thực sự của tù nhân này. Đồng thời, hắn cũng đoán được địa điểm nàng đang ở. Theo kịch bản trong nguyên tác, Tam công chúa Yveste vốn dĩ phải lâm vào giấc ngủ sâu kéo dài hơn một năm sau khi nuốt bình ước nguyện, sau đó mới từ từ xuất hiện trong cao trào của vương tuyển. Vì không thể khống chế sự lan tràn của lời nguyền trong cơ thể, cộng thêm bị thương, sinh ra Ác Ma và ảnh hưởng của đặc tính cốt lõi, nàng suýt chút nữa đã mang tai họa không thể vãn hồi cho đế đô. Cuối cùng, nàng bị đại công chúa Sirena và nam chính trong nguyên tác Shia ngăn cản, nhốt vào ngục nước đọng. Mà cảnh tượng trước mắt này, chính là tầng 18 dưới lòng đất của ngục nước đọng.
Theo đoạn ký ức này cho thấy, sau khi hắn biến mất khỏi thế giới này, Yveste dường như rơi vào trạng thái tuyệt vọng và điên cuồng, lòng căm hận đối với Thánh Roland VI và đất nước này đã lên đến cực điểm. Cuối cùng, không còn vật phong ấn cấp 0 và Sáng Sinh Ác Ma cản trở, trong một thời gian ngắn, nàng đã thức tỉnh một sức mạnh cường đại. Sau đó, nàng phát động một cuộc báo thù đẫm máu lên đế quốc này. Nàng gần như đã thành công, hiến tế gần một nửa quốc gia, muốn thăng cấp thành Thần Chi. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn không thoát khỏi số mệnh thua dưới tay dũng giả Shia, bị kiếm thánh ghim trong ngục nước đọng, cho đến mấy trăm năm sau mới thoát khốn. Kết cục......không hề thay đổi. Dù quá trình có đi lệch như thế nào, Yveste cuối cùng vẫn bị phong ấn trong ngục nước đọng. Đồng thời, những người xung quanh cũng đi vào vết xe đổ của cái chết.
Đây là sức mạnh điều chỉnh ý chí của thế giới sao? Lynn chợt cảm thấy có chút kinh hãi. Dù hắn đã đẩy độ lệch của kịch bản Yveste lên gần 10%, thì chỉ vài năm sau, tất cả lại quay trở lại quỹ đạo ban đầu. Cuối cùng hắn cũng đã hiểu, tại sao sau sự kiện lần này, độ lệch kịch bản của Chung Yên Ma Nữ chỉ tăng lên 1%. 100.000 năm. So với mốc 100.000 năm, những gì hắn làm thật sự quá tầm thường. Có lẽ, muốn tăng độ lệch của kịch bản, không chỉ cần tác động đến bản thân Yveste mà còn cần tác động đến rất nhiều thực thể khác nữa. Dù sao trên thế giới này không thể chỉ có một mình nàng là nhân vật cấp S trong vở kịch được.
Thấy sắc mặt Lynn có chút khó coi, Ma Nữ tiểu thư trầm mặc một lát, sau đó lên tiếng: “Đừng nản lòng.” “Tất cả những gì ngươi làm đều không phải vô ích, ít nhất, ngươi đã cứu rỗi quá khứ...... của nàng." Thực ra nàng vốn muốn nói “ta”. Nhưng không biết tại sao, cuối cùng lại đổi cách nói một cách khó hiểu. Ngay cả chính nàng cũng không biết vì sao.
Lynn hít sâu một hơi: “Cho nên, để quá khứ của ngài không đi vào vết xe đổ của tương lai, ta nhất định phải quay về bên cạnh ngài?” Chỉ khi hắn quay trở lại quỹ đạo thế giới ban đầu, ngăn cản nội tâm Yveste sụp đổ thì mới không xảy ra cảnh diệt vong đế quốc sau đó. Mẹ kiếp, sao ta không biết mình còn có công dụng như thuốc ức chế cơ chứ? Tâm trạng của hắn có chút buồn bực. Không phải là hắn thật sự ghét người phụ nữ Yveste kia. Nếu thật sự ghét, hắn sẽ không mạo hiểm tính mạng, chỉ để cho oai mà phải quay về chịu khổ như thế. Ngược lại, Lynn cảm thấy có lẽ mình có cảm tình với nàng. Ít nhất là đêm hôm đó, khi thấy Yveste lặng lẽ rơi nước mắt, lòng hắn đã sinh ra một chút xao động. Cứ như không muốn thấy nàng lại đau buồn nữa vậy. Dù cảm xúc như vậy chỉ là một chút thôi. Nhưng sự ham muốn chiếm hữu đầy bệnh hoạn của người phụ nữ điên kia thực sự quá mạnh, khiến hắn không chịu nổi. Dù sao trong lòng Lynn vẫn khá truyền thống, theo chủ nghĩa đại nam tử, và thay vì bị xem là vật cưỡi và bị động tiếp nhận, hắn thích đóng vai hiệp sĩ hơn.
Dường như nhận ra sự giằng xé của hắn, trong lòng Ma Nữ tiểu thư dâng lên một tia cảm xúc khác thường. Nàng suy nghĩ rồi nhẹ nhàng nói: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì, nhưng lần này, có lẽ tình hình sẽ có chút khác.” Lynn hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
“Lúc ngươi rời đi, ta sẽ động tay chân một chút trên người ngươi.” Ma Nữ tiểu thư chỉnh lại váy.
Lynn có chút tò mò: “Tay chân gì?” “Ta sẽ tạm thời phong ấn một phần tình cảm và ký ức của ngươi.” Ma Nữ tiểu thư nhìn hắn, “Tất nhiên, chỉ là một phần nhỏ.” “Những ký ức riêng tư giữa ngươi và nàng, cùng... tình cảm của ngươi dành cho nàng.” “Ngươi chỉ nhớ mình là thuộc hạ mới được nàng thu nhận không lâu, đồng thời sẽ không nhận ra bất kỳ sự khác biệt nào.” Câu nói này khiến Lynn kinh ngạc.
“Nói cách khác, ta sẽ xem quá khứ của ngài như người xa lạ?” Hắn cẩn thận từng ly từng tí hỏi.
“Không sai.” Rõ ràng là một tin tức nặng ký như thế, nhưng từ miệng Ma Nữ tiểu thư nói ra lại có vẻ hời hợt.
Lynn hít sâu một hơi: “Thưa Ma Nữ tiểu thư đáng kính, trò đùa này không hay chút nào.” “Ngài... hẳn là rõ, với tính cách trước đây của ngài, nếu như ta thực sự làm như vậy, có thể sẽ bị đánh gãy tay chân và xích xuống tầng hầm đấy.” Nghe câu này, Ma Nữ tiểu thư khẽ nhíu mày.
“Nàng là nàng, ta là ta.” Ma Nữ tiểu thư bỗng nhiên xoay người, đưa lưng về phía Lynn, “liên quan đến điểm đó, ta cảm thấy tốt nhất nên phân rõ ràng một chút, dù sao giữa chúng ta cách nhau 100.000 năm tuế nguyệt......Ngươi cảm thấy thế nào?” “Ngài nói rất đúng.” Cảm nhận được bầu không khí bỗng nhiên trở nên có chút lạnh, Lynn đầu đầy mồ hôi nói. Mẹ nó. Lần đầu tiên gặp phải còn có thể cắt chém chính mình Ma Nữ tiểu thư đúng thật là Thần Nhân. Mà suy nghĩ kỹ lại thì hình như cũng xác thực. Yveste năm nay 23 tuổi, còn Ma Nữ thì so với nàng lớn trọn vẹn 100.000 tuổi. 23 năm trong tiêu chuẩn sinh mệnh dài dằng dặc của nàng chẳng qua là một khoảnh khắc không có ý nghĩa thôi. Đồng thời, còn tràn đầy vô số thống khổ hồi ức. Chỉ có điều trước đây chưa bao giờ phát hiện nàng có ý nghĩ này, ngược lại hôm nay đột nhiên nhắc tới, khiến người ta cảm thấy khó hiểu. Nhưng mà trước mắt vấn đề của Yveste quan trọng hơn. Ma Nữ tiểu thư trầm mặc một lát, sau đó nhẹ giọng nói, “không cần phải lo lắng, sau khi ký ức bị phong ấn, nàng sẽ không đối với ngươi làm ra những chuyện tàn nhẫn đó.” “Lý do...... Ta không muốn nói, nhưng ngươi có thể tin tưởng ta.” Ta hiểu. Đuổi phu vào hỏa táng tràng nha. Lynn mồ hôi tuôn đầy lưng. Mặc dù suy nghĩ kỹ một chút, chữ “phu” này thật ra có hơi nói bừa, dù sao hắn không tin Yveste có thể tùy tiện yêu mình như thế. Chắc hẳn chỉ là do loại bệnh trạng tham muốn chiếm hữu kia thôi. Nhưng mà như vậy thật sự sẽ không chơi quá trớn sao? Trong lòng Lynn tràn đầy nghi hoặc. Bầu không khí nhất thời rơi vào trầm mặc. Không chỉ có hắn, ngay cả Ma Nữ tiểu thư lúc này cũng cảm nhận được một chút hoang mang. Ta...... Tại sao lại nhất quyết muốn để hắn đối đãi với mình như hai cá thể khác biệt? Còn nữa, tại sao lại đưa ra ý nghĩ phong ấn ký ức? Đến cả chính nàng cũng không rõ. Chỉ có điều, khi nghĩ đến “Tam Công Chúa Yveste”, trong lòng nàng không hiểu hiện lên một tia cảm xúc kỳ quái. Loại cảm giác này làm nàng có chút bực bội. Nhưng mà, mãi đến rất lâu sau đó Ma Nữ tiểu thư mới biết rõ cái đó thật ra là cảm xúc mang tên “ghen ghét”. “Mặt khác, ta còn có một việc cần ngươi đi làm, ngươi có thể xem nó như một vòng của thí luyện thăng cấp.” Trầm mặc một hồi, nàng dẫn đầu phá vỡ sự tĩnh lặng. Lynn vô thức ngẩng đầu. Dù sao đây là lần đầu tiên Ma Nữ tiểu thư chủ động đưa ra sắp xếp thí luyện cho hắn. Sẽ là cái gì đây? Nhìn đôi mắt đẹp đỏ tươi như máu của nàng, không hiểu vì sao, trong lòng Lynn vô thức hiện ra một tia dự cảm không lành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận