Đừng Có Lại Thôi Miên Ta, Công Chúa Phản Diện!

Chương 17: Anh hùng bàn phím nặn bùn xe dẫn đầu

Chương 17: Anh hùng bàn phím nặn bùn xe dẫn đầu
“Đây là cái thứ tiểu thuyết não tàn gì vậy, tân tân khổ khổ đuổi hơn nửa năm, kết cục liền thế này á?” Bên cạnh ngã tư, thiếu niên một tay cầm bánh quẩy, một tay khác vuốt điện thoại thông minh, trong miệng còn hét lên. Giờ phút này đèn đỏ cấm chỉ đi, vừa vặn có thể lướt một chút quyển tiểu thuyết đang theo gần đây. Chốc nữa hắn có một trận thi cuối kỳ môn tâm lý học muốn tham gia, nếu như thành tích ưu tú, còn có thể được thầy hướng dẫn tiến cử đến cơ quan tương quan thực tập. Nhưng mà cái quyển tiểu thuyết kia kết cục thực sự không hợp khẩu vị của hắn, cho nên tâm tình bây giờ của hắn hoàn toàn đặt ở phía trên dòng bình luận. Đưa bánh quẩy trong tay lên miệng cắn, thiếu niên hai tay cầm điện thoại, hai ngón tay cái hóa thành tàn ảnh, bắt đầu khiêu vũ trên bàn phím. Từng đoạn văn tự mềm mại nhanh chóng thành hình, được phát trong khu bình luận.
“Bố cái mả mẹ nó, lão tử mỗi tháng tốn một bao thuốc lá để đọc tiểu thuyết của ngươi, đuổi lâu như vậy, kết quả thế này làm người buồn nôn?”
“Cả quyển sách phần sau tinh thuần là đang câu chữ, nếu như không phải là vì xem kết cục của nhân vật ưa thích cuối cùng thế nào, ta căn bản không có khả năng lãng phí tiền này.”
“Việc câu chữ trước không nói, ngươi có biết vấn đề lớn nhất của quyển sách này phía sau là gì không? Thiết lập nhân vật sụp đổ!”
“Ngươi viết cái nhân vật chính kia, ta đều chẳng buồn đánh giá, tiền kỳ còn rất chính nghĩa vĩ quang, hậu kỳ không biết mắc cái gió nào, phong cách đột nhiên biến thành một cái máy đóng cọc không có cảm xúc, không biết còn tưởng tinh thần của ngươi phân liệt đấy!”
“Về phần những nữ nhân trong đoàn nhân vật chính kia, ha ha, không có một ai ra hồn, toàn là những người được thổi phồng.”
“Ngoài lấy lại lấy lại, thì chính là lấy lại, lặp đi lặp lại đều là “gương mặt ửng hồng”, “tim đập thình thịch”, không thấy phiền sao? Thật thất tinh giải trí, vậy ta vì cái gì không đi khu vực Nhật Hàn?”
“Cả quyển sách xem xong, một nhân vật duy nhất gây ấn tượng sâu sắc lại là con công chúa phản diện kia.”
“Tuy rằng dung mạo xấu xí, nhưng ít nhất thiết lập nhân vật rất có ý nghĩa, mục tiêu rõ ràng, từ đầu tới đuôi đều quán triệt tín niệm trong lòng.”
“Về phần kết cục sau cùng cũng cũng không tệ lắm, cô độc trong thê thảm chết đi, mà không bị tẩy trắng sau đó bị nhân vật chính thu vào hậu cung, đây cũng là điểm sáng duy nhất đáng khen.”
“Ở trên là thân là mười năm mọt sách ta phát ra từ đáy lòng nêu lên quan điểm, đám hiếu tử không phục thì nhào vào mà biện.”
Nhẹ nhàng vui vẻ đánh nhiều như vậy chữ xong, thiếu niên hài lòng phát ra. Quả nhiên, chưa được mười mấy giây, dòng bình luận đó đã bị mắng hơn mười mấy tầng lầu.
“Thích nhân vật phản diện? Tam quan của ngươi là cái gì thế?”
“Thích xem hay không xem cút!”
“Vậy ngươi đi mà viết xem?”
Nhìn qua bộ dáng những người này tức đến nổ phổi, thiếu niên cười hết sức vui vẻ. Hắn vừa phản bác lại những ngôn luận phía trên, vừa đi qua đường. Đúng lúc này, một tin nhắn thông báo mới hiện ra. Thiếu niên nhấp vào xem, phát hiện có một thư hữu gửi tin nhắn riêng cho hắn. Vốn cho rằng lại là một trận chửi bới nhau. Không ngờ, nội dung tin nhắn riêng chỉ có một câu ngắn ngủi.
“Nếu như cho ngươi một cơ hội, để cho ngươi đến thay đổi tất cả chuyện này, ngươi sẽ dẫn dắt kết cục của câu chuyện đi theo mong muốn của ngươi sao?”
“Đương nhiên.” Thiếu niên không chút suy nghĩ liền đáp lời. Dù sao nửa phần đầu quyển sách này mang đến cảm động cho hắn cũng không phải là giả. Nếu không thật sự thích, ai lại đi tìm mắng như vậy chứ?
Một giây sau, theo tiếng phanh gấp của xe tải vang lên, một màn cổ điển và rập khuôn diễn ra.
Trên chiếc giường lớn mềm mại, Lynn chậm rãi mở mắt. Hắn dường như làm một giấc mơ mơ hồ không rõ, nhớ lại một chút sự tình trước kia. Vừa ngồi dậy từ trên giường, Lynn vừa ngơ ngác đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Khác với cái nhà giam ẩm thấp dưới lòng đất trong ký ức tối hôm qua, giờ phút này, hắn đang đứng ở trong một gian phòng rộng rãi. Chung quanh trang trí cực kỳ xa hoa, còn có cả một bộ bàn trang điểm, tủ quần áo, phòng tắm, gần như sắp vượt qua dinh thự tư nhân của tiền thân ở đế đô.
Sau hơn nửa tháng ở trọ trong căn phòng nghèo túng, cảm nhận được sự mềm mại của chiếc giường đôi dưới thân, Lynn chỉ cảm thấy như mình đã sống qua mấy kiếp. Hắn hiện tại tinh thần sung mãn, không còn cái sức lực khó chịu trước kia, hoàn toàn chậm lại.
Nơi này chắc hẳn là trang viên Augusta đi. Lynn ở trong lòng yên lặng nghĩ đến. Tuy rằng không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng xem ra, ở phòng thí nghiệm dưới đất đêm đó, mình tính là đã vượt qua cuộc thí nghiệm đẳng cấp đặc biệt Yvi. Nàng chắc hẳn là thật sự cho rằng, đây là hiệu quả của cuộc thí nghiệm thôi miên kia.
Nghĩ đến đây, Lynn lặng yên không một tiếng động đi xuống giường, mặc bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn bên giường, vào phòng tắm rửa mặt một hồi, sau đó rung chuông bên giường. Vài giây sau, một thiếu nữ mặc trang phục nữ hầu đi đến, cười bồi nói: “Khách nhân, ngài tỉnh rồi ạ?”
Lời còn chưa dứt, khi nhìn thấy bộ dáng quần áo chỉnh tề của Lynn, nàng khựng lại một chút.
“Kỳ thật nếu ngài có chuyện gì có thể trực tiếp lắc chuông.” Cô hầu trẻ có chút sợ hãi cúi đầu, “Mấy việc như rửa mặt thay quần áo, giao cho chúng tôi làm là được rồi.”
“Không có việc gì, dẫn đường đi.” Lynn lắc đầu, biểu thị không để ý.
Nghe vậy, cô hầu trẻ lần nữa ngây ngẩn cả người: “Cái gì?”
Lynn kiên nhẫn giải thích nói: “Dẫn ta đi gặp vị điện hạ kia.”
“A, a, tốt tốt!” Nữ hầu sắc mặt hoảng hốt né người sang một bên, nịnh nọt cười cười, dẫn hắn ra khỏi phòng. Rất hiển nhiên, nàng không nghĩ tới vị khách nhân kỳ lạ trước mắt đã dự liệu trước tất cả sự tình, khiến nàng đã mất đi tính chủ động.
Lynn đi theo phía sau nàng, xuyên qua những hành lang dài dằng dặc cổ xưa và khó hiểu, hai bên đường là những bức tượng và bích họa sống động như thật, đều hiện rõ sự xa hoa và tôn quý của nhà Augusta. Đang lúc hắn suy nghĩ một lát khi gặp Yveste nên nói những gì, thì phía trước bỗng nhiên xuất hiện hai cô hầu gái khác. Chỉ có điều so sánh với cô gái hầu đi phía trước Lynn, bọn họ trông sắc mặt có chút lãnh đạm. Suy nghĩ kỹ lại, loại ngạo khí tận trong xương tủy này, đơn giản là giống hệt tên đại thiếu gia đồng tính luyến ái kia của trang viên Augusta. Thật sự là có chủ nào tớ nấy.
Cũng may hai cô hầu gái hung hăng đi tới coi như biết phải phép, cũng không có làm ra cái hành động bắt buộc hắn chủ động phải hứng chịu sự bạt tai của bọn họ, ngược lại có chút nghiêm túc hướng hắn hành lễ.
“Khách nhân, điện hạ đang thưởng trà chiều ở bãi cỏ bên sảnh.”
“Ta đã biết.” Lynn khẽ gật đầu, tiếp tục đi về phía trước. Cũng không đi được mấy bước, lại nghe thấy tiếng quát khẽ từ phía sau truyền đến.
“Để ngươi quét dọn đã làm xong chưa? Làm gì mà chậm chạp thế? Cả ngày lười biếng, thật là thứ hàng thấp hèn, từ khu ổ chuột đi ra đúng là không có giáo dục.”
“Dạ, xin lỗi, tôi sẽ đi làm ngay!”
“Đã nói rồi, đừng có cười nịnh hót với chúng ta như vậy, nhìn rất ghét!”
“Nghe nói muội muội của cô bệnh rất nặng, dạo gần đây chắc là cần tiền lắm không? Bất quá công việc làm như vậy, thì tháng này đừng có mơ.”
“Có thể, nhưng mà tháng trước tiền lương của tôi đã bị các người…”
“Bốp!”
Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng tát tai giòn tan. Nghe vậy, Lynn dừng bước lại, đóng hệ thống, khẽ thở một hơi.
【Tên nhân vật: Nina Bellamy】
【Đẳng cấp kịch bản: E】
【Độ lệch hướng của kịch bản: 0.00%】
“Thật xin lỗi, tôi không biết đường đi tiếp như thế nào, cho nên phiền vừa rồi vị tiểu thư kia giúp tôi dẫn đường có được không?”
Hắn xoay người lại, bất đắc dĩ nói ra. Tiện tay giúp một việc, tại sao lại không làm chứ?
“A, thật xin lỗi, khách nhân!” Phát hiện Lynn không đi xa, hai tên nữ hầu đắc ý kia lập tức hoảng hồn. Bất quá thấy Lynn có vẻ không có ý định nhúng tay vào trận tranh chấp này, lập tức lại thở phào nhẹ nhõm.
Chờ sau khi hai tên nữ hầu kia đi rồi, nữ hầu trẻ tuổi tên là Nina dường như có chút do dự. Bên cạnh nàng quá mức, cố gắng muốn nén nước mắt trở về. Nhưng lại không cẩn thận hơi chớp mắt, nước mắt long lanh lập tức tuôn trào xuống tới. Thấy thế, Nina có chút bối rối xoa xoa, sau đó đỏ mắt lên, hé miệng hướng Lynn lộ ra một nụ cười nịnh nọt.
“Khách nhân, tôi sẽ dẫn đường cho ngài.”
Nói thật, có thể thấy nụ cười nịnh nọt ở trên mặt cô gái như thế này rất hiếm thấy. Chỉ có những kẻ quá quen với việc lấy lòng người khác mới có thể lấy sự yếu mềm này làm lá chắn cho mình. Nhưng khuyết điểm lại là, đối với những người mang ý đồ xấu, nụ cười như vậy sẽ chỉ làm bọn chúng càng muốn bắt nạt cô ta.
Lynn tự nhận là một người có tấm lòng thiện lương, cho nên giả vờ như không nhìn thấy nước mắt trong mắt cô ta. Trong lúc nhất thời, không khí có chút ngột ngạt.
Trang viên Augusta rất rất lớn, đi trọn vẹn chừng mười phút đồng hồ, hắn mới từ trong dinh thự quanh co đi tới trước một cánh cửa nào đó. Giờ này khắc này, bên ngoài cửa nắng sáng rực rỡ.
“Khách nhân, đi về phía trước nữa chính là vị trí dùng trà chiều của điện hạ, tôi không tiện đi qua, xin phiền chính ngài tự đi.”
Nina nhỏ giọng nói ra.
Lynn khẽ gật đầu, chuẩn bị đẩy cửa ra ngoài. Nhưng khi vừa nắm chặt chuôi cửa bằng đồng, hắn lại như nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên mở miệng nói: “Ở quê hương của ta có một câu tục ngữ như vậy, gọi là “ăn gì bổ nấy”, tuy rằng không dám nói bừa, nhưng vẫn là muốn tặng câu nói này cho ngươi.”
“Một kẻ chịu đựng và khổ sở, cũng không thể làm cho ngươi trở nên nổi bật, ngược lại sẽ mang đến vô cùng vô tận sự cực khổ.”
“Nếu muốn trở thành người ở trên người, không cần học chịu khổ, mà phải học cách ăn người.”
(Tấu chương xong)
Bạn cần đăng nhập để bình luận