Đừng Có Lại Thôi Miên Ta, Công Chúa Phản Diện!
Chương 163: Tình thánh Lynn hội hợp. (2)
Chương 163: Tình thánh Lynn hội ngộ. (2)
Nhìn bóng dáng tuyệt mỹ của Serina chậm rãi rời đi, trong lòng hắn mơ hồ dâng lên một tia tiếc nuối. Bất quá dù sao cũng phải nói, vẫn là ngọt ngào. Có lẽ không bao lâu nữa, mối quan hệ giữa mình và điện hạ sẽ tiến thêm một bước. Nghĩ đến đây, khóe miệng Shia hơi hơi nhếch lên nụ cười......
"Vì, vì sao Shia ca ca lại ở đây?!" Trong đám người, Tia lẻ loi một mình trốn trong góc có chút kinh hãi. Nàng vốn cho rằng mình đã vất vả lắm mới có được cơ hội nghỉ phép, Shia ca ca sẽ cùng những người đồng đội của mình ôn chuyện một chút, ít nhất không nên xuất hiện ở những nơi như thế này. Cho nên khi nhìn thấy người ngoài dự kiến xuất hiện, vô ý thức sinh ra mấy phần cảm giác giật mình. Cũng may lúc này Tia đã hóa trang, trông như một cô thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn tóc ngắn màu nâu, trên mặt đeo mặt nạ hồ ly che kín khuôn mặt, trên người lại mặc chiếc váy múa lộng lẫy mà trước đây nàng chưa từng thử. So với thân phận Thánh Nữ Yên Tĩnh của nàng, Tia bây giờ xinh đẹp và hoạt bát như hai người khác nhau. Vất vả lắm mới bình phục được sự hốt hoảng trong lòng, nàng liền thấy Serina mặt ửng hồng nắm tay Shia ca ca. Dù chỉ là hơi chạm vào rồi tách ra, nhưng Shia vẫn thất thần trong giây lát, sau đó trong mắt hiện lên một tia ái mộ rồi biến mất ngay. Tuy đã sớm biết mối quan hệ giữa hai người có lẽ sẽ phát triển đến bước này, nhưng khi Tia tận mắt nhìn thấy, trong lòng vẫn dâng lên một chút chua xót. Nếu Shia ca ca có thể vĩnh viễn chỉ thuộc về mình ta thì tốt biết bao. Vốn nên như một con rối không cảm xúc, lần đầu tiên trong lòng nàng xuất hiện một chút cảm xúc tên là "khát vọng". Nhưng mà một giây sau, khi bóng dáng Serina chậm rãi di chuyển, Tia cũng lấy lại tinh thần từ sự ngơ ngác. Nàng vô ý thức nhìn về phía cửa. Khi nhìn rõ bóng dáng quen thuộc kia, ánh mắt Tia dần trở nên lạnh lẽo. Dù sao Shia ca ca có nữ nhân kia bầu bạn, liền tạm thời không cần nàng. Mà lúc này, nàng có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết. Lynn Bartlett!
......Tê. Vừa đi vừa đi, Lynn bỗng nhiên cảm thấy hàn ý tự nhiên phát ra, không khỏi rùng mình. Phảng phất như có vài nữ nhân đang nhắm vào hắn vậy. Nhưng ngoài công chúa điện hạ và Ma Nữ tiểu thư ra, thì còn ai có thể làm thế? Lynn vô ý thức nhìn Yveste một cái, lại phát hiện ánh mắt của nàng vẫn bình tĩnh và lạnh lùng như trước. Thấy thế, Lynn không khỏi thở dài một hơi. Đúng lúc hai chủ tớ người trước người sau đi vào sân vận động, ở phía xa Serina đeo mặt nạ cùng với vài tiểu thư quý tộc vây quanh chậm rãi đi tới chỗ bọn họ.
"Đã lâu không gặp, tiểu Yveste." Serina đeo chiếc mặt nạ lông vũ trắng, vuốt nhẹ mái tóc dài bên tai rồi giả vờ như vô tình nói: "Còn có cả ngươi nữa, vương phu tiên sinh."
Sắc mặt Lynn tối sầm. Rõ ràng Serina đang chế giễu xung đột giữa mọi người trong lần đầu gặp mặt. Nhưng Yveste vẫn thần sắc nhạt nhẽo: "Đùa thì không cần nói."
Serina có chút kỳ lạ nhìn Yveste. Là chị gái, với sự hiểu biết của nàng về hành vi cử chỉ của Yveste, giờ phút này nàng rõ ràng nên cảm thấy tâm tình rất tốt mới đúng, nhưng lại không biết vì sao gương mặt lại lạnh lùng như người lạ chớ tới gần vậy. Lẽ nào hai người cãi nhau? Muốn hoàn thành nhiệm vụ Thánh Laurent VI giao, rút ngắn quan hệ với Lynn là điều không thể thiếu. Nhìn hai người bằng mặt mà không bằng lòng, trong đầu Serina lóe lên một tia linh quang.
"Tránh ra." Chưa kịp đợi nàng có câu trả lời, Yveste đã lên tiếng, trong lời nói tràn đầy mùi thuốc súng.
Serina đương nhiên sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt như thế mà tức giận, nhu hòa cười nói: "Đương nhiên có thể, nhưng trước khi vào cửa, các ngươi cần hoàn thành một trò chơi nhỏ khuấy động không khí."
"Nhàm chán." Yveste thản nhiên nói, rồi khoanh tay đứng sang một bên. Không đồng ý nhưng cũng không rõ ràng từ chối. Thấy vậy, khóe miệng Serina nhếch lên nụ cười nhạt.
"Bây giờ có hai lựa chọn dành cho các ngươi." Nàng nhìn Yveste rồi lại nhìn Lynn, "Lời thật lòng hay đại mạo hiểm?"
"Ta chọn đại mạo hiểm." Lynn giành nói trước khi Serina kịp nói, chủ động nhận phần khó nhằn về mình. Quả nhiên không ngoài dự liệu. Serina trong lòng hiểu rõ, sau đó nhìn về phía Yveste: "Nếu Lynn chọn đại mạo hiểm, vậy theo quy tắc, ngươi phải nói lời thật lòng."
"Đặt câu hỏi đi, tâm tình tiểu Yveste có vẻ không tốt, bây giờ trong lòng cô rốt cuộc đang nghĩ gì?"
"Nghĩ đến làm sao để g·iết c·hết ngươi." Yveste nhìn Serina không chút do dự. Đối với kẻ chủ mưu h·ại c·hết mẫu thân, nàng sớm muộn gì cũng sẽ trả thù. Bất quá không phải bây giờ. Yveste đồng ý đến vũ hội mặt nạ này, một mặt là vì mình vừa trở về đế đô, không muốn mất thế trước mặt nàng ta, mặt khác là có việc muốn hỏi nàng ta. Nghe muội muội trả lời lạnh lùng, Serina thở dài trong lòng. Cảm nhận được sắc mặt biến đổi của mấy tiểu thư quý tộc xung quanh, nàng không muốn tiếp tục dây dưa chủ đề này thêm nữa, liền nhìn về phía thiếu niên bên cạnh: "Vậy tiếp theo... là đại mạo hiểm rồi?" Serina mỉm cười nhìn Lynn. Với kẻ vừa gặp mặt đã khiến nàng phải chịu thiệt, trong lòng Serina có chút khó chịu. Nhưng hiện tại lại không thể không chủ động tiếp cận hắn. Lý do đưa ra trò chơi nhỏ này là để đạt được mục đích này. Để làm sâu sắc thêm mâu thuẫn giữa hai người, tạo thế ly gián.
"Hãy dùng giọng điệu tha thiết khen ngợi một người tùy ý, khí chất, dung mạo, dáng người, mọi thứ đều có thể." Serina dịu dàng nói: "Điều kiện tiên quyết là ngươi phải nhận biết đối phương... Đương nhiên, trừ tiểu Yveste."
