Đừng Có Lại Thôi Miên Ta, Công Chúa Phản Diện!

Chương 208: Lynn, ti tiện “tạp chất” (1)

Chương 208: Lynn, thứ “tạp chất” ti tiện (1)
Khi tiếng gõ cửa quán trọ chậm rãi vang lên, Lynn đang chìm đắm trong suy tư lâu dài cũng lấy lại tinh thần. Lúc này, mặt trời chiều ngoài cửa sổ dần khuất bóng về phía tây, nhuộm lên căn phòng một màu da cam nhạt, trông tĩnh lặng mà nghiêm túc. Tính thời gian, cũng đã sáu, bảy tiếng kể từ lúc hắn dùng Thôn Hoang Giả ra lệnh ám chỉ tâm lý cho nữ nhân viên phục vụ kia. Trong khoảng thời gian này đủ để cô ta hoàn thành mệnh lệnh thứ nhất của mình. Vậy thì, người gõ cửa chỉ có một khả năng.
“Vào đi.” Lynn nằm trên giường cất giọng.
Người ngoài cửa dường như nghe thấy tiếng hắn, không biết là kích động hay sao, im lặng mấy chục giây, lúc này mới nhẹ nhàng vặn nắm cửa. Khi cánh cửa hé mở một khe, một tên thiếu niên tóc vàng có vẻ trộm cắp thập phần thò đầu vào, nhìn quanh đánh giá. Nhìn rõ người ốm yếu nằm trên giường là thiếu niên kia, hắn đầu tiên là ngẩn người, sau đó đóng cửa lại, sải bước đi vào. Vừa đi vừa rút dây lưng bên hông ra: “Cuối cùng cũng tìm thấy nhóc con nhà ngươi... Đừng nói gì hết, lập tức theo ta về gặp điện hạ.”
Nói rồi, đối phương nhanh chóng bước tới bên giường Lynn, túm lấy cổ tay hắn, định dùng dây lưng trói tay cậu lại. Vừa trói, miệng vừa lải nhải không ngừng: “Mẹ nó, nhóc con nhà ngươi lại tiêu sái, tự tiện chơi mất tích, làm liên lụy chúng ta thảm rồi!”
“Chưa kể gần đây gần như chẳng có ngày nào ngủ ngon giấc, còn có mấy thằng xui xẻo dám nói móc điện hạ bị nàng trừng phạt một trận, suýt chút mất cả mạng.” Trong lòng thiếu niên tóc vàng dường như chất chứa rất nhiều oán trách, vì vậy một mạch nói ra.
Nhưng ngoài dự liệu của hắn, trong suốt quá trình, bạn xấu của mình chẳng hề phản kháng. Điều này hoàn toàn không khớp với tâm lý mong muốn của hắn. Trong ấn tượng, hai người mới quen ở biên cảnh, đối phương liền náo loạn cưỡng ép công chúa một phen thao tác thần cấp. Hiện tại mình muốn bắt hắn về, dù trong trạng thái suy yếu, cũng phải có chút phản kháng mới phải. Nghĩ đến đây, thiếu niên tóc vàng nới lỏng tay ra, bất đắc dĩ nói: “Không phải ta nói, ngươi như thế làm người khác rất mất cảm giác thành tựu, tối thiểu phải phản kháng vài cái cho ta ra vẻ có chút cố gắng chứ hả?”
Nhưng Lynn chỉ cười ha ha: “Đã lâu không gặp, Gloria.”
Không sai. Bức thư tay do nữ nhân viên phục vụ vừa rồi đưa chính là gửi đến tay hảo huynh đệ của mình. Trong toàn bộ Glostin, người mà hắn tin tưởng không nhiều, ngoài Eleanor và Tia ra thì hầu hết đều là thuộc hạ của Yveste. Chỉ có Gloria là thân thiết với hắn hơn, nên hắn chọn cầu cứu người này trước.
Thấy vậy, Gloria cũng mất hết hứng, khẽ thở dài một tiếng, sau đó phủi mông một cái, ngồi xếp bằng trên sàn bên giường Lynn, tỉ mỉ quan sát đối phương. Rõ ràng, hắn không thật sự muốn bắt Lynn về.
“Bộ dạng bây giờ của ngươi, là lần đầu tiên thấy đấy.” Sau một hồi quan sát sắc mặt Lynn, Gloria tặc lưỡi nói. Trong mắt hắn, Lynn luôn làm được mọi thứ, thế mà lần đầu rơi vào tuyệt cảnh như thế này, thậm chí còn phải nhờ đến hắn. Nghĩ kỹ thì có chút hả hê.
Nhưng sau đó, hắn lại gãi đầu: “Mà nói đi, chẳng lẽ ngươi không sợ ta mật báo sao?”
“Ngươi cứ thử xem?” Nghe vậy, Lynn mím môi. Đương nhiên là sợ. Dù Gloria xem như người có quan hệ gần với mình nhất nhưng cuối cùng vẫn là thuộc hạ của Yveste. Sở dĩ chọn hắn chỉ vì so với Afia và Milani, khả năng thằng nhóc này mật báo tương đối thấp hơn một chút. Nói vớ vẩn. Nếu như để hai cô nàng kia biết mình vì một người phụ nữ chưa từng nghe qua mà liều mạng như thế, không liên lụy bắt cả Tia đến trước mặt Yveste mới lạ, chứ đừng nói đến tính cách ôn hòa.
Nhưng cho dù vậy, khả năng Gloria mật báo cũng không phải là không có. Cho nên lần này Lynn hành động có phần đánh cược. Dù sao trước đó, hắn vẫn còn xoắn xuýt chuyện của Tia, không biết cuối cùng sẽ chọn hướng nào. Nói theo một nghĩa nào đó, coi như hắn giao quyền lựa chọn cho số phận.
Từ khi dùng lá bài Pines, hắn đã có khả năng thấy rõ sợi tơ vận mệnh, vì vậy càng tin những điều hư vô mờ mịt kia là có thật, đến cả ý chí của thế giới cũng không thể khống chế hoàn toàn. Nếu không thì sao có thuyết pháp hệ thống và cốt truyện chệch hướng?
Nếu như bức thư này gửi đi, điều hắn chờ đợi là Yveste nổi giận thì vốn dĩ đang giãy dụa, Lynn đã quyết định bỏ cuộc chống lại. Hắn thật sự không nhìn thấy mình có phần thắng nào khi đối đầu Beatrice nếu không có Ma Nữ tiểu thư giúp đỡ. Đương nhiên, đây là khi hắn từ bỏ ý định dùng sa đọa với Tia. Bởi vì đêm đó, nàng từng nói, thà chấp nhận cái chết định mệnh còn hơn là trở thành một con rối không có ý chí của bản thân. Lynn quyết định tôn trọng lựa chọn của nàng.
Nhưng tất cả những gì dự tính cuối cùng đã không xảy ra. Gloria đúng hẹn, một mình đến quán trọ gặp hắn. Điều này có nghĩa là hắn không thể quyết định điều kia, và cuối cùng đã có câu trả lời. Vậy thì, cứ ương bướng và điên cuồng đến cùng. Trong lòng Lynn có chút thất vọng, nhưng cũng thấy nhẹ nhõm.
“Điện hạ thế nào? Chắc không sao chứ?” Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên nhớ tới Yveste. Nghe vậy, Gloria cười gượng: “Ha ha.”
Tất cả chìm trong im lặng. Lynn hít sâu một hơi, giả vờ trấn định nói một mình: “Chỉ là biến mất mấy ngày thôi mà, điện hạ dịu dàng hiểu ý như vậy, nhất định sẽ thông cảm cho ta.”
“Dù ngươi nói thế, ta cũng sẽ không kể lại những lời này cho nàng nghe.” Gloria có chút thương hại nhìn hắn: “Tiện thể nói luôn, điện hạ đang làm một công trình tại nhà ngươi, nghe Afia mấy người nói, hình như muốn sửa tầng hầm thành một nhà ngục tối tăm không ánh sáng mặt trời gì đó.”
“Còn vì nhốt ai thì ta không dám hỏi, mấy người đó cũng không dám nói.”
“...” Trong phút chốc, không khí trầm mặc bao trùm cả hai người. Bất giác, Lynn cảm thấy lưng mình ướt đẫm mồ hôi lạnh, tim đập loạn nhịp. Ta cẩu thả, cô nương kia lại mắc bệnh rồi?
Nhớ lại ký ức được giải phong ở chỗ Ma Nữ Tiểu Thư, Lynn không khỏi rùng mình. Nhưng sự đã rồi, sau khi Tia đưa hắn đi, mọi thứ đã không còn cơ hội xoay chuyển. Giờ đây hắn chỉ có thể cố gắng không nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra phía sau. Thế là Lynn gượng gạo chuyển chủ đề: “Mà này, thứ ta nhờ ngươi mang đến, ngươi mang đến chưa?”
Nghe vậy, Gloria vừa rồi vẫn còn cười nói, mặt lập tức trở nên nghiêm túc. Hắn không nói một lời nhìn Lynn hồi lâu, sau đó nhíu mày: “Dù không biết rốt cuộc vì sao ngươi không về trang viên, cũng không biết sau đó ngươi muốn làm gì... Nhưng dựa theo những gì ta biết về ngươi, phần lớn đều là những chuyện nguy hiểm thôi.”
“Không thể không làm sao? Hay là về trước gặp điện hạ xin lỗi, để nàng cùng nghĩ cách?” Gloria ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn Lynn. Bạn của hắn không nhiều, người đã cứu mạng hắn thì càng ít.
“Không thể đâu, Gloria.” Lynn lắc đầu. Chuyện này tuyệt đối không thể nhờ công chúa điện hạ giúp đỡ, thậm chí không thể nói ra miệng. Dù sao, xét về mặt ý nghĩa nghiêm ngặt thì đây là hành động chống lại mệnh lệnh tương lai của nàng, đi cứu vớt một kẻ mà tương lai sẽ đối đầu với nàng. Dù có rắc rối nhưng tình hình thực tế đúng là vậy.
Thấy thế, lông mày Gloria nhíu càng sâu: “Cho dù muốn làm, tại sao mỗi lần đều phải đánh cược cả mạng, để những người lo lắng cho ngươi phải bất chấp hoàn cảnh như vậy?”
“Trước đó ta đã rất muốn nói rồi... Ngươi có biết không, trong mắt ta, hành động này của ngươi quá kiêu ngạo rồi đấy!”
Lời nói tuy vậy, thân là người được Lynn cứu sống, hắn hiểu rõ mình không có tư cách trách móc đối phương. Vừa là bạn, Gloria không muốn thấy tên này hết lần này đến lần khác dấn thân vào hiểm cảnh, không xem trọng sinh mạng của mình.
Nghe vậy, Lynn ngẩn người vài giây rồi khẽ thở dài. Việc Gloria nói ra những lời này có chút nằm ngoài dự liệu của hắn. Dù cho người khác có nói hắn là kẻ cuồng vọng hay là một người xuyên việt kiêu ngạo đi nữa. Nhưng thực chất Lynn rất rõ trong lòng, tất cả chỉ là lý do tự an ủi cho chính mình mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận