Đừng Có Lại Thôi Miên Ta, Công Chúa Phản Diện!

Chương 24: Cục diện rối rắm

Chương 24: Cục diện rối rắm Sáng sớm hôm sau, Lynn mở to cặp mắt vô thần, nhìn chăm chú lên trần nhà trang hoàng hoa lệ phù điêu. Sự tình tại sao lại biến thành tình huống như vậy? Ôm một tia cam chịu, Lynn ngáp dài ngồi dậy, mặc xong quần áo chuẩn bị đi rửa mặt. Hắn hiện tại có thể nói là hoàn toàn lên thuyền giặc, 360 độ toàn bộ bị phong kín, hết thảy đường lui đều bị đoạn tuyệt. Chỉ cần Yveste chứa trên người hắn định vị vòng cổ không bị gỡ bỏ, hắn liền vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi lòng bàn tay của nàng. Vừa nghĩ tới tương lai nhất định phải đối đầu với đám nhân vật chính, Lynn liền tuyệt vọng. Mặc dù không biết thế giới này có tồn tại thế giới ý chí hay không, nhưng nếu hệ thống có thuyết pháp về độ lệch kịch bản, vậy có nghĩa bọn hắn đang đi trực tiếp trên con đường chủ tuyến cố định của nguyên tác. Cuối con đường này là vách đá vạn trượng, không có chút đạo lý nào để sinh tồn. Bất quá sự đã đến nước này, cũng không có cách nào khác. Chỉ có thể trước tiên làm tốt vai tên khốn kiếp, trà trộn vào đội của Yveste, sau đó tùy thời tìm cơ hội chuẩn bị chạy trốn. Để thoát khỏi nữ nhân kia, có lẽ còn phải ôm một ít đùi nhân vật trong nguyên tác mới được. Đương nhiên, kỳ thật còn có một cách khác. Thông qua việc thay đổi độ lệch kịch bản của Yveste và những người xung quanh nàng, thu được thật nhiều điểm hệ thống để điên cuồng thăng cấp, cho đến khi chính mình trở nên mạnh hơn nữ nhân kia, tự nhiên có thể giải thoát. Nhưng con đường này không thể nghi ngờ là khó hơn gấp bội. Mấy ngày nay vất vả, nhiều lần hiểm tượng hoàn sinh, mới miễn cưỡng kéo cao độ lệch kịch bản của Yveste lên một chút như vậy. Gánh nặng đường xa a. Lynn thở dài một hơi, đem bọt kem đánh răng trong miệng phun ra. Rửa mặt xong, hắn lắc chuông. Vài giây sau, nữ bộc Nina đi đến.
"Ly, Lynn thiếu gia, điện hạ nói sau khi ngài tỉnh lại, để ngài đến phòng ăn gặp những người đồng đội khác."
Rất hiển nhiên, quan niệm của nàng đối với Lynn vẫn chưa chuyển đổi theo hướng khách, thỉnh thoảng lại len lén đánh giá hắn. Đáng tiếc Lynn hiện tại không có tâm tình nói chuyện với nàng, sắc mặt nặng nề gật đầu: “Ta đã biết, dẫn đường đi.”
Augusta trang viên rất lớn. Lượn quanh gần mười phút đồng hồ, Lynn mới được Nina dẫn tới cái gọi là khu vực dùng cơm. Tuy nói là phòng ăn, nhưng cảnh tượng trước mắt cũng đủ để khiến người cảm thấy xa hoa lãng phí. Đi vào chính sảnh phía sau, từng tấm bàn dài bằng gỗ đắt tiền bày biện chỉnh tề, trên khăn ăn còn ép những giá cắm nến bằng bạc cùng bộ đồ ăn cầu kỳ. Lúc này, đã có một vài người ngồi trước bàn ăn, vừa thấp giọng nói chuyện phiếm vừa ăn. Lynn phóng tầm mắt nhìn, phát hiện trừ Rhine và nữ quản gia tên là Keisha kia ra, những người khác ở đây, mình vậy mà một người cũng không biết. À, tựa hồ còn có một con mèo đen ngồi xổm ở nơi hẻo lánh, liếm láp chỗ thịt vụn trong đĩa. Bầu không khí ngược lại rất náo nhiệt. Ngay cả công chúa Yveste cũng ngồi ở vị trí chủ tọa cuối bàn dài, giờ phút này đang mang một tấm mặt nạ nửa mặt, lộ ra cái cằm trắng nõn phấn hồng. Nàng cầm dao nĩa với tư thế rất tao nhã, từng nhịp cắt đồ ăn ra rồi đưa vào môi đỏ mọng chậm rãi nhai. Lúc dùng cơm cũng rất giống một cô nàng quý tộc lễ nghi chu đáo. Lynn nhếch miệng. Xem ra, nữ nhân này vẫn rất thân dân, vậy mà cùng bọn thuộc hạ dùng cơm. Tựa hồ đã nhận ra ánh mắt oán thầm của Lynn, Yveste bỗng nhiên mở mắt, cực kỳ chuẩn xác khóa ánh mắt chặt trên người hắn. Lynn lập tức nghiêm mặt lại.
“Thêm một phần bữa sáng.” Nàng không để ý đến, đối với nữ quản gia Keisha bên cạnh nhẹ nhàng nói ra. Rất nhanh, một phần bàn ăn mới đã được bưng lên, bên trong chứa xúc xích nóng hổi cùng thịt cừu non. Lynn nhìn thoáng qua chiếc bàn dài bằng gỗ đã đầy người, tìm chỗ hẻo lánh nhất ngồi xuống. Sau đó, hắn mơ hồ cảm nhận được hơn mười đạo ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm từ nơi xa truyền đến. Tựa hồ nhìn thấy có người xa lạ đến đây, mà công chúa điện hạ lại ngầm cho phép hắn ngồi, cho nên đám người liền dùng những ánh mắt khác nhau đánh giá thiếu niên cao lớn anh tuấn này. Lynn cũng lờ đi những người này, cầm dao nĩa liền chuẩn bị dùng cơm. Đói bụng một đêm hắn đã sớm bụng đói kêu vang, cho nên giờ phút này ăn rất ngon lành. Nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, không ít người trong mắt lập tức toát ra một tia khinh thường. Phần lớn người đang ngồi đều xuất thân quý tộc, một số ít đi theo công chúa điện hạ mặc dù không có tước vị, nhưng tối thiểu cũng được coi là kỵ sĩ phong. Tiểu tử giành ăn không biết từ xó xỉnh nào chui ra kia, đến tột cùng dựa vào cái gì có thể cùng bọn họ ngồi trên một bàn dùng cơm? Trong lòng bọn hắn dâng lên một tia nghi hoặc. Còn Rhine ngồi ở vị trí gần chủ vị nhất, khi nhìn thấy dáng vẻ Lynn dùng cơm, cũng lộ ra vẻ khinh miệt. Cùng lúc đó, trong lòng hắn lại không tự chủ được hồi tưởng lại buổi tối vài ngày trước, lửa giận trong nháy mắt dâng lên. Sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn sẽ tìm lại món nợ này. Với tính cách kiêu ngạo vốn có, Rhine gần như sắp bóp gãy chiếc nĩa trong tay. Nhưng hết lần này đến lần khác công chúa điện hạ lại ở đây, hắn không dám cũng không có cách nào tìm hắn gây phiền phức. Tạm thời tha cho ngươi một lần. Rhine cười lạnh trong lòng. Nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, hắn không đi tìm phiền phức thì phiền phức lại tự tìm tới hắn.
“Đồ đồng tính luyến ái, giúp ta cầm một chút bột hồ tiêu ở bên kia, cảm ơn!”
Lynn bỗng nhiên dùng ngữ điệu lớn tiếng, để tất cả mọi người đều có thể nghe được. Quá tiện! Trong một lúc, tất cả mọi người trong lòng đều dâng lên một ý nghĩ như vậy. Những chuyện phát sinh đêm hôm đó, rất hiển nhiên không thoát khỏi miệng lưỡi những người trong dinh thự. Ít nhất, phần lớn những người đang ngồi đều đã biết. Mặc dù sau đó hắn có nói không tỉ mỉ giải thích, nhưng cũng không có nhiều người tin. Quả nhiên, Rhine trong nháy mắt bùng nổ.
“Ngươi!!!”
Hắn vốn định vỗ bàn một cái đứng dậy, nhưng liếc mắt nhìn công chúa điện hạ đang cúi đầu dùng cơm cách đó không xa, liền lập tức biệt khuất thu tay về. Đúng vậy, điện hạ đang ở đây, mình sao có thể thể hiện ra một bộ mặt không có phong độ chứ? Trán của hắn nổi gân xanh, nhưng cuối cùng nhịn xuống.
“Được rồi, đừng ầm ĩ.” Yveste bỗng nhiên mở miệng, “Giới thiệu với mọi người một chút, tên gia hỏa mới tới kia là Lynn, về sau các ngươi chính là đồng bạn.”
"Chờ một chút nhớ kỹ đi "hầm" lĩnh một món trang bị siêu phàm, ngươi bây giờ quá yếu, hoàn toàn không có sức tự vệ. Rhine, ngươi dẫn hắn đi làm quen đường.”
Nàng dặn dò cả hai người. Rhine đầu tiên là ngẩn người vài giây, sau đó trên mặt hiện ra vẻ mừng rỡ khó mà kiềm chế: “Vâng, điện hạ.”
Nếu như có thể dẫn hắn đến hầm thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn. Mặc dù không biết vì sao điện hạ lại để cho hắn đi, nhưng nói tóm lại là chuyện tốt. Nghĩ như vậy, Rhine cười lạnh nhìn về phía hắn. Cảm nhận được ánh mắt đầy hận ý của đối phương, Lynn phảng phất không cảm giác, hướng hắn nở một nụ cười rạng rỡ. Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ. Rất nhanh, đám người liền bỏ qua không quan tâm.
“Điện hạ, Công Tước Tyrus lại lần nữa từ chối lời mời của ngài, ngài thấy”
Trong đám người, có người bắt đầu cùng Yveste bàn công sự. Thấy thế, Yveste không khỏi nhíu mày thật sâu. Lão già này. Nàng đột nhiên không còn thèm ăn. Baile Tierius, một trong bảy vị tuyển đế hầu của Thánh Laurent đế quốc, có được quyền lực bầu cử đế vương tối cao, cũng là mục tiêu cuối cùng nhất của Yveste khi đến thành phố Orne lần này. Dù sao nàng khác biệt so với mấy vị hoàng tử công chúa khác, vốn dĩ đã không được Thánh Laurent VI và rất nhiều đại thần chào đón. Không chỉ vậy, nàng cũng không giống bọn họ, có được mẫu tộc cường đại. Bởi vậy, Yveste càng cần những thế lực bên ngoài để duy trì. Cho nên lần này đến thành phố Orne, mục đích duy nhất của nàng là kết giao với vị Công Tước Tyrus đang độ tráng niên này. Như vậy trong Vương Tuyển Chi Tr·u·ng, thế lực của mình sẽ không quá đơn bạc. Chỉ tiếc, lão già kia thập phần ngoan cố, đồng thời giống như đại đa số người, ấn tượng đối với nàng rất kém cỏi.
“Chuyện này để sau nói, còn có chuyện gì khác cần xử lý gấp không?” Yveste nghĩ không ra biện pháp gì, chỉ có thể tạm thời gác lại.
“Đương nhiên là có.” Người đàn ông nói chuyện nghiêm túc gật đầu, “Điện hạ người không lâu trước đây vừa mới tiêu diệt phái Sáng Sinh Học, đối với thành phố Orne đây là một công lớn, nhưng ba trăm tên dân chúng vô tội được cứu ra từ học phái kia, lại thành một vấn đề khiến người đau đầu.”
“Những người này phảng phất bị tẩy não vậy, đối với giáo điều của phái Sáng Sinh Học tin tưởng không nghi ngờ, thậm chí biết rõ tình trạng nguy hại đến sự an toàn của thành phố.”
“Cho nên hội đồng thành phố cùng những người thuộc cục trị an đã từ chối tiếp nhận cái cục diện rối rắm này, không cho phép ba trăm thường dân đó vào thành.”
“Ngài xem, chuyện này nên xử lý thế nào?”
Một chuyện khác khiến Yveste cảm thấy đau đầu lại xuất hiện. Đối với loại án liên quan đến thường dân, nàng từ trước đến nay liền rất không am hiểu. Dù sao cũng là hơn 300 cái nhân mạng, tùy tiện vứt ở bên ngoài thì sống không được bao lâu, thậm chí có thể gây ra một loạt vấn đề. Mà giết thì lại không giết được. Vậy nên làm thế nào? Yveste chau mày lại. Càng nghĩ, nàng quyết định ném việc khó giải quyết này cho thuộc hạ. Thế là Yveste ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua hai bên bàn dài. Rất nhanh, kẻ may mắn kia vừa ra đời. Nhìn Lynn giờ phút này đang trốn ở nơi hẻo lánh cắm cúi ăn, khóe miệng của Yveste khẽ nhếch lên một nụ cười.
(Tấu chương
Bạn cần đăng nhập để bình luận