Lynn vừa định nói đơn giản thì bị nửa câu sau chặn miệng. Nếu như loại bỏ Yveste thì tính chất khác hẳn rồi. Ai nói đại mạo hiểm đơn giản? Đại mạo hiểm này khó quá đi! Hắn vạn vạn không ngờ tới, Serina ra tay đã là combo bão táp. Những điều kiện tiền đề này, đơn giản như viết "mau tới khen ta" trên mặt. Dù sao tại bữa tiệc này, ngoài Serina và Yveste, Lynn cũng chẳng biết ai. Nhưng nếu như hắn thật sự phải tán dương Serina trước mặt Yveste, dù chỉ một câu nói thôi, hắn cũng đoán được sau đó sẽ thê thảm đến nhường nào. Cho nên, đây thực sự là một đề bài muốn lấy mạng người. Nhận thấy bầu không khí có chút căng thẳng, Yveste lại tỏ ra hết sức bình tĩnh: "Không cần để ý ta, cứ làm chuyện ngươi muốn là được."
Nhìn xem! Thật tự tin, thật khí độ... Có quỷ ấy! Đối với phụ nữ mà nói, nhất là một người phụ nữ như Yveste, lời nói nhất định phải hiểu ngược lại. Nàng càng tỏ ra bình tĩnh thì có nghĩa là càng không muốn mình bị lép vế trước Serina. Nghĩ đến đây, Lynn hít một hơi sâu.
"Ta xác nhận một chút..." Hắn nhìn Serina một cái: "Có thể là bất kỳ ai trong số những người ở đây, không sai chứ?"
"Đương nhiên." Serina gật đầu: "Nhưng điều kiện tiên quyết đã nói, nhất định là người ngươi nhận biết."
"Nếu đã vậy, ta chuẩn bị xong." Lynn liếc nhìn nàng. Cùng lúc đó, Yveste cũng vô tình ném cho hắn một ánh nhìn. Dù vẻ mặt bình thản nhưng thực chất lúc này nàng đã sắp phát điên. Nếu cún con đáng yêu của nàng thật sự có hành động phản bội nàng thì nàng sẽ rất rất đau lòng. Mặt khác, cho dù là t·i·ệ·n n·h·â·n kia, nàng cũng không thể dễ dàng t·h·a t·h·ứ cho chuyện này. Cho nên một khi Lynn trước mặt mọi người tán dương Serina, theo một nghĩa nào đó, Yveste coi như đã tạm thời đạt được sự đồng lòng với Chung Yên Ma Nữ. Với những kẻ tham lam "ăn trong bát, ngó trong nồi" thì nhất thiết phải trừng phạt mới được. Nghĩ đến đó, Yveste im lặng nhìn chằm chằm Lynn.
"Người ta muốn ca ngợi là... chính ta." Lynn chậm rãi nói.
Serina ngớ người, rồi lắc đầu: "Ngươi đây là giở trò gian dối à."
"Điện hạ Serina, người không hề giới hạn điều kiện ‘Không thể là bản thân’ như vậy mà." Lynn lập tức phản bác.
Nghe vậy, Serina khẽ cười: "Là không có, nhưng... thôi vậy." Thấy Lynn dùng cách đó để né tránh trừng phạt, mọi người xung quanh cảm thấy có chút mới lạ. Ngược lại Yveste lại thở dài nhẹ nhõm một hơi. Câu trả lời này xem như đúng quy củ, không cho Serina đạt được mục đích cũng không gây ra sự phẫn nộ của nàng ta. Nhưng so với cách xử lý mọi chuyện của Lynn trước đây, kiểu mà lúc nào cũng khiến nàng vui vẻ, với tình huống hiện tại, trong lòng Yveste vẫn có một chút thất vọng. Nhưng con người không thể có tất cả, đạo lý này nàng hiểu. Chỉ cần Lynn không làm Serina mất mặt trước đám đông, thì coi như nàng đã chấp nhận. Đúng lúc trong đầu nàng nảy ra suy nghĩ đó thì lại thấy Lynn lên tiếng lần nữa: "Từ từ đã rồi."
"Mọi người chẳng lẽ không muốn nghe xem, ta muốn ca ngợi bản thân mình điều gì sao?" Nghe vậy, bước chân Serina dừng lại. Chẳng biết vì sao, trong lòng nàng bỗng dâng lên một dự cảm không tốt.
"Như các người thấy, ta có một đôi mắt rất đẹp." Lynn nhẹ nhàng mỉm cười, đảo mắt nhìn đám đông: "Màu sắc của nó tựa như màu xanh của biển cả, hình dáng tựa như một viên bảo thạch được điêu khắc tỉ mỉ, cẩn thận nhìn vào, có lẽ còn thấy được núi sông, chim bay, mặt trời và mặt trăng phản chiếu lên đó."
Nghe được lời này, ánh mắt của đám người nhìn về phía Lynn cũng trở nên có chút buồn cười. Không ngờ tên này lại có hiệu ứng như vậy. Chỉ là khen ngợi chính mình thôi mà cũng có thể lưu loát nói ra một tràng dài như thế. Chỉ có Serina là vẻ mặt nghiêm túc. Với sự hiểu biết của nàng đối với tên nhóc này, sự việc tuyệt đối không có khả năng dễ dàng kết thúc như vậy. Quả nhiên. Một giây sau, trước ánh mắt của mọi người, Lynn đột nhiên xoay người, cúi đầu nhìn chăm chú vào Yveste trước mắt. “Nhưng mà tất cả những điều này đều không phải là trọng điểm.” Giọng nói của hắn bỗng trở nên có chút dịu dàng, “Trong mắt ta, lý do duy nhất khiến chúng đẹp đẽ là vì.” “Bởi vì trong mắt ta có ngươi, điện hạ thân yêu.” Trong khoảnh khắc, một sự ghen tuông khó hiểu xông lên đầu. Ta biết ngay mà!!! Nhìn đôi chủ tớ này trước mắt, Serina trong lòng vô cùng bực bội thầm nghĩ.
Nhìn bóng dáng tuyệt mỹ của Serina chậm rãi rời đi, trong lòng hắn mơ hồ dâng lên một tia tiếc nuối. Bất quá dù sao cũng phải nói, vẫn là ngọt ngào. Có lẽ không bao lâu nữa, mối quan hệ giữa mình và điện hạ sẽ tiến thêm một bước. Nghĩ đến đây, khóe miệng Shia hơi hơi nhếch lên nụ cười......
"Vì, vì sao Shia ca ca lại ở đây?!" Trong đám người, Tia lẻ loi một mình trốn trong góc có chút kinh hãi. Nàng vốn cho rằng mình đã vất vả lắm mới có được cơ hội nghỉ phép, Shia ca ca sẽ cùng những người đồng đội của mình ôn chuyện một chút, ít nhất không nên xuất hiện ở những nơi như thế này. Cho nên khi nhìn thấy người ngoài dự kiến xuất hiện, vô ý thức sinh ra mấy phần cảm giác giật mình. Cũng may lúc này Tia đã hóa trang, trông như một cô thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn tóc ngắn màu nâu, trên mặt đeo mặt nạ hồ ly che kín khuôn mặt, trên người lại mặc chiếc váy múa lộng lẫy mà trước đây nàng chưa từng thử. So với thân phận Thánh Nữ Yên Tĩnh của nàng, Tia bây giờ xinh đẹp và hoạt bát như hai người khác nhau. Vất vả lắm mới bình phục được sự hốt hoảng trong lòng, nàng liền thấy Serina mặt ửng hồng nắm tay Shia ca ca. Dù chỉ là hơi chạm vào rồi tách ra, nhưng Shia vẫn thất thần trong giây lát, sau đó trong mắt hiện lên một tia ái mộ rồi biến mất ngay. Tuy đã sớm biết mối quan hệ giữa hai người có lẽ sẽ phát triển đến bước này, nhưng khi Tia tận mắt nhìn thấy, trong lòng vẫn dâng lên một chút chua xót. Nếu Shia ca ca có thể vĩnh viễn chỉ thuộc về mình ta thì tốt biết bao. Vốn nên như một con rối không cảm xúc, lần đầu tiên trong lòng nàng xuất hiện một chút cảm xúc tên là "khát vọng". Nhưng mà một giây sau, khi bóng dáng Serina chậm rãi di chuyển, Tia cũng lấy lại tinh thần từ sự ngơ ngác. Nàng vô ý thức nhìn về phía cửa. Khi nhìn rõ bóng dáng quen thuộc kia, ánh mắt Tia dần trở nên lạnh lẽo. Dù sao Shia ca ca có nữ nhân kia bầu bạn, liền tạm thời không cần nàng. Mà lúc này, nàng có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết. Lynn Bartlett!
......Tê. Vừa đi vừa đi, Lynn bỗng nhiên cảm thấy hàn ý tự nhiên phát ra, không khỏi rùng mình. Phảng phất như có vài nữ nhân đang nhắm vào hắn vậy. Nhưng ngoài công chúa điện hạ và Ma Nữ tiểu thư ra, thì còn ai có thể làm thế? Lynn vô ý thức nhìn Yveste một cái, lại phát hiện ánh mắt của nàng vẫn bình tĩnh và lạnh lùng như trước. Thấy thế, Lynn không khỏi thở dài một hơi. Đúng lúc hai chủ tớ người trước người sau đi vào sân vận động, ở phía xa Serina đeo mặt nạ cùng với vài tiểu thư quý tộc vây quanh chậm rãi đi tới chỗ bọn họ.
"Đã lâu không gặp, tiểu Yveste." Serina đeo chiếc mặt nạ lông vũ trắng, vuốt nhẹ mái tóc dài bên tai rồi giả vờ như vô tình nói: "Còn có cả ngươi nữa, vương phu tiên sinh."
Sắc mặt Lynn tối sầm. Rõ ràng Serina đang chế giễu xung đột giữa mọi người trong lần đầu gặp mặt. Nhưng Yveste vẫn thần sắc nhạt nhẽo: "Đùa thì không cần nói."
Serina có chút kỳ lạ nhìn Yveste. Là chị gái, với sự hiểu biết của nàng về hành vi cử chỉ của Yveste, giờ phút này nàng rõ ràng nên cảm thấy tâm tình rất tốt mới đúng, nhưng lại không biết vì sao gương mặt lại lạnh lùng như người lạ chớ tới gần vậy. Lẽ nào hai người cãi nhau? Muốn hoàn thành nhiệm vụ Thánh Laurent VI giao, rút ngắn quan hệ với Lynn là điều không thể thiếu. Nhìn hai người bằng mặt mà không bằng lòng, trong đầu Serina lóe lên một tia linh quang.
"Tránh ra." Chưa kịp đợi nàng có câu trả lời, Yveste đã lên tiếng, trong lời nói tràn đầy mùi thuốc súng.
Serina đương nhiên sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt như thế mà tức giận, nhu hòa cười nói: "Đương nhiên có thể, nhưng trước khi vào cửa, các ngươi cần hoàn thành một trò chơi nhỏ khuấy động không khí."
"Nhàm chán." Yveste thản nhiên nói, rồi khoanh tay đứng sang một bên. Không đồng ý nhưng cũng không rõ ràng từ chối. Thấy vậy, khóe miệng Serina nhếch lên nụ cười nhạt.
"Bây giờ có hai lựa chọn dành cho các ngươi." Nàng nhìn Yveste rồi lại nhìn Lynn, "Lời thật lòng hay đại mạo hiểm?"
"Ta chọn đại mạo hiểm." Lynn giành nói trước khi Serina kịp nói, chủ động nhận phần khó nhằn về mình. Quả nhiên không ngoài dự liệu. Serina trong lòng hiểu rõ, sau đó nhìn về phía Yveste: "Nếu Lynn chọn đại mạo hiểm, vậy theo quy tắc, ngươi phải nói lời thật lòng."
"Đặt câu hỏi đi, tâm tình tiểu Yveste có vẻ không tốt, bây giờ trong lòng cô rốt cuộc đang nghĩ gì?"
"Nghĩ đến làm sao để g·iết c·hết ngươi." Yveste nhìn Serina không chút do dự. Đối với kẻ chủ mưu h·ại c·hết mẫu thân, nàng sớm muộn gì cũng sẽ trả thù. Bất quá không phải bây giờ. Yveste đồng ý đến vũ hội mặt nạ này, một mặt là vì mình vừa trở về đế đô, không muốn mất thế trước mặt nàng ta, mặt khác là có việc muốn hỏi nàng ta. Nghe muội muội trả lời lạnh lùng, Serina thở dài trong lòng. Cảm nhận được sắc mặt biến đổi của mấy tiểu thư quý tộc xung quanh, nàng không muốn tiếp tục dây dưa chủ đề này thêm nữa, liền nhìn về phía thiếu niên bên cạnh: "Vậy tiếp theo... là đại mạo hiểm rồi?" Serina mỉm cười nhìn Lynn. Với kẻ vừa gặp mặt đã khiến nàng phải chịu thiệt, trong lòng Serina có chút khó chịu. Nhưng hiện tại lại không thể không chủ động tiếp cận hắn. Lý do đưa ra trò chơi nhỏ này là để đạt được mục đích này. Để làm sâu sắc thêm mâu thuẫn giữa hai người, tạo thế ly gián.
"Hãy dùng giọng điệu tha thiết khen ngợi một người tùy ý, khí chất, dung mạo, dáng người, mọi thứ đều có thể." Serina dịu dàng nói: "Điều kiện tiên quyết là ngươi phải nhận biết đối phương... Đương nhiên, trừ tiểu Yveste."
Lynn vừa định nói đơn giản thì bị nửa câu sau chặn miệng. Nếu như loại bỏ Yveste thì tính chất khác hẳn rồi. Ai nói đại mạo hiểm đơn giản? Đại mạo hiểm này khó quá đi! Hắn vạn vạn không ngờ tới, Serina ra tay đã là combo bão táp. Những điều kiện tiền đề này, đơn giản như viết "mau tới khen ta" trên mặt. Dù sao tại bữa tiệc này, ngoài Serina và Yveste, Lynn cũng chẳng biết ai. Nhưng nếu như hắn thật sự phải tán dương Serina trước mặt Yveste, dù chỉ một câu nói thôi, hắn cũng đoán được sau đó sẽ thê thảm đến nhường nào. Cho nên, đây thực sự là một đề bài muốn lấy mạng người. Nhận thấy bầu không khí có chút căng thẳng, Yveste lại tỏ ra hết sức bình tĩnh: "Không cần để ý ta, cứ làm chuyện ngươi muốn là được."
Nhìn xem! Thật tự tin, thật khí độ... Có quỷ ấy! Đối với phụ nữ mà nói, nhất là một người phụ nữ như Yveste, lời nói nhất định phải hiểu ngược lại. Nàng càng tỏ ra bình tĩnh thì có nghĩa là càng không muốn mình bị lép vế trước Serina. Nghĩ đến đây, Lynn hít một hơi sâu.
"Ta xác nhận một chút..." Hắn nhìn Serina một cái: "Có thể là bất kỳ ai trong số những người ở đây, không sai chứ?"
"Đương nhiên." Serina gật đầu: "Nhưng điều kiện tiên quyết đã nói, nhất định là người ngươi nhận biết."
"Nếu đã vậy, ta chuẩn bị xong." Lynn liếc nhìn nàng. Cùng lúc đó, Yveste cũng vô tình ném cho hắn một ánh nhìn. Dù vẻ mặt bình thản nhưng thực chất lúc này nàng đã sắp phát điên. Nếu cún con đáng yêu của nàng thật sự có hành động phản bội nàng thì nàng sẽ rất rất đau lòng. Mặt khác, cho dù là t·i·ệ·n n·h·â·n kia, nàng cũng không thể dễ dàng t·h·a t·h·ứ cho chuyện này. Cho nên một khi Lynn trước mặt mọi người tán dương Serina, theo một nghĩa nào đó, Yveste coi như đã tạm thời đạt được sự đồng lòng với Chung Yên Ma Nữ. Với những kẻ tham lam "ăn trong bát, ngó trong nồi" thì nhất thiết phải trừng phạt mới được. Nghĩ đến đó, Yveste im lặng nhìn chằm chằm Lynn.
"Người ta muốn ca ngợi là... chính ta." Lynn chậm rãi nói.
Serina ngớ người, rồi lắc đầu: "Ngươi đây là giở trò gian dối à."
"Điện hạ Serina, người không hề giới hạn điều kiện ‘Không thể là bản thân’ như vậy mà." Lynn lập tức phản bác.
Nghe vậy, Serina khẽ cười: "Là không có, nhưng... thôi vậy." Thấy Lynn dùng cách đó để né tránh trừng phạt, mọi người xung quanh cảm thấy có chút mới lạ. Ngược lại Yveste lại thở dài nhẹ nhõm một hơi. Câu trả lời này xem như đúng quy củ, không cho Serina đạt được mục đích cũng không gây ra sự phẫn nộ của nàng ta. Nhưng so với cách xử lý mọi chuyện của Lynn trước đây, kiểu mà lúc nào cũng khiến nàng vui vẻ, với tình huống hiện tại, trong lòng Yveste vẫn có một chút thất vọng. Nhưng con người không thể có tất cả, đạo lý này nàng hiểu. Chỉ cần Lynn không làm Serina mất mặt trước đám đông, thì coi như nàng đã chấp nhận. Đúng lúc trong đầu nàng nảy ra suy nghĩ đó thì lại thấy Lynn lên tiếng lần nữa: "Từ từ đã rồi."
"Mọi người chẳng lẽ không muốn nghe xem, ta muốn ca ngợi bản thân mình điều gì sao?" Nghe vậy, bước chân Serina dừng lại. Chẳng biết vì sao, trong lòng nàng bỗng dâng lên một dự cảm không tốt.
"Như các người thấy, ta có một đôi mắt rất đẹp." Lynn nhẹ nhàng mỉm cười, đảo mắt nhìn đám đông: "Màu sắc của nó tựa như màu xanh của biển cả, hình dáng tựa như một viên bảo thạch được điêu khắc tỉ mỉ, cẩn thận nhìn vào, có lẽ còn thấy được núi sông, chim bay, mặt trời và mặt trăng phản chiếu lên đó."
Nghe được lời này, ánh mắt của đám người nhìn về phía Lynn cũng trở nên có chút buồn cười. Không ngờ tên này lại có hiệu ứng như vậy. Chỉ là khen ngợi chính mình thôi mà cũng có thể lưu loát nói ra một tràng dài như thế. Chỉ có Serina là vẻ mặt nghiêm túc. Với sự hiểu biết của nàng đối với tên nhóc này, sự việc tuyệt đối không có khả năng dễ dàng kết thúc như vậy. Quả nhiên. Một giây sau, trước ánh mắt của mọi người, Lynn đột nhiên xoay người, cúi đầu nhìn chăm chú vào Yveste trước mắt. “Nhưng mà tất cả những điều này đều không phải là trọng điểm.” Giọng nói của hắn bỗng trở nên có chút dịu dàng, “Trong mắt ta, lý do duy nhất khiến chúng đẹp đẽ là vì.” “Bởi vì trong mắt ta có ngươi, điện hạ thân yêu.” Trong khoảnh khắc, một sự ghen tuông khó hiểu xông lên đầu. Ta biết ngay mà!!! Nhìn đôi chủ tớ này trước mắt, Serina trong lòng vô cùng bực bội thầm nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận