Đừng Có Lại Thôi Miên Ta, Công Chúa Phản Diện!
Chương 2: S cấp nhân vật trong vở kịch
Lynn đã sớm không muốn sống! Cảm nhận được sự chống đỡ của nòng súng lạnh băng trên trán, nội tâm của hắn mười phần bình tĩnh, thậm chí có chút nhớ nhung tiếng rít gào. Xuyên qua vốn nên là chuyện tốt, có thêm hệ thống càng là dệt hoa trên gấm. Nhưng khi hai thứ này đồng thời xuất hiện trên người Lynn, một chuyện tốt lại trở thành "đẹp trôi qua" từ đầu đến cuối. Khoảng cách xuyên qua đến thế giới này đã nửa tháng. Hắn hiện tại có lý do hoài nghi, cái hệ thống rác rưởi này ngay từ đầu đã ôm tâm thái "muốn hại chết ký chủ" mà bám lấy hắn.
【Tên nhân vật: Carola Boyle】 【Đẳng cấp kịch bản: C】 【Độ lệch kịch bản: 0.00%】 Nhìn mấy dòng chữ trên đỉnh đầu Carola đang ngồi một bên giả khóc, Lynn có chút bất đắc dĩ. Quả nhiên, như vậy cũng không phù hợp điều kiện. Vừa nghĩ, hắn liền chuẩn bị đóng hệ thống lại. Nhưng đúng lúc này, trước mắt bỗng nhiên hiện ra một cửa sổ.
【Hệ thống chưa kích hoạt, xin mời ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ trước mắt để giải khóa toàn bộ mô-đun.】 【Đang kiểm tra đo lường trạng thái hiện tại của ký chủ.】 【Kiểm tra đo lường thấy ký chủ vẫn ở trạng thái “hành vi tiêu cực”. Cảnh cáo!!! Cảnh cáo!!!】 Lại nữa rồi, cái quái quỷ gì đây. Nhìn những popup hỗn loạn như bông tuyết trước mắt, cùng tiếng ong ong chói tai văng vẳng trong đầu, Lynn cảm thấy người tê dại.
“Ngươi nổ súng đi.” Hắn lại một lần nữa mở miệng với gã tráng hán đang cầm súng trước mắt. Cũng không phải thật sự muốn chết. Chỉ là so với việc cả ngày phải nhận sự ô nhiễm tinh thần thế này, còn không bằng nhanh chóng làm lại ván khác.
Nói đến cũng lạ. Cái hệ thống này không giống những thứ trong tiểu thuyết mạng mà hắn đọc kiếp trước, một chút là dùng các kiểu trừng phạt làm uy hiếp, ép buộc ký chủ hoàn thành nhiệm vụ. Nó không có trừng phạt, đơn thuần chỉ là cảnh cáo. Nhưng mà mấy cái popup cảnh báo kia nó cứ hiện ngay trước võng mạc, dù hắn nhắm mắt lại cũng có thể thấy, một màu đỏ rực hãi hùng. Còn cái kiểu tiếng ong ong kia thì càng đừng nói nữa, trực tiếp tác động lên ý thức, bịt tai cũng vô dụng. Chỉ cần hệ thống đo lường hắn không hoàn thành nhiệm vụ trước mắt, liền sẽ phán định là "hành vi tiêu cực", sau đó quấy rầy hắn suốt hai mươi tư giờ không ngừng nghỉ. Lynn đã nửa tháng không ngủ chút nào rồi. Hiện tại chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra. Mỗi lần vừa gối đầu xuống, liền như phạm phải cái sai lầm tày trời gì đó, popup và tiếng ong ong lại luân phiên oanh tạc, khiến hắn không một khắc yên ổn. Cũng chỉ có mượn rượu giải sầu mới miễn cưỡng xoa dịu được chút ít. Qua những trải nghiệm trước mắt, Lynn chỉ cảm thấy giá trị cảm xúc mà hệ thống mang lại lớn hơn tác dụng của nó. Ngươi muốn hỏi giá trị cảm xúc là gì, thì ngoài buồn nôn ra, thật sự không có gì. Nhưng nó lại thực sự lớn hơn tác dụng.
Vậy sao, nếu đã quấy rầy đến mức này, thì chỉ cần đừng hoàn thành nhiệm vụ trước mắt là được đúng không? Ngay từ đầu Lynn cũng nghĩ như vậy. Nhưng sau khi biết nội dung nhiệm vụ, hắn liền hoàn toàn phát điên.
Nhiệm vụ trước mắt chỉ có một câu ngắn ngủi, thoạt nhìn rất đơn giản.
【Xin mời ký chủ tiếp xúc với một nhân vật S cấp tùy ý trong vở kịch, và khiến độ lệch kịch bản tăng lên 0.01%.】 Độ lệch kịch bản là cái gì thì tạm thời không xét. Cứ căn cứ vào nghĩa đen mà hiểu thì, cái gọi là nhân vật S cấp trong vở kịch, hẳn là nhân vật trọng yếu đi cùng nhịp thở với mạch truyện chính của nguyên tác, thậm chí có thể ảnh hưởng đến tương lai, đi hướng và kết cục của tất cả mọi người. Dù không cần hệ thống nhắc nhở, hắn cũng biết loại nhân vật này nhất định rất ít. Có lẽ tìm khắp cả thế giới cũng chỉ có lác đác mấy người.
Tin tốt là, thế giới này là bộ tiểu thuyết phương tây mà hắn đọc kiếp trước, kịch bản đại khái vẫn còn nhớ. Tin xấu là, lúc này hắn đang ở một thành thị biên giới tên là Orne, cách khu vực trung tâm của Thánh Laurent đế quốc vạn dặm. Chỉ cần dùng não nghĩ thôi cũng biết, những nhân vật S cấp đã ít đến cực điểm đó, phần lớn sẽ chỉ xuất hiện tại kinh đô, nơi có một sân khấu lớn được cả thế giới chú ý. Dù sao phần lớn kịch bản đều triển khai ở đó. Dù không có, cũng sẽ không xuất hiện tại một nơi mà ngay cả trong nguyên tác cũng không được đề cập tới như Orne.
Cho nên con đường duy nhất trước mắt chính là đến kinh đô. Để đến kinh đô cần không ít tiền bạc, mà với tình trạng ngơ ngơ ngác ngác như hắn bây giờ, thì khó có thể kiếm được số tiền lớn trong thời gian ngắn. Một vòng lặp vô hạn.
Lynn vừa chịu đựng sự ô nhiễm tinh thần của hệ thống, vừa suy nghĩ miên man.
Nhưng ở một bên khác, gã tráng hán cầm súng lại cảm thấy bản thân kinh hãi. Cầu xin tha thứ thì hắn gặp nhiều, nhưng cầu xin bị giết thì đúng là lần đầu tiên thấy.
“Ta, ta thật sự phải nổ súng sao?” “Nhanh lên!” “Ngươi đừng ép ta!!!” “Ta van ngươi, mau TM nổ súng đi!!!” “Ngươi!!!” Nhìn thiếu niên tóc đen đang ôm trán, trong ánh mắt chờ mong lại xen lẫn một tia dữ tợn, gã tráng hán nuốt nước miếng. Tuy trông hắn có vẻ hung hãn, nhưng thật ra ngay cả đánh nhau cũng chưa từng. Cũng thật là ngược đời. Lúc này, bị súng chĩa vào, hắn điên cuồng xin nổ súng, nhưng kẻ đang cầm súng chĩa vào thì căn bản không có can đảm đó. Bầu không khí quái dị cứ thế giằng co.
“Quên đi, Werner.” Cuối cùng, Carola nhìn không nổi, bất đắc dĩ thở dài, “Bỏ súng xuống đi.” “Dạ, dạ, tỷ tỷ.” Gã tráng hán liền cả cách xưng hô cũng đổi, rất ngoan ngoãn cất súng lục vào túi áo, trong lòng thở phào một hơi. Đồng thời, vô ý thức lùi về phía sau nửa bước, muốn tránh xa người kia một chút.
“Ngươi có vẻ đã sớm nhận ra mục đích của ta? Phát hiện từ lúc nào?” Carola khoanh tay, mặt không cảm xúc nhìn Lynn. Hôm nay vì câu con cá lớn này, cô thậm chí còn hạ thấp giá trị bản thân một chút, kết quả lại thành dã tràng xe cát. Người này có vẻ chắc chắn Werner sẽ không nổ súng, cho nên không hề kiêng kỵ. Nếu vậy, thì những chiêu trò dùng để đe dọa hay bắt nạt cũng chẳng còn tác dụng gì nữa. Dù sao cô cũng không dám thật sự để em trai mang trên lưng một cái mạng người.
“Ngay từ đầu.” Tiếng cảnh báo của hệ thống nhỏ dần, khiến Lynn bớt bực bội không ít, đôi lông mày nhíu chặt từ từ giãn ra.
Nghe vậy, Carola nhướng mày: “Ta không tin.” “Thật mà.” Lynn xoa xoa mi tâm, “Với ta, phụ nữ xinh đẹp giống như hoa hồng có gai, càng lại gần, càng phải cảnh giác sẽ bị đâm bị thương.” “Coi như ngươi biết nói chuyện.” Nghe Lynn khen mình là phụ nữ xinh đẹp, Carola vốn định hừ lạnh, nhưng cuối cùng không nhịn được, khóe miệng hơi nhếch lên, “nhưng ta không cảm nhận được điều đó ở ngươi.” “Hôm nay coi như bà đây nhìn nhầm, tạm thời tha cho ngươi một mạng.” Bỏ lại một câu này, Carola không chút lưu luyến, cũng không quay đầu mà đi ra cửa. Đi được nửa đường, bỗng nhiên dừng lại.
“Đúng rồi, ngươi tên gì?” “Lynn.” “Lynn, hy vọng lần sau gặp lại. Thôi tốt nhất là đừng gặp nữa!” Nghĩ đến những chuyện lúc nãy, Carola lại bốc hỏa. Tên tiểu tử này rất nham hiểm, rõ ràng biết mọi chuyện, lại giả vờ một bộ dạng vô tội mà nói mấy câu khiến người khó chịu. Không, các ngươi chẳng mấy chốc sẽ vội vã muốn gặp lại ta một mặt.
Nhìn bóng lưng hai chị em rời đi, Lynn nhếch miệng. Sau đó xoay tay phải lại, hai vật lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Đó là một khẩu súng và một cái ví tiền kiểu nữ. Súng đương nhiên là của em trai Werner, ví tiền thì khi Laura ngã xuống đã vô tình rơi vào tay hắn. Ngay từ đầu, Lynn đã biết bản thân mình với vẻ ngoài giống quý tộc sẽ trở thành mục tiêu của cô ta. Chỉ tiếc là, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau. Chẳng phải cô ta cũng là dê béo trong mắt Lynn sao? Dù sao đối với hắn lúc này, kiếm tiền có thể nói là việc cấp bách. Một bên cần tiếp xúc với người lạ xem có thể gặp may mắn hoàn thành nhiệm vụ không, một bên còn phải cố kiếm tiền để dành mua vé xe đi kinh đô. Trong tình huống này, con đường nào kiếm được tiền cũng không quan trọng.
(Hết chương)
【Tên nhân vật: Carola Boyle】 【Đẳng cấp kịch bản: C】 【Độ lệch kịch bản: 0.00%】 Nhìn mấy dòng chữ trên đỉnh đầu Carola đang ngồi một bên giả khóc, Lynn có chút bất đắc dĩ. Quả nhiên, như vậy cũng không phù hợp điều kiện. Vừa nghĩ, hắn liền chuẩn bị đóng hệ thống lại. Nhưng đúng lúc này, trước mắt bỗng nhiên hiện ra một cửa sổ.
【Hệ thống chưa kích hoạt, xin mời ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ trước mắt để giải khóa toàn bộ mô-đun.】 【Đang kiểm tra đo lường trạng thái hiện tại của ký chủ.】 【Kiểm tra đo lường thấy ký chủ vẫn ở trạng thái “hành vi tiêu cực”. Cảnh cáo!!! Cảnh cáo!!!】 Lại nữa rồi, cái quái quỷ gì đây. Nhìn những popup hỗn loạn như bông tuyết trước mắt, cùng tiếng ong ong chói tai văng vẳng trong đầu, Lynn cảm thấy người tê dại.
“Ngươi nổ súng đi.” Hắn lại một lần nữa mở miệng với gã tráng hán đang cầm súng trước mắt. Cũng không phải thật sự muốn chết. Chỉ là so với việc cả ngày phải nhận sự ô nhiễm tinh thần thế này, còn không bằng nhanh chóng làm lại ván khác.
Nói đến cũng lạ. Cái hệ thống này không giống những thứ trong tiểu thuyết mạng mà hắn đọc kiếp trước, một chút là dùng các kiểu trừng phạt làm uy hiếp, ép buộc ký chủ hoàn thành nhiệm vụ. Nó không có trừng phạt, đơn thuần chỉ là cảnh cáo. Nhưng mà mấy cái popup cảnh báo kia nó cứ hiện ngay trước võng mạc, dù hắn nhắm mắt lại cũng có thể thấy, một màu đỏ rực hãi hùng. Còn cái kiểu tiếng ong ong kia thì càng đừng nói nữa, trực tiếp tác động lên ý thức, bịt tai cũng vô dụng. Chỉ cần hệ thống đo lường hắn không hoàn thành nhiệm vụ trước mắt, liền sẽ phán định là "hành vi tiêu cực", sau đó quấy rầy hắn suốt hai mươi tư giờ không ngừng nghỉ. Lynn đã nửa tháng không ngủ chút nào rồi. Hiện tại chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra. Mỗi lần vừa gối đầu xuống, liền như phạm phải cái sai lầm tày trời gì đó, popup và tiếng ong ong lại luân phiên oanh tạc, khiến hắn không một khắc yên ổn. Cũng chỉ có mượn rượu giải sầu mới miễn cưỡng xoa dịu được chút ít. Qua những trải nghiệm trước mắt, Lynn chỉ cảm thấy giá trị cảm xúc mà hệ thống mang lại lớn hơn tác dụng của nó. Ngươi muốn hỏi giá trị cảm xúc là gì, thì ngoài buồn nôn ra, thật sự không có gì. Nhưng nó lại thực sự lớn hơn tác dụng.
Vậy sao, nếu đã quấy rầy đến mức này, thì chỉ cần đừng hoàn thành nhiệm vụ trước mắt là được đúng không? Ngay từ đầu Lynn cũng nghĩ như vậy. Nhưng sau khi biết nội dung nhiệm vụ, hắn liền hoàn toàn phát điên.
Nhiệm vụ trước mắt chỉ có một câu ngắn ngủi, thoạt nhìn rất đơn giản.
【Xin mời ký chủ tiếp xúc với một nhân vật S cấp tùy ý trong vở kịch, và khiến độ lệch kịch bản tăng lên 0.01%.】 Độ lệch kịch bản là cái gì thì tạm thời không xét. Cứ căn cứ vào nghĩa đen mà hiểu thì, cái gọi là nhân vật S cấp trong vở kịch, hẳn là nhân vật trọng yếu đi cùng nhịp thở với mạch truyện chính của nguyên tác, thậm chí có thể ảnh hưởng đến tương lai, đi hướng và kết cục của tất cả mọi người. Dù không cần hệ thống nhắc nhở, hắn cũng biết loại nhân vật này nhất định rất ít. Có lẽ tìm khắp cả thế giới cũng chỉ có lác đác mấy người.
Tin tốt là, thế giới này là bộ tiểu thuyết phương tây mà hắn đọc kiếp trước, kịch bản đại khái vẫn còn nhớ. Tin xấu là, lúc này hắn đang ở một thành thị biên giới tên là Orne, cách khu vực trung tâm của Thánh Laurent đế quốc vạn dặm. Chỉ cần dùng não nghĩ thôi cũng biết, những nhân vật S cấp đã ít đến cực điểm đó, phần lớn sẽ chỉ xuất hiện tại kinh đô, nơi có một sân khấu lớn được cả thế giới chú ý. Dù sao phần lớn kịch bản đều triển khai ở đó. Dù không có, cũng sẽ không xuất hiện tại một nơi mà ngay cả trong nguyên tác cũng không được đề cập tới như Orne.
Cho nên con đường duy nhất trước mắt chính là đến kinh đô. Để đến kinh đô cần không ít tiền bạc, mà với tình trạng ngơ ngơ ngác ngác như hắn bây giờ, thì khó có thể kiếm được số tiền lớn trong thời gian ngắn. Một vòng lặp vô hạn.
Lynn vừa chịu đựng sự ô nhiễm tinh thần của hệ thống, vừa suy nghĩ miên man.
Nhưng ở một bên khác, gã tráng hán cầm súng lại cảm thấy bản thân kinh hãi. Cầu xin tha thứ thì hắn gặp nhiều, nhưng cầu xin bị giết thì đúng là lần đầu tiên thấy.
“Ta, ta thật sự phải nổ súng sao?” “Nhanh lên!” “Ngươi đừng ép ta!!!” “Ta van ngươi, mau TM nổ súng đi!!!” “Ngươi!!!” Nhìn thiếu niên tóc đen đang ôm trán, trong ánh mắt chờ mong lại xen lẫn một tia dữ tợn, gã tráng hán nuốt nước miếng. Tuy trông hắn có vẻ hung hãn, nhưng thật ra ngay cả đánh nhau cũng chưa từng. Cũng thật là ngược đời. Lúc này, bị súng chĩa vào, hắn điên cuồng xin nổ súng, nhưng kẻ đang cầm súng chĩa vào thì căn bản không có can đảm đó. Bầu không khí quái dị cứ thế giằng co.
“Quên đi, Werner.” Cuối cùng, Carola nhìn không nổi, bất đắc dĩ thở dài, “Bỏ súng xuống đi.” “Dạ, dạ, tỷ tỷ.” Gã tráng hán liền cả cách xưng hô cũng đổi, rất ngoan ngoãn cất súng lục vào túi áo, trong lòng thở phào một hơi. Đồng thời, vô ý thức lùi về phía sau nửa bước, muốn tránh xa người kia một chút.
“Ngươi có vẻ đã sớm nhận ra mục đích của ta? Phát hiện từ lúc nào?” Carola khoanh tay, mặt không cảm xúc nhìn Lynn. Hôm nay vì câu con cá lớn này, cô thậm chí còn hạ thấp giá trị bản thân một chút, kết quả lại thành dã tràng xe cát. Người này có vẻ chắc chắn Werner sẽ không nổ súng, cho nên không hề kiêng kỵ. Nếu vậy, thì những chiêu trò dùng để đe dọa hay bắt nạt cũng chẳng còn tác dụng gì nữa. Dù sao cô cũng không dám thật sự để em trai mang trên lưng một cái mạng người.
“Ngay từ đầu.” Tiếng cảnh báo của hệ thống nhỏ dần, khiến Lynn bớt bực bội không ít, đôi lông mày nhíu chặt từ từ giãn ra.
Nghe vậy, Carola nhướng mày: “Ta không tin.” “Thật mà.” Lynn xoa xoa mi tâm, “Với ta, phụ nữ xinh đẹp giống như hoa hồng có gai, càng lại gần, càng phải cảnh giác sẽ bị đâm bị thương.” “Coi như ngươi biết nói chuyện.” Nghe Lynn khen mình là phụ nữ xinh đẹp, Carola vốn định hừ lạnh, nhưng cuối cùng không nhịn được, khóe miệng hơi nhếch lên, “nhưng ta không cảm nhận được điều đó ở ngươi.” “Hôm nay coi như bà đây nhìn nhầm, tạm thời tha cho ngươi một mạng.” Bỏ lại một câu này, Carola không chút lưu luyến, cũng không quay đầu mà đi ra cửa. Đi được nửa đường, bỗng nhiên dừng lại.
“Đúng rồi, ngươi tên gì?” “Lynn.” “Lynn, hy vọng lần sau gặp lại. Thôi tốt nhất là đừng gặp nữa!” Nghĩ đến những chuyện lúc nãy, Carola lại bốc hỏa. Tên tiểu tử này rất nham hiểm, rõ ràng biết mọi chuyện, lại giả vờ một bộ dạng vô tội mà nói mấy câu khiến người khó chịu. Không, các ngươi chẳng mấy chốc sẽ vội vã muốn gặp lại ta một mặt.
Nhìn bóng lưng hai chị em rời đi, Lynn nhếch miệng. Sau đó xoay tay phải lại, hai vật lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Đó là một khẩu súng và một cái ví tiền kiểu nữ. Súng đương nhiên là của em trai Werner, ví tiền thì khi Laura ngã xuống đã vô tình rơi vào tay hắn. Ngay từ đầu, Lynn đã biết bản thân mình với vẻ ngoài giống quý tộc sẽ trở thành mục tiêu của cô ta. Chỉ tiếc là, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau. Chẳng phải cô ta cũng là dê béo trong mắt Lynn sao? Dù sao đối với hắn lúc này, kiếm tiền có thể nói là việc cấp bách. Một bên cần tiếp xúc với người lạ xem có thể gặp may mắn hoàn thành nhiệm vụ không, một bên còn phải cố kiếm tiền để dành mua vé xe đi kinh đô. Trong tình huống này, con đường nào kiếm được tiền cũng không quan trọng.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận