Cực Cụ Khủng Bố

Chương 20: lớn nhất BUG

Chương 20: BUG lớn nhất Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0
Đương nhiên, nếu tiểu hắc là loại Ác Quỷ tầm thường chỉ biết g·iết chóc, thì dù Lý Soái có gặp lại cũng khó thoát khỏi cái c·hết. Nguyên nhân sâu xa là vì tiểu hắc sớm đã chịu đủ những ngày tháng bị "Quy tắc" thao túng như con rối, dù là một con Ác Quỷ, cũng đồng dạng khao khát mảnh tự do không trung kia.
Từ rất lâu trước kia, khi Tiểu Hồng vừa mới có được thần trí, nó liền ngây thơ hỏi tiểu hắc, vì sao phải luôn ở lỳ tại nơi này.
Tiểu hắc lúc ấy trầm mặc rất lâu, sau đó trả lời nó rằng, bởi vì nó không có cách nào phản kháng.
Không có cách nào phản kháng, không phải không có cơ hội phản kháng, mà là nó căn bản không có lòng tin phản kháng, cũng căn bản không dám phản kháng. Nó khi đó cũng tương đối tin tưởng, không ai dám nghịch lại sự chi phối của "Quy tắc".
Mà việc sinh tồn giống như con rối, vĩnh viễn phục tùng quy tắc chi phối, chính là vận mệnh hèn mọn của chúng nó.
Nó thậm chí căn bản không biết mình tồn tại vì cái gì, chỉ biết nó nên sinh tồn như hiện tại. Nói ra thì, dĩ vãng nó hâm mộ nhất chính là những Quỷ Vật không có thần trí kia, chúng nó không có tư tưởng, không hiểu khổ vui, không cảm thụ được uy áp cường đại của "Quy tắc", cứ việc thật đáng buồn nhưng lại không thống khổ như chúng nó.
Vô tri, kỳ thật cũng không phải là một chuyện xấu, ít nhất có thể ngây ngốc mà tồn tại.
Sau này theo thần trí của Tiểu Hồng đề cao, nó mới cảm thấy việc sinh tồn trở nên có một chút niềm vui, chúng nó bắt đầu tìm kiếm niềm vui trong "lồng giam", cũng sáng tạo niềm vui.
Mà "niềm vui" của chúng nó lại là những nhân loại bởi vì đủ loại nguyên nhân mà lầm đường lạc lối tiến vào nơi này.
Ban đầu chúng nó nhìn những nhân loại nhỏ yếu như con kiến, vì sinh tồn mà trốn đông trốn tây. Chúng nó không g·iết bọn họ, cố ý tạo ra cơ hội sinh tồn cho bọn hắn, mà nhân loại thì sử dụng "trí tuệ" mà họ lấy làm tự hào để phát hiện ra "sinh lộ" kia, sau đó kích động khoa tay múa chân.
Mỗi khi đến thời điểm này. Chúng nó đều sẽ cười không ngậm được miệng, cảm thấy nhân loại thật là ngốc nghếch không chịu nổi.
Nhưng theo thời gian trôi qua, chúng nó lại càng cảm thấy. Kỳ thật bản thân mình chẳng khác gì những nhân loại bị chúng nó đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Chúng nó đứng ở chỗ cao, mang theo nụ cười trào phúng đầy ác ý quan sát nhân loại.
Mà quy tắc thì đứng trên đỉnh tầng mây. Mang theo sự lạnh nhạt vô tình như sương giá quan sát chúng nó.
Cho đến thời khắc đó, chúng nó mới thật sự hiểu rõ, những nhân loại nhỏ yếu kia sở dĩ đau khổ truy tìm là vì cái gì.
Đó là tự do.
Có thể thoát ly khỏi bàn tay, rời xa lồng giam, ngao du chân trời tự do.
Chẳng qua, tự do là thứ xa xỉ, là thứ chúng nó không có quyền chạm tới.
Chúng nó không còn đùa bỡn nhân loại, chỉ là đứng ở trên cao lạnh lùng nhìn bọn họ. Nhìn bọn họ trốn đông trốn tây, nhìn bọn họ tranh đấu giành sự sống, nhìn bọn họ t·ử v·o·n·g trong vòng vây của Quỷ Vật cường đại.
Không cam lòng, thù hận, tuyệt vọng, bất đắc dĩ... Chúng nó phảng phất thấy được số mệnh của chính mình, ra đời trong ngây thơ, chìm đắm trong thống khổ.
Chúng nó bắt đầu ảo tưởng, ảo tưởng về thế giới tốt đẹp bên ngoài, ảo tưởng về cảm giác đạt được tự do... Chẳng qua ảo tưởng chung quy chỉ là ảo tưởng. Uy nghiêm của quy tắc biến tất cả những điều này thành không tưởng.
Mà hiện thực, chính là tàn khốc như thế, phá hủy hết thảy những sự vật tốt đẹp.
Loại sợ hãi này giống như gông xiềng nặng nề. Gắt gao trói buộc trái tim khao khát tự do của chúng nó, cho đến khi Lý Soái, Tiểu Quỷ Đầu bọn họ đến.
Có thể nói trước Lý Soái, sự xuất hiện của Tiểu Quỷ Đầu đã mang đến cho chúng nó xung kích rất mãnh liệt, thậm chí có thể nói là chấn động thật sự. Bởi vì Tiểu Quỷ Đầu thế nhưng cam tâm từ một con Ác Quỷ cường đại biến thành nhân loại.
Nhân loại là "Quy tắc" định ra thiên địch cho chúng nó, hơn nữa còn là tồn tại cực kỳ nhỏ yếu.
Thế nhưng Tiểu Quỷ Đầu thân là Quỷ Vật mạnh nhất tr·u·ng Ác Quỷ, lại cam tâm sa đọa, điều này làm cho chúng nó rất khó có thể lý giải.
Bất quá ở lần đầu tiên giao thủ, hai bên lại không có bất luận giao lưu nào, chúng nó lúc ấy cũng không có ra tay toàn lực. Bởi vì chỉ muốn nhìn thấy Tiểu Quỷ Đầu làm một nhân loại nhỏ yếu mà sống lay lắt qua ngày.
Mà điều này có thể làm cho trong lòng chúng nó đạt được một chút an ủi. Ít nhất là đang nói cho chúng nó, chúng nó mặc dù không có tự do. Nhưng bởi vì là Ác Quỷ cường đại cho nên cuộc sống cũng không chật vật.
Mà sau đó, chính là Lý Băng Điệp. Lý Soái đám người đến.
Điều này khiến cho chúng nó nhìn thấy một đám nhân loại không giống nhau, bọn họ không còn nhỏ yếu như dĩ vãng, bọn họ có thể giao phong với Quỷ Vật bình thường, cũng có thể trưởng thành với tốc độ cực nhanh tr·u·ng giao phong.
Bọn họ phản kháng... Lần đầu tiên có hiệu quả.
Vận mệnh là có thể phản kháng.
Chúng nó mặc dù chấn động trong nội tâm, nhưng lại vẫn không có bất luận hành động nào, cũng chỉ là chú ý bọn họ. Chúng nó muốn xem, những nhân loại khác thường này rốt cuộc có thể trưởng thành đến tình trạng nào, đạt tới hoàn cảnh nào.
Kết quả làm cho chúng nó hoàn toàn không nghĩ tới chính là, bọn họ từng bước trưởng thành, từng bước bước lên thang trời, từng bước đi tới trước mặt chúng nó.
Gông xiềng trói buộc ở trong lòng chúng nó bắt đầu xuất hiện nới lỏng, nhưng là chúng nó vẫn không dám phản kháng, mặc dù, khao khát tự do trong nội tâm đã lên đến cực điểm.
Chúng nó còn muốn đợi, hỏi lại hỏi, lại nghe một chút, vì sao mấy người này có thể làm được tất cả những điều này.
Sau đó, chúng nó liền từ trong miệng Lý Soái mấy người đạt được đáp án chuẩn xác —— vì tự do.
Pháo hoa chỉ có lúc nở rộ mới là đẹp nhất, cứ việc ngắn ngủi, nhưng nó lại thiêu đốt hết thảy, cho nên không oán không hối hận.
Nếu không biết ý nghĩa sinh tồn của mình, vậy thì hãy để việc theo đuổi tự do trở thành ý nghĩa sinh tồn, dù có bị quy tắc hủy diệt thì sao, ít nhất đã nỗ lực, cho nên không oán không hối hận!
Cứ như vậy, sau khi nghe Lý Soái nói xong hết thảy về nguyền rủa, chúng nó liền quyết định lấy vận mệnh của mình làm tiền đặt cược, dùng để đánh cược lấy tự do khó có thể chạm tới kia.
Bởi vì Tiêu Mạch từng phân tích với Lý Soái, phân tích về việc cấm địa có thể là một khu vực đặc thù không chịu sự thao túng của "Quy tắc" và "Nguyền rủa", cho nên vô luận là Trương Thiên Nhất, hay là Tô Hạo, hoặc là nhân cách Ác Quỷ mới đều sẽ khát vọng nơi đó như vậy.
Đương nhiên, chúng nó cũng không để bụng việc Lý Soái nói có phải thật hay không, bởi vì cho dù cấm địa vẫn tồn tại đủ loại quy tắc trói buộc chúng nó, thì việc chúng nó dám chạy ra khỏi "lao tù" này bản thân đã là một loại đột phá, một loại tiếp cận tự do.
Lý Soái cũng không hứa hẹn gì với chúng nó, chỉ là nói sau khi cứu Tiêu Mạch bọn họ, sẽ dốc hết sức lực giúp chúng nó thu hoạch được tự do, cho nên cũng hy vọng chúng nó có thể giúp đỡ bọn họ trước.
Đây bản thân không phải là một giao dịch công bằng, nhưng là, chúng nó lại lựa chọn đồng ý, chỉ vì Lý Soái đã giúp chúng nó rót vào quyết tâm thu hoạch tự do.
Sau khi rời khỏi dị không gian, bọn họ liền bắt đầu thông qua thuấn di tìm kiếm vị trí của Đào Thoát Giả Doanh Địa, sau đó lại gặp phải mấy chục đợt Quỷ Vật công kích. Trong lúc đó tiểu hắc cùng Tiểu Hồng đều không có ra tay, tất cả đều là dựa vào Lý Soái cùng Lý Băng Điệp liên thủ giải quyết, mà trong quá trình này, Lý Soái giống như là được bật hack càng ngày càng mạnh, càng ngày càng mạnh, cho đến khi ngay cả Tiểu Hồng đều không phải là đối thủ.
Còn tiểu hắc, sợ là đối đầu với Lý Soái cũng khó có thể chiếm được tiện nghi gì.
Không chút khoa trương, lúc này Lý Soái nghiễm nhiên đã trở thành bug nghiêm trọng nhất của thế giới nguyền rủa này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận