Đừng Có Lại Thôi Miên Ta, Công Chúa Phản Diện!
Chương 122: Xiềng xích là cái quỷ gì?!
Chương 122: Xiềng xích là cái quỷ gì?! "Vị này là?" Nhìn qua rồi đi tới chỗ Công tước Tyrus, Lynn ném ánh mắt dò hỏi. "Vị này là Nhị hoàng tử, điện hạ Ferit." Công tước Tyrus nhỏ giọng giới thiệu, "Gọi ta Ferit là được." Thanh niên tóc bạc khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, "Lynn Bartlett, chúng ta cuối cùng cũng gặp mặt." "Ta thế nhưng là theo..." Lời còn chưa nói hết, lại bị đối phương cắt ngang. "Suỵt, ngươi lớn tiếng quá đấy." Lynn nhíu mày, sau đó nhìn về phía nữ nhân tóc trắng đang tựa vào trong lòng mình. Hơi thở nhu hòa của nàng phả ra trên lồng ngực hắn khiến cho trong lòng hắn không hiểu sao, cảm thấy có chút ngứa ngáy. Rõ ràng vốn nên là lần đầu gặp mặt, nhưng mối quan hệ giữa hai người lại không thể giải thích được kéo gần đến vậy. Thật là kỳ lạ. Lynn lặng lẽ thầm nghĩ. Mà sau khi nghe lời hắn nói, Ferit cứ thế đứng trân tại chỗ. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có người dùng ngữ khí không nhịn được như vậy nói chuyện với hắn. Nhìn Yveste trong lòng Lynn, Ferit bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác hoang đường. Cái nha đầu xấu xí bị bọn họ bắt nạt từ nhỏ đến lớn, cái đứa bé luôn đóng vai phù thủy tà ác trong nhà lá, cái ác nghiệt công chúa bị mọi người ghét bỏ đến cực điểm, thế mà cũng có thể được nâng niu cẩn thận ôm vào trong lòng? Chuyện này thật sự là... Nhìn hình ảnh hai người chung sống hài hòa, Ferit có chút không nói nên lời. Quái vật. Từ này trong nháy mắt hiện lên trong lòng hắn. Yveste, người bị Chư Thần nguyền rủa, chắc chắn sẽ không được bất kỳ sinh vật nào trên thế giới yêu thích, giống như một quái vật lạc lõng. Cũng chỉ có đồng loại của nàng mới không sinh ra chán ghét và bài xích với nàng. Ferit bỗng nhiên có chút hiểu vì sao tên ngốc này lại làm được những chuyện người bình thường khó với tới. Bởi vì hắn cũng là quái vật, giống Yveste bẩm sinh có sức mạnh mang tính hủy diệt. Nếu là như vậy, việc hắn có thể sống sót trong vụ phong ấn bạo động cấp 0, tựa hồ cũng không có gì quá khó hiểu. Ferit rất rõ ràng, thân là người ngoài, hắn không thể nào nghe được hoàn toàn chi tiết bên trong. Cho nên cho dù giờ phút này tràn ngập hiếu kỳ, nhưng hắn vẫn lựa chọn đè nén sự hoang mang trong lòng. "Trả lời ta một câu hỏi, ta sẽ đi ngay." Ferit cố gắng giữ vẻ bình tĩnh như thường ngày, nhưng nắm đấm sau lưng lại nắm chặt. Hắn rất muốn bất chấp tất cả, chiêu mộ Lynn vào dưới trướng của mình. Nhưng sau khi nhìn thấy thần sắc trên mặt hắn lúc này, hắn liền từ bỏ ý muốn này ngay lập tức. Bởi vì hắn rất rõ ràng, thiếu niên trước mắt đã trói buộc sâu sắc với Yveste, không phải thứ có thể dùng lợi ích để lôi kéo. Bất quá... Sao lại có người hứng thú với một nha đầu xấu xí như Yveste? Ferit thật không hiểu. Nghe vậy, Lynn chậm rãi ngẩng đầu: "Vấn đề gì?" "Chuyện ở Thánh Tượng Thụ, cùng những người bên ngoài kia... Ngươi làm thế nào vậy?" Ferit không chút do dự hỏi. Rõ ràng là hiện tại, hắn vẫn còn đang chìm đắm trong rung động vừa rồi, vẫn còn chưa hoàn hồn. Nghe vậy, Lynn vừa ôm công chúa Yveste, vừa cười: "Chỉ đơn giản là cướp của người giàu chia cho người nghèo thôi, cướp bóc ấy mà." "Bọn quý tộc kia ăn tướng quá khó coi, đến cả ta cũng có chút không nhìn nổi nên liền tiện tay làm chút." "Không thể nào." Ferit lắc đầu, "Công tước Tyrus không hề cung cấp cho ngươi một binh một tốt nào, ngươi tuyệt đối không thể nào chống lại những quý tộc địa phương có vũ trang tư nhân này." "Ngoài ra, theo ta biết, số lượng lương thực trong tay các quý tộc đó không nhiều, cho dù cướp hết thì cũng không đủ để cung cấp cho toàn thành 200.000 nạn dân." Đây cũng là chỗ Ferit khó hiểu nhất. Phương pháp duy nhất đều bị phán tử hình. Dù sao muốn xây dựng lại trật tự, nhất định phải dùng đồ ăn để chặn miệng nạn dân, để bọn họ không làm loạn nữa, đồng thời chỉ có no bụng mới tốt làm việc. Nhưng trong tình huống tổng lượng đều còn thiếu rất nhiều, chẳng lẽ hắn còn có thể từ không mà biến ra sao? Hơn nữa cái kiểu giả vờ đó cũng làm cho người ta vui vẻ cả về thể xác lẫn tinh thần nữa... Lynn vừa định nói gì đó, chợt thấy Yveste trong lòng khẽ nhíu mày. "Ngoan...cẩu cẩu..." Nàng phảng phất bị tiếng ồn ào làm phiền, miệng lẩm bẩm gì đó không rõ. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo hắn lại siết thêm mấy phần. Thấy vậy, Lynn ngẩn người mấy giây, sau đó khẽ thở dài một hơi. "Chi tiết cụ thể, cứ để công tước giải đáp cho ngài." Hắn liếc nhìn công tước Tyrus, "Ta đi trước một bước, về phòng sắp xếp cho điện hạ đã rồi nói." Nhìn bóng lưng Lynn chậm rãi rời đi, mọi người đứng tại chỗ, trợn mắt há mồm. Cái này, cái này chạy rồi? Đúng là tiêu sái... Quả nhiên là phong cách của hắn. Nghĩ vậy, Gloria và Morris nhìn nhau một cái. Phảng phất thở phào nhẹ nhõm. Không chỉ vì Lynn trở về mà cảm thấy vui mừng, mà còn giống như đột nhiên có được chủ tâm cốt, tràn đầy sức mạnh, không cần phải giống như ruồi không đầu khắp nơi đi loạn nữa. Đây chính là sức hút kỳ lạ của tên ngốc kia. Cùng lúc đó, nỗi hoang mang giống như Ferit nổi lên trong lòng họ. Dù nghe tên ngốc kia nói chuyện có vẻ hời hợt, nhưng bọn họ tuyệt không tin việc kiếm được 600 điểm trong mười ngày là chuyện đơn giản như vậy. Cho dù là bây giờ, bọn họ vẫn còn chìm đắm trong cú lội ngược dòng kích động và kinh ngạc vừa rồi, vẫn chưa tỉnh táo lại. Trong khoảnh khắc, ánh mắt của mọi người ở đây đều hướng về phía công tước Tyrus trong đám đông. "Công tước, xin ngài giải đáp những hoang mang của ta." Ferit có chút thi lễ. Công tước Tyrus khẽ gật đầu, trong mắt lóe lên một tia cảm khái: "Thật ra mà nói, chuyện hắn làm rất đơn giản, thậm chí đơn giản đến mức làm ta cảm thấy có chút không thể tin nổi, cho đến khi vừa công bố kết quả xong, tảng đá lớn trong lòng ta mới hoàn toàn hạ xuống." "Điện hạ Ferit, điều ngài hoang mang đơn giản chỉ là hai điểm." "Người, và lương thực." "Liên quan đến điểm 'người', kỳ thật có liên hệ chặt chẽ với cái sau." "Như ngài thấy, mấy chục vạn dân chúng đói khát bên ngoài trang viên, chính là đủ để chống lại 'người' có vũ trang của các quý tộc địa phương." Vẻ mặt Ferit kinh ngạc: "Mấy người đói khát kia không phản lại các ngươi đã là tốt lắm rồi, sao có thể chỉ huy được?" "Rất đơn giản, chỉ cần cho bọn họ 'lương thực', hoặc là lập ra một mục tiêu, nói cho bọn họ nơi nào có 'lương thực' là đủ." Công tước Tyrus thản nhiên đáp. "Vậy vấn đề lại quay về ban đầu." Ferit nhíu mày, "hắn từ đâu biến ra một đống lương thực lớn như vậy?" Đây là đến ngàn vạn cân số lượng! "Đây cũng là điều ta kính nể hắn." Nói đến đây, giọng của công tước Tyrus bỗng trở nên có chút kỳ quái, "hắn... trong mười ngày này, đã làm hai chuyện." "Chuyện thứ nhất, dùng danh nghĩa của ta để tạo áp lực lên hội nghị thành phố, ban bố dự luật lâm thời, cưỡng ép nâng giá lương thực trên thị trường lên mấy lần." Hắn, hắn điên rồi sao?! Nghe được câu này trong nháy mắt, trong mắt tất cả mọi người, bao gồm cả Ferit đều hiện lên một sự kinh ngạc tột độ. Dưới sự điều khiển của những quý tộc kia, vốn dĩ không thể nào khống chế việc giá lương thực tiếp tục tăng cao, những người dân đói khát xin ăn trên đường, tiếng than khóc dậy khắp trời đất. Thậm chí đã sắp diễn biến thành cảnh tượng kinh khủng người ăn người. Thế mà tên ngốc Lynn này đơn giản như bị điên, không những không cưỡng ép điều chỉnh khống chế giá lương thực, ngược lại còn đốt cháy giai đoạn giống như đồng lõa với lũ quý tộc chết tiệt kia! Cứ tiếp tục như vậy, đừng nói xây lại trật tự của Orne thành, chắc chắn sẽ càng thêm hỗn loạn! Nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, công tước Tyrus mỉm cười: "Ta ban đầu cũng có cùng suy nghĩ với các ngài, cảm thấy thằng nhóc kia có phải bị điên rồi hay không." "Nhưng sự thật chứng minh, người bị điên thực ra lại là chúng ta." Chỉ có Ferit vẻ mặt nghiêm túc, phảng phất để kiểm chứng suy đoán của mình, hỏi: "Vậy, chuyện thứ hai hắn làm là gì?" "Chuyện thứ hai hắn làm... là sai người truyền tin 'Gia tộc Tyrus phát tài nhờ tai nạn kiếm được đầy bồn đầy bát', lan ra khắp thành Orne, và tai của các quý tộc và thương hội ở các thành phố lớn lân cận." ------------------------- Ta hẳn là nhận ra nàng. Hoặc là nói, đã từng gặp ở đâu đó rồi. Không phải là Ma Nữ tiểu thư, mà là bản thân Yveste. Nhìn khuôn mặt tĩnh mịch lúc ngủ của nữ nhân nằm trên giường, Lynn lặng lẽ thầm nghĩ. Sau khi ôm Yveste về phòng, đưa nàng nằm lên giường tử tế, nhân lúc vắng lặng, hắn liền cầm ghế ngồi xuống bên giường, bắt đầu suy tư về những chuyện vừa xảy ra. Quá hỗn loạn khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu. Mình lại làm ra những chuyện không phù hợp với tính cách của mình dưới sự thúc giục khó hiểu đó. Không chỉ có vậy, biểu hiện của người phụ nữ này và phản ứng của những người xung quanh không ngừng nhắc nhở hắn rằng hai người đã từng có liên quan rất sâu sắc trước kia. Khó trách công tước Tyrus lại lộ ra vẻ mặt như thế sau khi biết mình mất trí nhớ. Ma Nữ tiểu thư hẳn là biết nội tình gì đó nhưng lại không nói cho ta biết. Hồi tưởng lại chuyện ở vạn thần điện, Ma Nữ tiểu thư cưỡng ép tách hai người ra, mặc dù vô cùng khó hiểu, nhưng Lynn phảng phất như đã hiểu ra điều gì.
Có lẽ, nàng mười phần chán ghét chính mình của quá khứ, cho nên mới không muốn nói cho hắn biết chuyện mất trí nhớ. Bất quá...... Luôn cảm giác nữ nhân Yveste này, muốn so với Ma Nữ tiểu thư càng có nhân vị hơn. Nói đơn giản, chính là cho người cảm giác khoảng cách không có xa như vậy, phảng phất cực kỳ rõ ràng đang sống ở trước mắt. Không chỉ có như vậy, dường như còn có chút ưu ái với mình. Thật là một người nữ nhân không tồi, dung mạo xinh đẹp, dáng người cực phẩm, thực lực tuy bị hao tổn, nhưng tương lai luôn có một ngày khôi phục. Mặt khác, tính cách của nàng dường như cũng rất tốt. Nhiệt tình như lửa, chứ không phải thanh lãnh bi quan chán đời như Ma Nữ tiểu thư. Dù là gạt bỏ ý định khống chế trong đầu, bản thân mình đại khái không bao lâu liền sẽ yêu nàng sao? Sau này người mình phụ tá là một nữ nhân như vậy sao? Một mực ở bên cạnh nàng? Dường như...... Cũng không tệ lắm. Lynn có chút xuất thần mà thầm nghĩ. Nhưng mà khi lâm vào suy tư, hắn cũng không phát giác được, trong một khoảng thời gian, nữ nhân bên cạnh từ trong lúc ngủ mơ chậm rãi tỉnh lại, ném tới ánh mắt nóng bỏng. Một giây sau. "Lạch cạch!" Theo một xúc cảm lạnh buốt bỗng nhiên truyền đến, một cái xiềng xích bỗng nhiên xuất hiện ở trên cổ hắn.
Có lẽ, nàng mười phần chán ghét chính mình của quá khứ, cho nên mới không muốn nói cho hắn biết chuyện mất trí nhớ. Bất quá...... Luôn cảm giác nữ nhân Yveste này, muốn so với Ma Nữ tiểu thư càng có nhân vị hơn. Nói đơn giản, chính là cho người cảm giác khoảng cách không có xa như vậy, phảng phất cực kỳ rõ ràng đang sống ở trước mắt. Không chỉ có như vậy, dường như còn có chút ưu ái với mình. Thật là một người nữ nhân không tồi, dung mạo xinh đẹp, dáng người cực phẩm, thực lực tuy bị hao tổn, nhưng tương lai luôn có một ngày khôi phục. Mặt khác, tính cách của nàng dường như cũng rất tốt. Nhiệt tình như lửa, chứ không phải thanh lãnh bi quan chán đời như Ma Nữ tiểu thư. Dù là gạt bỏ ý định khống chế trong đầu, bản thân mình đại khái không bao lâu liền sẽ yêu nàng sao? Sau này người mình phụ tá là một nữ nhân như vậy sao? Một mực ở bên cạnh nàng? Dường như...... Cũng không tệ lắm. Lynn có chút xuất thần mà thầm nghĩ. Nhưng mà khi lâm vào suy tư, hắn cũng không phát giác được, trong một khoảng thời gian, nữ nhân bên cạnh từ trong lúc ngủ mơ chậm rãi tỉnh lại, ném tới ánh mắt nóng bỏng. Một giây sau. "Lạch cạch!" Theo một xúc cảm lạnh buốt bỗng nhiên truyền đến, một cái xiềng xích bỗng nhiên xuất hiện ở trên cổ hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận