Đừng Có Lại Thôi Miên Ta, Công Chúa Phản Diện!

Chương 144: Chào các ngươi, ta là tới giết người.

“Chương 144: Chào các ngươi, ta là tới g·i·ế·t người.”
Eleanor an tĩnh ngồi trước gương trang điểm, thần sắc c·hết lặng, tay nâng mái tóc dài đen nhánh, cầm lược nhẹ nhàng chải từ chân tóc đến ngọn tóc, lặp đi lặp lại động tác, máy móc và đơn điệu.
Nàng mặc bộ quần áo lộng lẫy, trang điểm như một thục nữ tao nhã, cao quý, nếu xuất hiện trong buổi yến tiệc, nhất định sẽ là người nổi bật nhất. Mà đêm nay nàng cũng thực sự sẽ tham gia một buổi yến tiệc.
Đó là tiệc tối xuất chinh của học viện siêu phàm Hoàng gia, tổ chức để tiễn đưa bốn sinh viên khóa sẽ lên đường tới chiến trường Ma tộc làm nhiệm vụ.
Đây cũng là truyền th·ố·n·g mấy trăm năm nay của học viện.
Vào mỗi đêm trước khi lên đường, các nữ sinh sẽ thay bộ váy áo lộng lẫy, các nam sinh sẽ mặc quân trang, khi món ăn nguội kết thúc, mọi người sẽ cùng nhau khiêu vũ trong sàn nhảy.
Dù sao trong số đó có rất nhiều người, có lẽ tương lai sẽ bất hạnh bỏ mạng trên chiến trường Ma tộc, rất có thể đây là lần cuối cùng gặp mặt.
Cho nên, dù sau khi gia tộc Bartlett sa sút, Eleanor không t·h·í·c·h những dịp như thế này, nhưng vẫn phải tuân theo quy định của học viện.
Để không bị học viện đuổi học, nàng đã không còn đủ tư cách bốc đồng như trước kia nữa.
“Cộc cộc cộc......”
Tiếng gõ cửa vang lên, Eleanor từ trạng thái thất thần trở về thực tại.
Nàng im lặng một lát, sau đó nhíu mày nói: “Vào đi.”
Cũng may sau khi cửa được đẩy ra, Eleanor nhìn thấy một nữ hầu có gương mặt đầy t·à·n nhang, rón rén bước vào phòng nàng.
Thấy vậy, nàng hơi thở dài một tiếng, ánh mắt vẫn ảm đạm: “Celine, sao lại là ngươi?”
Nghe vậy, nữ hầu đặt ngón tay lên môi: “Suỵt, tiểu thư Eleanor, nhỏ tiếng thôi, ta là vụng t·r·ộ·m đến tìm ngài từ chỗ quản lý nữ hầu đấy.”
Sau đó nàng nhanh chóng bước đến cạnh Eleanor.
Nhìn chủ nhân ngày xưa có khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đáng yêu mà giờ gầy gò đi, trong mắt nữ hầu Celine thoáng qua một tia đau lòng.
Nàng nhẹ nhàng cầm chiếc lược trong tay Eleanor, vừa giúp nàng c·ắ·t tỉ·a tóc, vừa nhỏ giọng nói: “Tiểu thư Eleanor, ta vừa mới n·h·ậ·n được tin tức, gia tộc Tử tước Wilson dường như bằng lòng cung cấp sự che chở cho ngài, ông ta từng đảm nhiệm chức vụ phó quan dưới trướng Hầu tước. Có lẽ khá đáng tin.”
“Chú Wilson?”
Nghe thấy cái tên này, trong mắt Eleanor hơi sáng lên.
Bởi vì hiện giờ nàng đang bị gia tộc Mosgra theo dõi g·i·á·m s·át chặt chẽ, những người hầu cùng thuộc hạ xung quanh cơ bản đã thay bằng mặt mới, không cần nghĩ cũng biết là do lũ kia giở trò.
Ngày thường, hành động của nàng đều bị cản trở, hoàn toàn không giống một cô chiêu nhà quý tộc, n·g·ư·ợ·c lại càng giống một tù nhân mất tự do.
Thậm chí nàng muốn mua sách gì, trước khi xem đều phải đưa qua cho trưởng nữ hầu Maria kiểm tra kỹ càng.
Sợ nàng cùng Hầu tước Bartlett có nhân mạch nào còn sót lại.
Cũng may hôm nay, nữ hầu thân cận Celine lâu ngày không gặp đã mang đến tin tốt cho nàng.
“Ông ấy... có nói thời gian cụ thể không?”
Eleanor vô thức nắm lấy cánh tay nữ hầu Celine, giống như người ch·ết chìm vớ được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Hiện giờ nàng bị giam cầm trong dinh thự Bartlett, phụ thân đang hôn mê trên g·i·ư·ờ·n·g là con tin tốt nhất, không cho phép nàng dám hành động khinh suất.
Nếu như Tử tước Wilson có thể đưa nàng và phụ thân cùng nhau rời đi, như vậy ít nhất sẽ bảo toàn được hỏa chủng để có thể trỗi dậy sau này.
Nữ hầu Celine nghiêm nghị nói: “Chính là đêm nay, đợi sau khi tiệc tối bên học viện kết thúc, ông ấy sẽ cho người chặn xe ngựa của ngài giữa đường.”
“Về phần Hầu tước tiên sinh, ngài cũng đừng lo lắng, Tử tước Wilson nói ông ấy có an bài riêng.”
Nghe vậy, trong mắt Eleanor lóe lên vẻ k·í·c·h ·đ·ộ·n·g.
Bị giam trong lồng chim do gia tộc Mosgra tạo ra đã quá lâu, lâu đến mức nàng gần như không còn nhìn thấy hy vọng trùng phùng tự do nữa.
Hiện giờ cuối cùng cũng có người quen bằng lòng giúp đỡ, điều đó khiến nàng làm sao có thể không vui mừng?
Bất quá sau hơn một năm gia tộc sa sút, nàng cũng dần dần rèn luyện được sự cẩn trọng.
Phải giữ kín chuyện này.
Nghĩ đến đây, Eleanor hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại.
Một lát sau, khi nàng mở mắt ra lần nữa, ánh mắt đã trở nên ảm đạm trở lại, cứ như tất cả mọi chuyện vừa nãy chưa hề p·h·át sinh.
“Ngươi đi trước đi, cẩn t·h·ậ·n một chút, đừng để lộ sơ hở bị bọn họ p·h·át hiện.”
Nửa tiếng sau, Eleanor trang điểm xong xuôi rời phòng, tạm biệt nữ hầu Celine, dưới sự “hộ tống” của hai nữ hầu xa lạ, nàng đi đến phòng của trưởng nữ hầu.
Đó là một phòng ngủ chính, so với phòng của Eleanor rộng hơn rất nhiều, cũng được trang hoàng lộng lẫy hơn.
Đơn giản là có chút hương vị đ·ả·o n·g·ư·ợ·c t·h·i·ê·n cương.
Khi nàng đến thì trưởng nữ hầu Maria đã sớm chờ sẵn trong phòng.
“Ngươi đến muộn.”
Nữ hầu tr·u·ng niên có vẻ mặt lạnh lùng nhìn đồng hồ bỏ túi, “Tuân thủ thời g·i·a·n là đức tính vốn có của quý tộc, nhưng xem bộ dáng của ngươi, có vẻ như ngươi không có được phẩm chất này.”
“Có lẽ là do phong thái gia tộc Bartlett không được nghiêm, nên ngươi chưa từng được dạy bảo đầy đủ, đây thật sự là một chuyện rất mất mặt.”
“Bất quá tương lai còn rất dài, về sau những chuyện tương tự, ta sẽ dần dần dạy cho ngươi, để ngươi vĩnh viễn không bao giờ quên.”
Nói xong, nàng cất đồng hồ bỏ túi đi, dùng ánh mắt dò xét vật phẩm, nhìn kỹ cô thiếu nữ xinh xắn đáng yêu.
Rõ ràng chỉ là một trưởng nữ hầu, nhưng lúc này bộ dáng lại có chút cao cao tại thượng.
Nhưng Eleanor lại như không nghe thấy, im lặng đứng tại chỗ.
Thấy bộ dạng đó của nàng, trưởng nữ hầu Maria không khỏi nhíu mày: “Phong cách của ngươi thiên về kiểu thanh thuần, chứ không phải loại ăn mặc ra vẻ trưởng thành, cho nên ta thấy kiểu tóc hiện giờ của ngươi không hợp với buổi tiệc tối nay, sẽ khiến gia tộc Bartlett trông không được khéo léo.”
“Ngươi thấy, có nên thay đổi một chút không?”
Trưởng nữ hầu tr·u·ng niên thản nhiên nói.
Eleanor không b·iểu t·ình: “Tùy ngươi quyết định là được.”
Thấy vậy, trưởng nữ hầu tr·u·ng niên gật đầu: “Người đâu.”
Một lát sau, có hai nữ hầu bước vào, đưa nàng đến trước gương trang điểm, xõa mái tóc mà nàng đã tốn công bện, dựa theo chỉ thị của trưởng nữ hầu Maria, chải thành kiểu không còn thu hút sự chú ý nữa.
Có lẽ, mục đích thực sự chỉ là để Eleanor xinh đẹp không làm lu mờ người chủ.
Mà ai là chủ thì đương nhiên không cần nói cũng biết.
“Tiểu thư Eunice của gia tộc Mosgra cũng sẽ tham dự buổi tiệc tối.”
Vừa nhìn nữ hầu giúp Eleanor sửa sang tóc, trưởng nữ hầu Maria vừa thản nhiên nói: “Là một trong những người đề xuất buổi dạ tiệc, đồng thời cũng là một danh viện xã giao của Glostin, ngôn hành cử chỉ của ngươi nên học hỏi cô ấy nhiều hơn.”
“Ngoài ra, nghe nói Tứ hoàng tử cũng sẽ tham gia buổi tiệc tối này, dùng danh nghĩa hoàng thất để động viên tinh thần các sinh viên sắp xuất chinh, đến lúc đó, ngươi phải khiêu vũ cùng người cuối cùng xem như kết thúc buổi tiệc.”
“Nghe rõ chưa, tiểu thư Eleanor?”
Mặc dù là hỏi thăm, nhưng lời nói của trưởng nữ hầu Maria lại lộ ra sự chắc chắn.
Từ khi bọn họ được gia tộc Mosgra phái tới, họ đã gián tiếp nắm quyền kiểm soát dinh thự này.
Dù sao chủ nhân dinh thự, tức Hầu tước Bartlett hiện tại đang hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn là một người thực vật cần được chăm sóc.
Có nhược điểm như vậy, bọn họ không sợ Eleanor sẽ làm ra hành động phản kháng nào.
Nghe những lời này, Eleanor vô thức dùng ống tay áo che đi lỗ kim trên cổ tay, trong đôi mắt xanh lam thoáng qua chút tức giận.
Sau lần xung đột với Eunice, bên Tứ hoàng tử có vẻ càng muốn lấy m·á·u để xét nghiệm hơn, từ một ống m·á·u ban đầu tăng lên thành mười ống.
Nhưng làm sao nàng có thể ngốc đến mức mặc người c·h·é·m g·iết như vậy?
Đến mức đoạn tuyệt giao dịch.
Nhưng mà Tứ hoàng tử dường như đặc biệt hứng thú với nàng, hay có lẽ là với huyết dịch của gia tộc Bartlett.
Cho nên, để ép nàng đồng ý giao dịch, trong thời gian này, đủ thứ chuyện liên tiếp đổ lên người nàng, thậm chí Viện đại p·h·áp cũng phải khởi động lại cuộc điều tra đối với gia tộc Bartlett.
Điều này khiến Eleanor cảm thấy chán nản, thậm chí cảm thấy cứ c·hết đi như vậy cũng không tệ.
Cũng may hôm nay, nữ hầu Celine mang đến cho nàng không nhiều tin tức tốt gần đây.
“Ta biết rồi.”
Im lặng một lát, Eleanor nhỏ giọng nói.
Nghe vậy, trong mắt nữ hầu Maria thoáng qua vẻ kinh ngạc: “Tiểu thư Eleanor hôm nay có vẻ đặc biệt nghe lời, có phải là gặp chuyện gì tốt không?”
Lời nói của nàng có ý riêng.
Tim Eleanor căng thẳng, nhưng ngoài mặt tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Thì ra đây cũng là điều các ngươi mong muốn, không phải sao?”
Nữ hầu Maria nheo mắt nhìn nàng một hồi, sau đó gật đầu: “Ngươi hiểu chuyện như vậy, công việc của chúng ta đương nhiên cũng sẽ bớt vất vả.”
“Tốt, xe đã chuẩn bị sẵn ngoài cửa, ngươi có thể xuất p·h·át.”
Nói xong, nàng vỗ vai Eleanor.
Eleanor im lặng nhấc váy lên, dưới sự đi cùng của trưởng nữ hầu Maria, chậm rãi bước ra khỏi dinh thự Bartlett.
Nhìn chiếc xe ngựa đang dần tiến lại gần, nhớ lại tin tức mà nữ hầu Celine đã mang tới, nhịp tim của Eleanor không khỏi tăng nhanh.
Nhanh thôi.
Ngay trong đêm nay, mình sẽ có thể thoát khỏi cái lồng giam đáng c·h·ế·t này, chạy trốn khỏi sự giám thị của gia tộc Mosgra!
Đến lúc đó, ta nhất định...
Ý nghĩ vừa mới xuất hiện trong đầu, thì phía sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng thủy tinh vỡ vụn rất lớn.
Eleanor vô thức quay đầu lại, p·h·át hiện một bóng người bất ngờ từ trên không trung rơi xuống.
Khi ánh mắt chạm nhau, nàng đọc được sự sợ hãi và tuyệt vọng trong mắt đối phương.
“Rầm!” Kèm theo một tiếng vang trầm, âm thanh người đập vào mặt đất liền truyền vào tai Eleanor, chung quanh lấm tấm bụi mù tóe lên. Sau đó liền thấy tựa như thuốc màu, màu đỏ tươi đẹp từ thân thể người vặn vẹo không ra hình thù chậm rãi chảy xuống, đồng thời dần dần lan ra. Nàng ngây ngốc nhìn chằm chằm vào một màn trước mắt này, trái tim vốn đang nóng hổi phảng phất dần dần ngừng đập, toàn thân huyết dịch đều nhanh muốn đông lại thành băng. Vừa mới còn vì nàng chải vuốt tóc, nữ bộc Celine, trong nháy mắt đã biến thành một bộ t·h·i t·h·ể ấm áp. “Có lẽ là có nữ bộc nào không nghe lời nhịn không được bị trừng phạt thôi.” Âm thanh của nữ bộc trưởng Maria lơ lửng không cố định mà truyền vào trong tai, phảng phất một màn trước mắt này đã sớm nằm trong dự liệu của nàng, “Cho nên mới nói, người chỉ có học được nghe lời mới có thể nắm giữ một tương lai càng thêm tươi sáng.” “Đúng vậy, tiểu thư Eleanor, người này giống như là nữ bộc thân cận trước đây của ngài, là cái kẻ nói d·ố·i thành tinh, xét thấy cân nhắc cho ngài nên ta mới điều nàng đến bên cạnh ngài.” “Khi ngài và nàng gặp mặt, hẳn là không tin mấy lời không đứng đắn vớ vẩn kia của nàng chứ?” Nghe vậy, khóe mắt Eleanor mơ hồ rưng rưng nước mắt, đôi mắt vốn trống rỗng lại càng thêm tuyệt vọng. Thì ra tất cả những gì mình làm, đã sớm nằm trong tầm kiểm soát của các nàng. Bọn các ngươi…...đáng c·h·ế·t, lũ ác ma...... Nhìn Eleanor thất hồn lạc phách leo lên xe ngựa, nữ bộc trưởng Maria thu tầm mắt lại, dưới sự hộ tống của đám nữ bộc, một lần nữa trở về dinh thự. Xem ra, tâm lý phản kháng của Eleanor Bartlett, hẳn là đã bị đánh nát triệt để. Ít nhất là trong một thời gian ngắn cũng không còn cách nào khơi dậy được đấu chí. Như vậy, trở ngại cuối cùng của toàn bộ gia tộc Bartlett cũng sẽ không còn tồn tại. Cũng coi như hoàn thành một cách hoàn mỹ nhiệm vụ mà gia tộc đã giao cho mình. Nghĩ vậy, khóe miệng của nữ bộc trưởng Maria lộ ra một nụ cười. Hiện tại trong toàn bộ dinh thự, ngoại trừ một vị Hầu tước Bartlett đang hôn mê bất tỉnh, thì cũng chỉ còn lại Eleanor một mình. Trưởng tử sớm đã chết trận sa trường, để lại người vợ góa hiện tại tuy không biết đi đâu nhưng trong bụng lại đang mang dòng máu hợp pháp kế thừa tước vị Bartlett, tóm lại vẫn là một mối họa ngầm. Bên gia tộc Mosgra hơn phân nửa cũng đang phái người điều tra. Bất quá Glostin thực sự quá lớn, nhất thời không có kết quả. Cũng may đó không phải là chuyện mà nữ bộc trưởng Maria nên tính toán. Nàng phải làm chính là luôn giữ tòa dinh thự này trong tay mình, chờ mệnh lệnh của gia tộc Mosgra. Nghĩ vậy, nữ bộc trưởng Maria bỗng nhiên dừng bước lại, đối với nữ bộc đi bên cạnh khẽ nói: “Thứ tử bị lưu đày đến biên giới kia, hiện tại có tin tức gì không?” “Không có, hơn phân nửa là đã c·h·ế·t rồi.” Nghe vậy, nữ bộc trưởng Maria gật đầu. Một lát sau, có người hầu đến xin chỉ thị: “Nữ bộc trưởng, bữa tối đã chuẩn bị xong, bây giờ ngài có dùng cơm không?” “Có thể.” Mấy phút sau, nàng xuất hiện ở trong phòng ăn của dinh thự Bartlett, một mình ngồi ở vị trí chủ tọa. Nhìn chăm chú vào các món ăn được lần lượt mang lên bàn, dưới ánh nến hắt vào, lúc này nàng vậy mà cũng sinh ra mấy phần cảm giác nắm trong tay đại quyền, phảng phất như thật sự đã trở thành chủ nhân của gia tộc này. Dù cho không phải, thì có sao? Ngay cả nàng thiên kim được sủng ái nhất của nhà Bartlett, cũng phải nhất thiết cúi đầu trước mặt nàng. Đây chính là sự k·h·o·á·i cảm mà quyền hạn mang lại. Nữ bộc trưởng Maria tâm tình rất tốt mà thầm nghĩ. Ngay lúc nàng dần chìm vào không khí bữa tối tốt đẹp thì biến cố bất ngờ xảy ra. “Phanh!” Kèm theo một tiếng vang cực lớn, cánh cổng lớn vốn đang đóng chặt của dinh thự bỗng nhiên bị người đạp tung. Nàng vô ý thức đứng lên, rời khỏi phòng ăn, đi theo hướng âm thanh nhìn về phía cửa. Chỉ thấy một đám người hầu dáng vẻ thô kệch mang huyết thống vùng biên giới, khí thế hung hăng tràn vào dinh thự Bartlett, hơn nữa xếp hàng ở đại sảnh, phảng phất như đang chờ một nhân vật cao quý nào đó đến nơi này. “Các ngươi là ai? Đây là lãnh địa Bartlett, không có sự cho phép của gia chủ, các ngươi không có tư cách tùy tiện xông vào!” Vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho thuộc hạ thông báo cho đội hộ vệ của trang viên đến giải vây, nữ bộc trưởng Maria vừa lấy ra vẻ uy nghiêm của người ở địa vị cao, lớn tiếng nói. Nhưng mà những người này đều không để ý đến nàng, thậm chí đến con mắt cũng không nháy lấy một cái. Một lát sau, một loạt tiếng bước chân không nhanh không chậm từ cửa vang lên. Xem ra, chính chủ đã tới. Nữ bộc trưởng Maria không khỏi nhíu mày, muốn nhìn xem rốt cuộc là kẻ nào không có mắt lại dám đắc tội đến gia tộc Mosgra đang như mặt trời ban trưa tại đế đô. Bất kể là ai, đều nhất định phải khiến đối phương dễ nhìn. Nghĩ vậy, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn lại. Nhưng sau đó, biểu lộ của nữ bộc trưởng Maria liền ngưng đọng trên mặt. Thiếu niên tóc đen mắt xanh lam xuất hiện trong tầm mắt, mặt mỉm cười rõ ràng, nhưng trong đáy mắt lại không có chút ý cười, toàn thân phảng phất cuốn theo một cơn bão tuyết hung tàn. “Là...ngươi?” Âm thanh của nàng tràn đầy chấn kinh. Dù sao không lâu trước đó, nàng còn nghe từ người hầu nói rằng thứ tử của nhà Bartlett này có lẽ đã chết ở biên giới rồi. Có thể lúc này chỉ mới qua không bao lâu, thế mà liền s·ống s·ờ s·ờ xuất hiện ngay trước mặt nàng. Tất cả những điều này phảng phất như đang trong một giấc mơ vậy. Nhớ lại hết thảy ân oán của hắn với gia tộc Mosgra, dường như đều là do Irina tiểu thư cùng vị thứ tử này gây ra. Không hiểu sao, nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, trong lòng nữ bộc trưởng Maria bỗng nhiên xuất hiện một dự cảm chẳng lành. “Đã hơn một năm không về, trong nhà cũng toàn những gương mặt xa lạ.” Thiếu niên phủi phủi bụi trên vai, “Mọi người khỏe không? Ta là Lynn Bartlett, là người thừa kế hợp lý và hợp pháp duy nhất hiện tại của cái nhà này, các ngươi có thể gọi ta là chủ nhân, hoặc có thể gọi ta một tiếng thiếu gia Lynn.” Chuyện phiền phức đến rồi. Nữ bộc trưởng Maria đè xuống những suy nghĩ hỗn tạp trong lòng, hít sâu một hơi. “X·i·n· ·l·ỗ·i, bên ta không có nhận được thông báo nào về việc thiếu gia Lynn muốn về nhà.” Thanh âm của nàng vô cùng bình thản, “Cho nên trước khi vào cửa, xin ngài hãy đưa ra một số vật chứng có thể chứng minh thân phận, để tránh gây ra một vài hiểu lầm không cần thiết.” Ngược lại không phải cố tình gây khó dễ mà là nàng đã phái người thông báo cho gia tộc Mosgra, hiện tại tốt nhất vẫn là kéo dài thời gian chờ bọn người đến. Chính nàng không có quyền xử lý Lynn, cho nên chỉ có thể hạ sách này. Nhưng mà nữ bộc trưởng Maria dường như đã đoán sai một sự kiện. Nghe thấy lời của nàng, không hiểu sao Lynn lại thở dài một hơi. “Tiên lễ hậu binh quả nhiên không phù hợp với ta… Quên đi, không nên đau đầu về mấy thứ này.” Hắn lắc đầu, ra hiệu với đám người hầu đối diện, “Đều g·i·ết đi...không, hay là cứ bắt lại trước đã.” “Sau đó giúp ta hỏi xem, Eleanor bây giờ đang ở đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận