Đừng Có Lại Thôi Miên Ta, Công Chúa Phản Diện!

Chương 121: Mỹ lệ nữ sĩ, ta đối với ngài thấy một lần chung tình

Chương 121: Mỹ lệ nữ sĩ, ta đối với ngài thấy một lần chung tình. Hả? Ta tại sao lại sinh ra ý nghĩ như vậy? Trong chốc lát, Lynn bỗng nhiên cảm giác trong đầu nảy lên một bức hình ảnh xa lạ. Trong buồng xe, cuồng loạn bụi gai, bị đột nhiên hái đi mặt nạ, cùng......khuôn mặt kinh sợ mà xấu hổ của người phụ nữ. Hình ảnh lóe lên một cái rồi biến mất khiến Lynn lắc đầu. Nhìn thân thể nữ tính mềm mại mà xinh đẹp trong ngực, cùng chóp mũi mơ hồ truyền đến hương tường vi, hắn bỗng nhiên cảm giác nhịp tim có chút tăng tốc. Cùng lúc đó, một loại cảm giác kỳ quái xen lẫn nôn nóng và ngọt ngào, bỗng nhiên nảy lên trong lòng. Không thích hợp! Cảm nhận được sự biến hóa sinh ra trong nháy mắt của cơ thể, Lynn hít sâu một hơi. Nếu như nói Ma Nữ tiểu thư cao lãnh mà đạm mạc, mang đến cho người ta là sự dụ hoặc tinh thần kiểu cấm dục. Như vậy, tỷ tỷ mỹ nữ trước mắt, bất luận theo vóc dáng, tướng mạo hay là khí chất mà nói, mang cho hắn là sự kích thích sinh lý không gì sánh kịp. Nói một cách đơn giản. Lynn có chút tích cực hướng lên. Ta......muốn ngủ với nàng? Cái này, điều này sao có thể? Lynn từ trước đến nay mười phần thẳng thắn trong nháy mắt ý thức được tình huống hiện tại của mình. Mặc dù cùng vị Tam Công Chúa điện hạ trong truyền thuyết này là lần đầu tiên gặp, nhưng tướng mạo của nàng lại khiến Lynn quen thuộc vô cùng. Bởi vì đây vốn là khuôn mặt của Ma Nữ tiểu thư. Có thể hành vi của nàng giờ khắc này, không chỉ khiến Lynn không thể nào hiểu được, mà càng là tình huống dù như thế nào cũng không thể nhìn thấy trên người Ma Nữ tiểu thư. Ma Nữ tiểu thư thanh lãnh mà bi quan chán đời kia, thế mà lại nhiệt tình không hề che giấu mà rơi vào trong ngực hắn, mặc cho hắn ôm công chúa? Cái này......cái này....Mặc dù biết cũng không phải là cùng một người, nhưng Lynn vẫn cảm thấy quá kích thích. Một loại tâm tư đen tối trong nháy mắt xông lên đầu. Trong lúc Lynn đang khổ sở đấu tranh với dục vọng của mình, hắn bỗng nhiên cảm giác cổ mình trĩu xuống, hai tay ngọc lạnh lẽo tựa như tiểu xà du tẩu, bỗng nhiên dùng sức ôm lấy cổ hắn. Trong đôi mắt đỏ tươi của người phụ nữ lộ ra vẻ nóng bỏng vô biên, phảng phất muốn đưa hắn vào trong cơ thể. “Không nghe lời cún hư cún...” Giọng nàng khẽ run, “muốn rời nhà trốn đi? Còn muốn trốn theo chủ nhân?”“Ngươi nói......ta đến cùng sẽ trừng phạt ngươi thế nào?” Lời tuy như vậy, nhưng tình cảm bệnh trạng trong mắt, cùng âm điệu kích động xen lẫn, không hề giấu được sự vui sướng khi mất mà được lại, phảng phất như đang nằm mơ. Dưới động tác của nàng, khoảng cách của hai người trong nháy mắt bị rút ngắn. Gần đến mức Lynn gần như có thể cảm nhận được hơi thở ngọt ngào lại nóng rực của nàng, cùng nhịp tim có chút gấp gáp truyền đến. Không thích hợp! Người phụ nữ này cũng rất không thích hợp! Rõ ràng mới lần đầu gặp mặt, tại sao lại khiến giống như bị hạ thuốc vậy?! Mà lại, cún hư lại là cái thao tác gì? Rời nhà trốn đi? Trốn theo chủ nhân? Tại sao lời nàng nói ta một câu cũng không hiểu?! Cảm thụ được hai tay người phụ nữ dần dần dùng sức, cùng sự liếm láp vô ý thức nơi khóe môi bằng phấn lưỡi, Lynn mặc dù trong lòng tràn đầy không hiểu, nhưng lại cảm giác lý trí trong nháy mắt đã bị xúc động bao phủ. Đúng lúc này, theo động tác của người phụ nữ, bó tường vi Lynn vừa để trong ngực rơi ra, rơi vào trong khe ngực người phụ nữ. Nhìn đóa hoa màu đỏ trong ngực, người phụ nữ tựa hồ ngây người. Mà thừa dịp khoảng cách này, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ và đẹp đẽ trắng nõn của người phụ nữ trong ngực, Lynn nghĩ thầm muốn khinh nhờn Ma Nữ tiểu thư cái ý nghĩ đen tối kia, cũng không còn cách nào ức chế. “Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt.....” Hắn nhìn chăm chú đôi mắt đẹp đỏ tươi của đối phương, quyết định không che giấu nữa ý nghĩ nội tâm mình lúc này, “nhưng bó hoa này tặng cho ngài, cảm giác rất xứng với dáng vẻ của ngài.” Hơi thở của người phụ nữ trong ngực trì trệ, sau đó lại càng trở nên nóng bỏng. Lynn chỉ cảm thấy đôi tay ngọc sau cổ càng dùng sức thêm mấy phần, phảng phất muốn hóa thành một con mãng xà, khiến hắn nghẹt thở trong không khí nóng rực lúc này. Mặc dù tiềm thức tựa hồ có âm thanh nào đó đang cảnh cáo hắn, không thể nói ra lời tiếp theo đối với người phụ nữ trước mắt, nếu không phía sau sẽ trở nên một phát mà không thể vãn hồi. Nhưng giờ phút này, trong ngực có mỹ nhân, trong lòng Lynn trong nháy mắt dâng lên một loại xúc động. Một loại xúc động muốn nói những lời bẩn thỉu. Không thể nào khắc chế. “Mặt khác, mỹ lệ nữ sĩ....ta tựa hồ, đối với ngài thấy một lần chung tình.” Ngọa Tào! Nói ra rồi! Đây chính là Ma Nữ tiểu thư thanh lãnh mà bi quan chán đời tương lai! Đồng thời cũng là Tam Công Chúa đế quốc cao cao tại thượng, Yveste Laurent Alexini! Nếu như ở bên vạn thần điện, Lynn có chết cũng không dám nói ra loại lời mang ý trêu chọc như vậy nhưng bây giờ, sự chủ động và nhiệt tình của người phụ nữ tóc trắng, lại khiến hắn quỷ thần xui khiến nói ra lời này. Điều này chưa từng có thỏa mãn dục vọng đen tối mà ẩm ướt của hắn. Thật sự là......quá sướng tê người!!! Trong vạn thần điện. Chung Yên Ma Nữ nằm ngửa trên mặt đất lạnh lẽo, mặc cho mái tóc dài trắng như tuyết như tơ lụa trải dài trên mặt đất. Nàng giơ lên những ngón tay trắng nõn tinh tế, mặc cho ánh sáng chiếu qua, trên vách tường bắn ra đủ loại quang ảnh. Cũng không biết sau khi Lynn rời đi đã trải qua bao lâu. Nhưng Ma Nữ tiểu thư lại không hiểu vì sao, đã mất đi sự bình tĩnh và yên lặng đọc sách thường ngày. Cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ gì. Một lát, đột nhiên một đoạn ký ức xuất hiện, phun lên não. Phảng phất khoảng thời gian đình trệ mười vạn năm trước kia, một lần nữa khôi phục sự lưu động, trong khoảnh khắc ý thức được đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra, sắc mặt Ma Nữ tiểu thư hơi đổi, sau đó trở nên có chút âm tình bất định. Nàng cắn chặt răng ngà, vô ý thức ngồi dậy, những ngón tay mảnh khảnh chăm chú lại với nhau. Bộ ngực phập phồng không rõ lý do, được bao quanh bởi lớp lụa mỏng màu đen, không biết tại sao lại nhanh chóng phập phồng một trận. Không biết qua bao lâu, nàng hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại. Một lần nữa khôi phục vẻ thanh lãnh, trong mắt nàng lóe lên một tia cảm xúc khó hiểu. Cùng lúc đó, trong miệng truyền đến tiếng hừ lạnh nhỏ không thể nghe thấy. “Lần này......tính ngươi thắng.” Tại lúc nhìn thấy cành tường vi có chút khô héo kia rơi vào trong lồng ngực mình, suy nghĩ hỗn loạn của Yveste vốn có đã dừng lại một lát. Hoa? Đây là......tặng cho ta? Giờ phút này, Yveste bỗng nhiên liền nghĩ tới lúc thôi miên lần trước, chính mình đã nói với hắn ba yêu cầu kia. Điều yêu cầu thứ nhất, sau khi tỉnh lại lần đầu tiên, người mình nhìn thấy nhất định phải là hắn. Yêu cầu này, sớm ở dãy núi Sauron, hắn đã làm được. Yêu cầu thứ ba, để thế nhân biết được sự uy nghiêm của Yveste, cũng để bọn họ mở mang kiến thức, thuộc hạ của nàng rốt cuộc ưu tú đến mức nào. Điều này tự nhiên cũng bị hắn làm được, thậm chí còn hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ. Cuối cùng thì là yêu cầu thứ hai, lần sau phải bù lại bó hoa tường vi đã thiếu kia. Mặc dù mình khi đó chỉ nói đùa thôi, vì trừng phạt việc hắn không cho mình mua được bó hoa mình muốn. Nhưng dù là như vậy, hắn vẫn y nguyên nhớ kỹ tâm nguyện của nàng. Không chỉ như vậy, còn nói những lời kiểu “thấy một lần chung tình”, làm nàng gần như sắp hôn mê. Phảng phất là một con cún con ngồi xổm trước mặt nàng, nức nở vẫy đuôi xin vuốt ve vậy. Hơi thở Yveste càng trở nên nóng rực. Suy nghĩ hỗn loạn, nàng tựa hồ cũng không nghe ra điều dị dạng trong lời của Lynn, cũng không hề xoắn xuýt những lời thoái thác “lần đầu gặp mặt”. Một loại tâm tình kỳ diệu nảy lên trong lòng. Cún con của ta….thật sự thật là đáng yêu!!! Chỉ trong nháy mắt, ham muốn mãnh liệt muốn giữ lấy làm nàng muốn đem Lynn hung hăng đặt vào trong ngực, tham lam hôn lên trán hắn, mút lấy mùi trên người cún con. Mà ý nghĩ này vừa mới nảy sinh, Yveste bỗng nhiên cảm giác một sự ủ rũ mãnh liệt phun lên não. Trước mắt của nàng có chút tối đen, phảng phất trong nháy mắt bị rút cạn hết khí lực, đầu không tự chủ dựa vào ngực Lynn. Đáng chết. Tại sao lại là lúc này. Nàng thử cắn đầu lưỡi để tỉnh táo lại, nhưng mà chung quy là vô ích. Theo cơn buồn ngủ giống như thủy triều ập đến, Yveste chậm rãi nhắm hai mắt lại, đôi mắt đẹp đỏ tươi ảm đạm một chút. Đôi tay ôm cổ Lynn cũng theo ngực hắn nhẹ nhàng trượt xuống. Trước khi sắp mê man, nàng dùng hết khí lực sau cùng, giơ tay nắm lấy cổ áo của hắn, phảng phất sợ hắn lại một lần nữa bay khỏi bên cạnh mình. “Cứ như vậy ôm......không cho phép buông ta ra....” Yveste dùng giọng nói nhỏ không thể nghe thấy, nỉ non ra lệnh. Chuyện gì xảy ra vậy? Nhìn Yveste bị mình một câu lời trêu ghẹo làm ngất đi, Lynn có chút luống cuống chân tay. Nhưng hồi tưởng lại mệnh lệnh cuối cùng của nàng trước khi mất đi ý thức, cũng chỉ có thể ôm nàng vững vàng trong ngực, sợ đánh thức nàng. Trải qua việc cường hóa của Chước Viêm Cự Long chi tâm, tố chất thân thể của Lynn hiện tại mạnh hơn trước kia rất nhiều. Huống chi, thể trọng của Yveste vốn rất nhẹ, ôm hoàn toàn không cảm thấy mệt. Chỉ là không biết người phụ nữ này rốt cuộc phải ngủ bao lâu. Nhìn khuôn mặt đang ngủ yên tĩnh của Yveste, Lynn trong lòng thầm nghĩ. Rõ ràng vốn nên là một công chúa điện hạ uy nghiêm nghiêm nghị, giờ phút này lại phảng phất một chú mèo con an tĩnh ngoan ngoãn đang tựa vào trong ngực hắn, tĩnh mịch mà tốt đẹp.
Đây cũng là khác với vẻ bề ngoài của công chúa điện hạ và tiểu thư Ma Nữ. Đáng c·hết. Tại sao người phụ nữ này lại ngọt ngào đến lạ thường? Đang nghĩ ngợi thì Miêu Miêu thật sự từ đằng xa chạy đến. “Đồ ngốc đáng ghét!!!” Afia ôm cổ Lynn, giơ chân muốn cọ vào l·ồ·ng n·g·ự·c hắn, nước mắt trong veo lăn dài, “ô ô ô...... Ta còn, ta còn tưởng ngươi.....” Thân mèo mềm mại vô cùng, cho dù hóa thành hình người cũng vẫn như vậy. Thấy thế, Lynn “xuỵt” một tiếng, rồi dùng ánh mắt ra hiệu về phía người phụ nữ tóc trắng trong l·ồ·ng n·g·ự·c. Afia ngẩn người một chút, sau đó phản ứng lại, nhẹ nhàng buông hắn ra, cúi đầu nhìn công chúa điện hạ trong l·ồ·ng n·g·ự·c Lynn. “Điện hạ nàng....hơn một tháng nay không ngủ.” Afia có vẻ cũng hơi đau lòng, vừa lau nước mắt vừa nhỏ giọng giải t·h·í·c·h, “chắc là chấp niệm cuối cùng đã buông xuống, trong lòng sinh ra thư giãn nên mệt nhọc tích tụ bao ngày liền cùng nhau ập đến.” Thì ra là thế. Lynn bừng tỉnh ngộ. Hắn lập tức có chút hiếu kỳ. Rốt cuộc nữ nhân này có chấp niệm gì, mà có thể khiến nàng hơn một tháng không ngủ được? Afia có vẻ rất muốn thân thiết với Lynn, bỗng nhiên biến về mèo đen, rồi nhảy lên vai hắn. Nàng vừa ngáy khò khò vừa dùng đầu cọ nhẹ lên mặt Lynn, thỉnh thoảng kêu “meo meo”, cùng lúc đó, Gloria và Morris cũng chạy tới. Nhìn Lynn bình yên vô sự, lại thấy nụ cười quen thuộc trên mặt hắn, hai người hận không thể tại chỗ c·u·ồ·n·g h·ô·n lên tiếng, c·u·ồ·n·g mở 100 chai Champagne chúc mừng. Mà khi ý thức được công chúa điện hạ đã ngủ, lời chưa kịp hô ra cũng lập tức nuốt trở lại, bộ dạng nhìn buồn cười hết sức. Ngọa Tào anh em! Rốt cuộc ngươi sống sót kiểu gì vậy?! Vì không thể nói lớn tiếng, Gloria vừa ra hiệu bằng tay vừa trừng lớn mắt ra dấu nói. “Chuyện này để sau hãy nói.” Lynn bỗng đưa mắt nhìn về phía sau lưng hắn và Morris. Rõ ràng là mọi người lúc này đang chìm đắm trong niềm vui Lynn sống lại. Bọn họ đều rất ngạc nhiên về những gì tên ngốc này đã trải qua trong hơn một tháng qua. Nhưng mà trước mắt, còn có một vài kh·á·c·h nhân không được hoan nghênh cho lắm vẫn chưa rời đi. “Ta cũng rất tò mò.” Ferit vượt qua đám đông, chậm rãi đi đến trước mặt Lynn, khẽ mở lời: “Bất kể là chuyện trước đây, hay những gì ngươi gây ra hôm nay.”“Có thể giải thích cho ta một chút được không, Lynn Bartlett?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận