Đừng Có Lại Thôi Miên Ta, Công Chúa Phản Diện!

Chương 203: Chú ấn phát tác (2)

Sau đó Tia cũng ý thức được, đối với một kẻ toàn thân trên dưới đều là thương tích, mặc quần áo xem như một thử thách cực kỳ gian khổ. Nghĩ tới đây, nàng khẽ cắn môi dưới, rơi vào trầm mặc ngắn ngủi. Nếu để hắn mặc bộ quần áo lúc đầu đi trên đường cái, chỉ sợ không bao lâu sẽ bị siêu phàm giả phe chính phủ khẩn cấp chạy tới bắt tại chỗ. Việc thay quần áo cho người khác, nàng cả đời đều chưa từng thử qua. Chẳng lẽ chuyến hành trình đào vong gian nan mà không biết ngày mai ra sao này, còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc?
Không được. Bản thân đã đánh cược tất cả, ngay cả danh dự và trách nhiệm của Yên Tĩnh Thánh Nữ cũng không thèm để ý!
Sao có thể kết thúc ở chỗ này?
Rốt cuộc. Trầm mặc rất lâu, ánh mắt Tia dao động, nhẹ nhàng thả cây quyền trượng ánh trăng trong tay xuống. “Ta…Ta giúp ngươi vậy.”
Mười phút sau. Một người đàn ông trẻ tuổi với khuôn mặt bình thường, trên mặt nở nụ cười, được một phụ nữ đội mũ rộng vành bên cạnh đỡ, chậm rãi đi trên đường cái. Dưới vành mũ, thiếu nữ sau khi cải trang không còn vẻ kinh diễm như trước, trên sống mũi vẫn còn mấy nốt tàn nhang. Dù vậy, vẻ ngượng ngùng còn sót lại, cùng gương mặt có chút ửng hồng, vẫn khiến người đi đường hai bên ghé mắt. Đó là lực hấp dẫn từ khí chất.
“Sao bọn họ cứ nhìn ta vậy?”
Tia, người đóng vai người vợ trẻ, có chút cúi đầu, hất mái tóc dài bên tai. Nghe vậy, Lynn cười cười, có chút kiêu ngạo mà ưỡn ngực: “Vì Via ở đâu cũng là người xinh đẹp nhất mà.”
“… Dẻo miệng.”
Tia hừ nhẹ một tiếng. Nhưng nụ cười giãn ra trên khóe mắt cho thấy tâm trạng nàng lúc này không tệ. Cho dù tình huống trước mắt nguy cấp, dường như họ không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Một lát sau, hai người xuất hiện trong một chiếc xe ngựa công cộng đủ chỗ cho sáu người. Chiếc xe ngựa này có thể đi qua đi lại giữa Tây Khu và Bắc Khu, giá vé hai chiều chỉ 20 đồng tiền, giá rẻ khiến Tia có chút sôi máu. Không những thế, ngày thường toàn đi xe ngựa riêng, đây là lần đầu nàng trải nghiệm phương tiện giao thông của tầng lớp dân chúng thấp cổ bé họng này. Ngược lại Lynn lắc đầu: “Người dân ở tầng lớp thấp thật sự sẽ không nỡ bỏ tiền ăn cả tuần để chi vào những chỗ thế này.”
Nghe vậy, Tia hơi sững sờ, sau đó mím môi. Không phải không tin lời Lynn, chỉ là thấy chỉ 20 đồng tiền mà có thể sống được cả tuần, quả thực là chuyện viển vông. Với tư cách Yên Tĩnh Thánh Nữ, nàng từng đi cùng mọi người xung quanh, đến các khu vực giáo hội quản lý để phân phát lương cứu tế. Theo những gì nàng biết lúc đó, tình cảnh của người nghèo dường như chưa đến mức này.
Nhận thấy ý nghĩ của thiếu nữ bên cạnh, Lynn cười cười, nhưng không hề phản bác. Thế giới này tàn khốc như vậy, có lúc, trong lòng vẫn giữ chút ý nghĩ ngây thơ cũng không phải là chuyện xấu.
Khi hai người bước vào trong xe, thấy chỉ còn hai chỗ trống nên Lynn nhường vị trí gần cửa sổ cho Tia, còn mình ngồi cạnh người lạ. Lúc này, ngoài họ ra, trong xe vẫn còn hai cặp vợ chồng khác. Một cặp trông đã ngoài sáu mươi tuổi, cặp còn lại thì tuổi tác tương đương bọn họ, đều còn rất trẻ. Thấy hai vị khách cuối cùng cũng là một cặp vợ chồng, họ lập tức ném cho Lynn và Tia ánh mắt thân thiện. Lynn cười gật đầu, đáp lại. Còn Tia thì không quá quen xã giao, chỉ khẽ kéo thấp vành mũ, mũi ủng nhẹ nhàng ma sát mặt đất.
Một lát sau, xe ngựa chậm rãi khởi động. Vì đường xá khu hạ thành không tốt lắm, nên thỉnh thoảng lại có những cú xóc nảy. Nhưng không lâu sau, chiếc xe ngựa vừa mới lăn bánh đã đột ngột dừng lại. Bên ngoài thùng xe vọng đến tiếng của lính tuần thành, có vẻ như họ muốn kiểm tra chiếc xe này.
Tia liếc nhìn Lynn, có chút lo lắng. Xem ra, mức độ phong tỏa toàn bộ Glostin còn cao hơn tưởng tượng của nàng. Thậm chí không cần nghĩ đến việc liệu chợ đen Hắc Nhai có tìm được cách trốn ra khỏi thành hay không, trước mắt cửa ải này đã khó khăn rồi. Chỉ cần đối phương sử dụng vật phong ấn dò xét, rất dễ dàng sẽ phát hiện hai người đang hóa trang.
May thay Lynn có vẻ rất trấn định, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng. Lúc này, những hành động ở mức độ này Tia đã không để ý lắm, hoặc là không còn tâm trí để bận tâm đến những việc nhỏ nhặt như vậy nữa. Sau khi khoang xe bị mở ra, mấy tên lính tuần thành vẻ mặt cảnh giác lập tức lọt vào tầm mắt mọi người. Không chỉ có vậy, phía sau họ còn có mấy người mặc quân trang của siêu phàm giả, xem chừng là tinh anh xuất thân từ quân bộ.
"Tuổi tác, tên họ, địa chỉ cư trú và đến Bắc Khu để làm gì, khai báo hết.” Vệ binh nghiêm túc lên tiếng. Cặp vợ chồng trẻ tuổi cầm đầu có vẻ hơi sợ sệt, run rẩy báo lên thông tin cá nhân. Một vệ binh bên cạnh cầm bút ghi chép vào sổ. Đến lượt hai vợ chồng lớn tuổi, có lẽ do trải nghiệm, hoặc cũng có thể do tuổi tác thực sự quá cao, nên họ tỏ ra khá bình thản. Dù vậy, họ không hề kháng cự, thành thật trả lời các câu hỏi của họ.
Đến chúng ta!
Đến khi vệ binh ném ánh mắt nghiêm túc về phía hai người, Tia lúc này mới cảm nhận được áp lực. Dù sao từ trước đến nay nàng rất ít khi nói dối, từ nhỏ đến lớn đều lớn lên trong môi trường an toàn mà giáo hội tạo ra, đâu có trải qua chuyện này.
Hơn nữa, nàng cũng không chuẩn bị quá nhiều thông tin cá nhân giả mạo. Tuổi tác và tên họ thì còn dễ, nhưng địa chỉ cư trú chỉ cần tra một chút sẽ lộ ra sơ hở.
Phải làm sao bây giờ?
Hay là cứ bịa tạm một cái, qua mắt bọn họ trước mắt đã?
Tư tưởng hỗn loạn…
Trong lòng bàn tay Tia âm ỉ đổ mồ hôi, thậm chí còn cân nhắc đến kết quả xấu nhất: khai chiến trước mặt mọi người. Nếu thực sự đến bước đường đó, mọi thứ sẽ không thể cứu vãn được nữa.
Kéo thấp vành mũ xuống, mặt Tia hơi tái nhợt.
Nhưng một giây sau, giọng nói trôi chảy của chàng trai vang lên bên tai:
“Thưa quan, tôi tên Paris Nelson, đây là vợ tôi, Veronica Nelson, hiện đang sống ở số 306 đường Pierrian, đến Bắc Khu là vì...”
Nhìn vẻ cảnh giác trong mắt lính tuần thành dần biến mất, Lynn một lần nữa cảm thán sức mạnh của Kẻ Nuốt Hoang. Năng lực này dù không tiến giai nhưng không biết có phải ảo giác không, từ khi dùng lá bài hí kịch Mệnh Sư của Pines, hắn dùng càng thuận buồm xuôi gió. Dù Bán Thần đến đây, hắn vẫn có tự tin không bị phát hiện lời nói dối trong thời gian ngắn. Theo hắn biết, Kẻ Nuốt Hoang thuộc về tín ngưỡng “quỷ thuật”. Còn năng lực mà hình thái hí kịch Mệnh Sư mượn dùng dường như lại đến từ Thần Minh tương ứng với tín ngưỡng “quỷ thuật”: tù nhân của vận mệnh. Không biết giữa hai bên có mối liên hệ gì không.
"Được, các ngươi có thể đi.”
Sau khi biết được thông tin sơ bộ của mọi người, người lính gác rời khoang xe, nói với người đánh xe. Thấy vậy, Lynn thở phào nhẹ nhõm. Còn chưa kịp hết lo lắng thì tên siêu phàm giả quân đội sau lưng lính canh đột nhiên lạnh lùng nói: "Xong rồi? Thảo nào đến giờ vẫn không lần ra tung tích hai tên đào phạm kia, hóa ra là do có đám ăn không ngồi rồi như các ngươi!"
Vì không thuộc cùng hệ thống hành chính, nên tên lính canh kia tỏ ra không phục. Nhưng vì thân phận sĩ quan của đối phương, chỉ có thể tỏ vẻ khó chịu nói: "Nếu như bên ngài có thể dùng vật phong ấn dò xét, thì tốt hơn."
"Ngươi dạy ta làm việc hả?!" Tên siêu phàm giả quân đội trừng mắt, "Ngoài ra, vật phong ấn dò xét cực kỳ quý giá, đã dùng ở các cửa ải lớn và bến cảng, sao có thể lãng phí ở đây?!"
Mắng mỏ hai tên lính canh một trận, sĩ quan bước nhanh vào khoang xe. Nhìn quanh một lượt, anh ta đột ngột lên tiếng: "Các ngươi ở đây đều là vợ chồng cả sao?"
"Đúng vậy, thưa quan." Người chồng cao tuổi run rẩy nói. Thấy vậy, sắc mặt sĩ quan không thay đổi: "Nếu vậy, hãy chứng minh cho tôi xem.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận