Đừng Có Lại Thôi Miên Ta, Công Chúa Phản Diện!

Chương 110: Ta, thật cao hứng

Trên không Vạn thần điện. Chung Yên Ma Nữ hơi ngửa đầu, nhìn đạo vết nứt thời không đen kịt kia trong khoảng không. Trong chớp mắt, một thân ảnh quen thuộc bị vây quanh bởi bùn đen bất chợt từ trong thông đạo rơi ra, bởi vì bản thân tựa hồ lâm vào một trạng thái hôn mê tạm thời nào đó, cho nên giờ phút này đang ở trạng thái không cách nào khống chế mà rơi xuống mặt đất. Người phụ nữ tóc trắng đỏ thanh lãnh vốn nên khống chế để tốc độ rơi của hắn chậm lại. Cũng không biết vì sao, nhìn gương mặt thiếu niên mờ mịt còn lưu lại vài phần thống khổ kia, nàng lại như ma xui quỷ khiến nhẹ nhàng bước lên trước, hơi dang hai cánh tay, đón lấy thân thể gầy gò đơn bạc của thiếu niên vào trong ngực. Theo một va chạm rất nhỏ, Chung Yên Ma Nữ cảm giác được một chút chấn động truyền đến trước ngực, sau đó là hơi ấm từ hơi thở của hắn. Có lẽ là tư thế hạ xuống không đúng, khiến thiếu niên khi rơi vào ngực nàng, mặt lại vừa vặn chạm vào một chỗ lõm sâu nào đó. Chỉ tiếc, hắn hiện tại đang trong trạng thái hôn mê, không thể nào tỉnh táo để cảm nhận được cảnh tượng này. Cảm nhận được sự khác thường trước ngực, Chung Yên Ma Nữ đã bị giam cầm vài vạn năm theo bản năng muốn đẩy hắn ra. Chưa bao giờ có kẻ khác phái nào dám cả gan có hành động càn rỡ như vậy với nàng. Huống chi, tên ngốc này còn là tín đồ của nàng. Còn chưa kịp động thủ, trong đầu vô thức hiện lên cảnh tượng mười vạn năm trước. Thiếu niên với dáng vẻ không lùi bước, không hề sợ hãi đứng chắn trước mặt nàng. Chung Yên Ma Nữ yên lặng nhìn thiếu niên trong ngực, dường như có chút ngẩn người, cũng không biết rốt cuộc đang nghĩ gì trong lòng. Bầu không khí dần trở nên tĩnh lặng. Có thể hết lần này đến lần khác lại có kẻ không biết sống chết nào đó muốn phá vỡ bầu không khí. Một giây sau, theo một tia máu tươi bắn ra, thiếu niên trong giấc ngủ mơ chợt rên lên một tiếng, rồi thì thấy lưng của hắn bị một gai nhọn màu đen xé ra. Một gương mặt người nữ oán độc âm lãnh từ lưng hắn chui ra. "Chết tiệt tên nhóc thối tha, đây rốt cuộc là nơi nào..." Hành trình xuyên thời gian dài dằng dặc khiến cho Sáng Sinh Ác Ma vốn đang ở trạng thái cực kỳ tệ, giờ phút này càng thêm suy yếu mấy phần. Nhưng khi vất vả lắm mới chui ra từ trong thân thể tên ngốc này, lại phát hiện mình đã không còn ở di tích dưới lòng đất vừa nãy nữa. Khung cảnh lạ lẫm trước mắt khiến nàng có chút run sợ. Nhìn những tượng thần khổng lồ lơ lửng trên không trung, tùy tiện một tượng cũng ẩn chứa thần tính mênh mông khiến nàng cảm thấy kinh hãi tột độ. Phần lớn đều chưa từng gặp, nhưng chỉ cần nhìn bằng mắt thường, liền có thể biết được những tượng thần này rốt cuộc đại diện cho sự tồn tại mạnh mẽ đáng sợ đến mức nào. Trong đó thậm chí còn có mấy vị Ác Ma Cao Duy chỉ sống trong truyền thuyết Ma tộc, còn Ác Nược Chi Vương Kushstein suýt nữa bị xé xác thành mảnh nhỏ trước kia, thậm chí không thể thấy mảy may tung tích ở đây. Cứ như thể vị thế của hắn căn bản không xứng bước vào bên trong cung điện này vậy. Trong đó một vài tượng thần lòng bàn tay tựa như dọc theo xiềng xích vàng rực trật tự, mặc dù chỉ có mấy sợi rải rác, nhưng cũng đủ khiến Sáng Sinh Ác Ma cảm thấy e ngại. Chẳng lẽ nói... Tòa Vạn Thần Điện này, thật ra là dùng để phong ấn một sự tồn tại kinh khủng nào đó? Nhưng rốt cuộc đó là sự tồn tại như thế nào, mà lại không thể bị những vị Thần kia tiêu diệt, chỉ có thể phá nát hận thù và cùng nhau liên kết mới có thể miễn cưỡng phong ấn ở đây? Thuận theo mấy sợi xiềng xích trật tự còn sót lại nhìn xuống, Sáng Sinh Ác Ma cuối cùng cũng nhận ra điều khác lạ. Trước mắt, không biết từ lúc nào đã có một nữ nhân dáng người cao gầy uyển chuyển đứng đó. Nàng mặc bộ quần lụa mỏng màu đen đã cũ, đôi chân ngọc mềm mại trần trụi, mái tóc dài trắng muốt buông xõa đến eo, khí chất thanh lãnh mà đạm mạc. Chỉ trong khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng này, Sáng Sinh Ác Ma cảm giác ý thức của mình sắp nổ tung, Cái này, rốt cuộc là một tồn tại đáng sợ mà chí cao như thế nào?! Trong chớp mắt, tựa hồ nhớ lại một loại bản năng. Một loại bản năng mà mỗi sinh vật có chức năng sinh lý đều có, đó là sự e ngại từ tận đáy lòng khi đối mặt với một sự tồn tại mạnh mẽ hơn mình, và khao khát muốn thần phục. Nói một cách đơn giản... Là sắp bị sợ tè ra quần. Giờ phút này, Sáng Sinh Ác Ma thậm chí không thể sinh ra một chút ý định phản kháng, chỉ cảm thấy mình bị hoàn toàn nắm giữ quyền sinh sát trong tay nàng. Chênh lệch giữa nàng và nữ nhân mặc váy đen trước mặt, thậm chí còn lớn hơn chênh lệch giữa một con kiến và một con voi! Dù là vào thời kỳ đỉnh phong, nàng cũng tuyệt đối không thể là đối thủ của nàng ta! "Ta xin..." Chỉ trong nháy mắt, khi nhận ra sự khác biệt sức mạnh không thể đảo ngược giữa hai bên, Sáng Sinh Ác Ma liền muốn xin tha. Còn chưa kịp mở miệng, đã cảm thấy một luồng lạnh thấu xương từ trong sâu thẳm linh hồn xuyên qua. Nữ nhân không biết từ lúc nào đã nhìn về phía bên này. Trong đôi mắt màu đỏ, phảng phất như kìm nén một loại cảm xúc cực đoan. Không nhìn ánh mắt cầu xin của Sáng Sinh Ác Ma, nữ nhân mặc váy đen chậm rãi giơ tay, mạnh mẽ nắm lấy mặt hắn. "Cho ta... cút ra khỏi người hắn." [Độ lệch kịch bản của nhân vật cấp S "Chung Yên Ma Nữ Yveste" đã tăng lên 1.20%. [Vì nhân vật này có tính đặc thù ở thời điểm hiện tại, điểm thưởng sẽ được tính gấp 10 lần]. Lynn được đánh thức bởi giọng nhắc của hệ thống. Trong nháy mắt khi ý thức hồi phục, mơ hồ cảm thấy chóp mũi có một mùi hương vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, có chút giống công chúa điện hạ, nhưng lại không khoa trương đến vậy, giống như mùi hoa lan trong thung lũng vắng vẻ, tràn đầy sự yên tĩnh và lành lạnh. Lynn chậm rãi mở mắt. Một gương mặt tinh xảo thanh lãnh và tuyệt mỹ hiện ra trước mắt. Tóc trắng, váy đen. Đúng là Ma Nữ tiểu thư. Lúc này, Chung Yên Ma Nữ không hề yên tĩnh đọc sách như mọi ngày, mà là hai tay ôm đầu gối, có chút xuất thần nhìn hắn nằm trên mặt đất. Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung. Nhìn đôi mắt đỏ tươi, Lynn nhận ra một chút bối rối và hoang mang trong mắt nàng, không biết rốt cuộc nàng đang nghĩ gì. Trong khoảnh khắc, một loại xúc động khó hiểu bỗng nhiên trào dâng từ sống lưng, bay thẳng lên đỉnh đầu. Đúng! Không sai! Chính là ánh mắt này! Rõ ràng Ma Nữ tiểu thư luôn là một bộ dạng thanh lãnh bi quan chán đời, thế mà cũng vì một người đàn ông, lại bộc lộ ra một mặt không phù hợp với hình tượng cao lãnh của nhân vật! Giờ phút này, Lynn chỉ cảm thấy mình sảng khoái đến mức sắp lên thiên đàng. Nhưng mà, hắn lại bỏ qua một vấn đề. Trước đó, trong trận chiến giữa Sáng Sinh Ác Ma và Kushstein, phần lớn quần áo trên người hắn đều đã bị phá hư gần như không còn. Vì vậy, hắn giờ phút này, nghiễm nhiên đang trong một bộ dạng rách rưới tả tơi. Thậm chí một số bộ vị không nên nói ra, đều lộ ra trong không khí. Thế nhưng vừa nãy khi cảm nhận được ánh mắt của Ma Nữ tiểu thư đáp lại, tâm tình Lynn trong lúc nhất thời có chút xao động. Vậy là, một vài bộ vị không nên nói, lại sinh ra một loại phản ứng không nên nói. Cảm nhận được nhịp tim của hắn hơi nhanh hơn, Chung Yên Ma Nữ vô tình liếc mắt nhìn sang phía đó. Khi ý thức được chuyện gì đã xảy ra, sắc mặt nàng trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, rồi nhanh chóng đứng dậy, lóe lên thân hình biến mất ở nơi xa. Không khí lập tức trở nên lạnh lẽo. Thao! Vân Trường a Vân Trường, tại sao mỗi ngày ngươi không nhận sự khống chế của đại ca? Dù là với độ dày mặt của Lynn, giờ phút này cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Nhìn bóng lưng thanh lãnh mà cao gầy kia, Lynn trong lúc nhất thời lại không biết nên mở miệng nói chuyện như thế nào. Cũng may một lát sau, đối phương chủ động phá vỡ sự im lặng. "Tại sao?" Ma Nữ tiểu thư hỏi không đầu không cuối. "Ta sai rồi." Lynn ngay lập tức tỏ ra sợ hãi. Nghe vậy, Ma Nữ tiểu thư có chút hoang mang với câu trả lời này: "Sai?" "Đúng thế." Lynn hít sâu một hơi, "bởi vì ngài thật sự quá đẹp, mà ta vừa nãy lại đột ngột tỉnh lại sau cơn mê ngủ, không phân biệt được thực tế và ảo ảnh, nên đã bất cẩn có hành vi mạo phạm tới ngài, thật vô cùng...." "Ta không hỏi chuyện đó." Ma Nữ tiểu thư vốn định lạnh lùng trách mắng hắn, nhưng khi nghe câu trả lời của hắn, không hiểu sao lại không thốt lên lời nào, đành phải gượng gạo chuyển đề tài. Thảo luận phản ứng sinh lý với tín đồ thật sự quá kỳ quái. Hơn nữa... Gương mặt này thật sự đẹp như hắn nói sao? Chỉ cần nhìn thoáng qua liền sẽ... như thế? Thế nhưng, Lynn lại không biết rằng trong lòng Ma Nữ tiểu thư cao lãnh vừa thoáng qua một suy nghĩ rồi biến mất. "Vậy ngài đang hỏi gì?" Hắn vừa tỉnh lại còn có chút mơ màng trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng. Nghe vậy, Chung Yên Ma Nữ hít sâu một hơi: "Tại sao phải cứu ta?" Thì ra là chuyện này. Lynn lập tức thở phào nhẹ nhõm. Khi thấy Ma Nữ tiểu thư không có ý định truy cứu hành động lỗ mãng của hắn vừa nãy, Lynn liền yên tâm. Nhìn thân ảnh tuyệt mỹ mà thanh lãnh kia, hắn không chút do dự trả lời: "Bởi vì... Ngài đã bảo ta làm vậy." "Ta?" Chung Yên Ma Nữ chau mày. "Không sai."
Lynn chậm rãi đáp lời, "Bởi vì chính ngài nói, muốn ta lấy lòng ngài." "Vậy nên bất luận là ngài của quá khứ, hay là ngài của hiện tại, trong mắt ta đều giống nhau." "Cho nên, kính mến Ma Nữ tiểu thư, ta có thành công lấy lòng ngài không?" "Ngài... hiện tại cảm thấy vui vẻ chứ?" Theo câu nói cuối cùng chậm rãi rơi xuống, bầu không khí lại một lần nữa rơi vào im lặng, Lynn không nói một lời nhìn chằm chằm bóng lưng Chung Yên Ma Nữ, thần sắc bình tĩnh. Không biết qua bao lâu. Một tiếng động nhỏ không thể nghe thấy, chậm rãi truyền vào tai hắn. "Ta... thật vui." "Trong khoảnh khắc, xúc động vừa nãy rất khó khăn mới đè nén xuống, lại lần nữa quét sạch toàn thân. Lynn biến sắc. Vân Trường à Vân Trường, hiện tại không phải lúc ngươi ra vẻ ta đây! (Cầu đề cử tặng khoai các kiểu aaaaaaaa!!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận