Cực Cụ Khủng Bố

Chương 364: bình ổn

**Chương 364: Bình ổn**
**Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0**
Nghe được Ôn Hiệp Vân nói những lời này, Tiêu Mạch không khỏi ngẩn ra, tiếp theo hắn liền vội vàng nhìn về phía Tiểu Tuỳ Tùng.
Vừa nhìn, Tiêu Mạch mới vừa bình phục lại nỗi lòng lập tức lại trở nên bất an.
Chỉ thấy lúc này Tiểu Tuỳ Tùng đang trợn trừng hai mắt, vẻ mặt không bình thường lúc trước tuy có chuyển biến tốt, nhưng làn da lộ ra bên ngoài quần áo lại xuất hiện từng mảng lớn hư thối, đến nỗi phần ngực Tiểu Tuỳ Tùng không còn chút phập phồng.
Giờ phút này, toàn thân Tiểu Tuỳ Tùng bày biện ra những mức độ hư thối khác nhau, nào còn có một tia dấu hiệu của sự sống, ngược lại giống như đã c·h·ết từ lâu.
Ôn Hiệp Vân không chịu khống chế run rẩy, không hề nghi ngờ, nàng đã bị tình huống phi hiện thực vừa rồi, thậm chí là hiện tại làm cho mơ hồ không chịu nổi, không biết chính mình đang ngủ hay là đang tỉnh.
Tiêu Mạch không rảnh quản Ôn Hiệp Vân, bởi vì so với người xa lạ này, hắn càng quan tâm Tiểu Tuỳ Tùng mới vừa rồi dứt khoát kiên quyết che ở trước mặt bọn họ.
Có lẽ là ý thức được điều gì, liền thấy Tiêu Mạch vội vàng móc ra bộ điện thoại Không Chịu Quấy Nhiễu, hoảng loạn gọi cho Lý Soái.
Mà Lý Soái bên kia hiển nhiên vẫn luôn đợi tin tức của hắn, cho nên chưa chờ âm thanh nhắc nhở chờ đợi trong điện thoại vang lên, trong điện thoại liền ngay sau đó truyền ra thanh âm của Lý Soái:
"Tiểu tử."
"Ân, ta còn sống." Tiêu Mạch nói ra một câu làm chính hắn đều cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Lý Soái bên kia nghe được Tiêu Mạch không có việc gì, tức khắc vô cùng may mắn thở phào nhẹ nhõm, chờ hắn muốn hỏi lại điều gì đó, Tiêu Mạch lại giành nói trước:
"Bất Thiện hoà thượng ở đó không? Để hắn nghe điện thoại."
"Tiêu thí chủ, còn có thể nghe thấy thanh âm của ngươi, thật sự là tốt quá."
"Hiện tại không phải lúc nói lời vô nghĩa, biến hóa của Tiểu Tuỳ Tùng loại kia, ngươi đã biết từ trước rồi đúng không?"
"Ân, thật xin lỗi, bởi vì chúng ta hiểu biết không nhiều về các ngươi, cho nên..."
Trong giọng nói của Bất Thiện hoà thượng hơi mang xin lỗi. Hiển nhiên, việc giấu giếm bọn họ là kết quả sau khi hắn và Tiểu Tuỳ Tùng cùng nhau bàn bạc.
Bất quá Tiêu Mạch cũng không trách Bất Thiện hoà thượng, dù sao Bất Thiện hoà thượng sau khi đoán được hắn bên kia có thể sẽ gặp nguy hiểm, đã bảo Tiểu Tuỳ Tùng cùng hắn qua đó. Có thể thấy được Bất Thiện hoà thượng cùng Tiểu Tuỳ Tùng ít nhất đã bước đầu tán thành bọn họ.
Đương nhiên, Bất Thiện hoà thượng cùng Tiểu Tuỳ Tùng ban đầu nghĩ như thế nào. Tiêu Mạch hiện tại một chút cũng không quan tâm. Dù sao, ai trên mặt cũng sẽ không khắc chữ người tốt cùng người xấu, có lòng phòng bị tự nhiên hết sức bình thường.
"Ta kỳ thật là muốn hỏi ngươi, Tiểu Tuỳ Tùng sau khi trải qua biến hóa loại kia, sẽ c·h·ết một đoạn thời gian sao?"
Tiêu Mạch phi thường khó chịu hỏi ra, cảm thấy vấn đề này của mình có chút ngớ ngẩn, nhưng vẫn mang một tia ý niệm may mắn, hy vọng biến hóa của Tiểu Tuỳ Tùng là thuộc về "bình thường".
Bất Thiện hoà thượng trầm ngâm một lát. Tiếp theo nói ra một câu làm Tiêu Mạch vui sướng:
"Đó là di chứng của Quỷ Vật hóa, cũng có thể nói thành nguyền rủa đối với một loại hạn chế của Năng Lực Giả. Sau khi nàng thử loại biến thân này, ít nhất cũng phải dùng thời gian của ba lần sự kiện mới có thể hoàn toàn khôi phục.
Bất quá loại tình huống thân thể hư thối, khoảng một ngày thời gian liền sẽ tiêu trừ. Chỉ cần nàng không còn mạnh mẽ thử biến thân liền sẽ không có việc gì."
Nghe được Bất Thiện hoà thượng giải thích, tảng đá treo trong lòng Tiêu Mạch cuối cùng cũng vững vàng rơi xuống. Bất quá, lo lắng tuy tiêu tan, nhưng mê hoặc vẫn luôn bị hắn cưỡng chế lại vào lúc này bắt đầu nhanh chóng lan tràn.
Vì thế, Tiêu Mạch nhịn không được tò mò hỏi:
"Tiểu Tuỳ Tùng rốt cuộc là người hay quỷ, nếu là nhân loại sao có thể biến thành bộ dáng kia? Này thật sự là quá làm người khó có thể tin."
"Vấn đề này ta cũng không có cách nào trả lời. Bởi vì từ khi ta gặp được nàng ở trên xe buýt, nàng đã có thể tiến hành loại biến thân quỷ dị kia. Khi ta lần đầu tiên nhìn thấy, nói thật, cũng bị kinh hãi không nhẹ, thậm chí có một lần ta còn cho rằng nàng là Quỷ Vật ngụy trang ẩn nấp ở trên xe buýt.
Nhưng sau khi tiếp xúc. Ta lại phát hiện nàng là một đứa trẻ phi thường ngoan ngoãn, thiện giải nhân ý, hoàn toàn không có bất luận ý xấu gì.
Mạng già này của hòa thượng ta chống đỡ đến bây giờ, vẫn là dựa vào năng lực loại kia của nàng, bằng không cũng đã cùng những người trên chuyến xe buýt trước đó đoàn diệt."
Tiêu Mạch hiển nhiên là không hài lòng với câu trả lời của Bất Thiện hoà thượng, cho nên hắn lại truy vấn:
"Nàng rốt cuộc là thật người câm hay là giả người câm? Chẳng lẽ ngươi chưa từng hỏi qua nàng, biến hóa quỷ dị kia là chuyện như thế nào sao?"
"Hẳn là thật không biết nói, dù sao ta chưa từng thấy nàng mở miệng qua. Ta đương nhiên là có hỏi qua, nhưng là nàng cũng nói không biết là chuyện như thế nào, hình như là bị mất trí nhớ, bằng không cũng sẽ không đến tên của mình cũng không nhớ rõ."
"Mất trí nhớ?" Hai chữ này làm tâm thần Tiêu Mạch chấn động, bởi vì hắn cũng từng trải qua mất trí nhớ. Hắn trong lúc mất trí nhớ đạt được mặt gương có ấn ký Quỷ Môn, mà Tiểu Tuỳ Tùng mất trí nhớ lại đạt được năng lực biến thân kia. Tất cả chuyện này không biết chỉ là trùng hợp đơn thuần, hay là tượng trưng cho sự tình gì, tỷ như... Tiểu Tuỳ Tùng cùng hắn giống nhau, cũng từng tiến vào cấm địa thần bí kia.
Nhưng khả năng tính cũng không chỉ có một loại này, tỷ như tao ngộ của Hân Nghiên. Hân Nghiên cũng có năng lực biến thân Quỷ Vật, nàng lại bị người của Nghiên Cứu Hội cấy ghép toàn thân bằng các khí quan Quỷ Vật, bởi vậy thân thể có một nửa là bị Quỷ Vật chiếm cứ.
Nhưng nhìn bộ dáng Tiểu Tuỳ Tùng, không giống như trong thân thể có cấy ghép Quỷ Vật.
Nghĩ vậy, Tiêu Mạch không khỏi cười khổ trong lòng, bởi vì không đơn thuần chỉ là chính hắn, ngay cả bí ẩn trên thân những người bên cạnh, đều là hết người này đến người khác, hơn nữa đều không có ý tứ có thể cởi bỏ.
Nguyền rủa, kẻ thần bí, cấm địa, gương, đạo cụ, biến thân quỷ dị... Tiêu Mạch cảm thấy bí ẩn làm hắn rối rắm thật đúng là không ít.
Biết Tiểu Tuỳ Tùng không có việc gì, Tiêu Mạch liền cũng không nói nhảm nữa, lại dặn dò Vương Tử vài câu có liên quan đến một ít việc nghi cho thuê phòng 2205, hắn liền ngắt điện thoại. Dù sao, Ác Quỷ kia chỉ là tạm thời lui, rất khó nói sẽ không đột nhiên xuất hiện giết hắn một đòn hồi mã thương.
Hiện tại hai lần cơ hội sử dụng Nguy Hiểm Đề Tỉnh Khí đã dùng hết, Tiểu Tuỳ Tùng đang khôi phục, cũng căn bản không nhờ vả được, Ôn Hiệp Vân chỉ là người thường, tự nhiên cũng không giúp được gì, cho nên trước mắt bọn họ có thể bảo mệnh cũng chỉ còn lại mặt gương nước mắt loang lổ kia của Tiêu Mạch.
Đến thời điểm này, gương có thể vỡ hay không đã không thể nào suy xét, vẫn là lấy bảo mệnh tạm thời làm chủ.
Trong phòng không khí vẫn luôn áp lực hồi lâu, Ôn Hiệp Vân mới mở miệng cùng Tiêu Mạch hàn huyên vài câu:
"Các ngươi rốt cuộc là người nào? Khu Ma Nhân?"
"Chúng ta là "Ma" đuổi người." Tiêu Mạch thanh âm trầm thấp đáp, ánh mắt vẫn cẩn thận chú ý chung quanh.
"Ma Khu Nhân?" Ôn Hiệp Vân hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó nàng phản ứng lại đây, trên mặt cũng sinh ra mấy phần tươi cười:
"Là vẫn luôn bị loại quái vật kia đuổi theo trốn chạy?"
"Đúng vậy, đánh không lại, chống cự cơ bản bị ngược, cho nên cũng chỉ có thể nghĩ cách chạy thoát."
Con mắt Ôn Hiệp Vân sáng lưu chuyển, một lúc lâu sau lại hỏi một câu:
"Những quái vật kia rốt cuộc là cái gì? Chúng nó từ đâu chui ra? Còn có, vì cái gì các ngươi sẽ có quan hệ với chúng nó?"
Ôn Hiệp Vân một lúc không mở miệng, vừa mở miệng liền phun ra vài cái vấn đề, Tiêu Mạch nghĩ đến nếu Ôn Hiệp Vân có thể sống sót qua sự kiện lần này, cũng cần tiếp xúc những tin tức này, liền trả lời nàng:
"Những quái vật kia gọi là Quỷ Vật, ngươi cũng có thể lý giải chúng như quỷ, Quỷ Hồn các loại, chúng nó về mặt năng lực cùng quỷ trong những phim kinh dị kia có vài phần tương tự, nhưng nghiêm khắc nói, còn mạnh hơn những con quỷ kia nhiều.
Còn chúng nó đến từ đâu, xác thực ta cũng không biết, nhưng ngươi có thể lý giải chúng nó đến từ nguyền rủa, đến từ Linh Dị Sự Kiện. Mà chúng ta sở dĩ cùng những quỷ vật này có quan hệ, đó là bởi vì chúng ta là Đào Thoát Giả, muốn thoát khỏi nguyền rủa, nhất định phải đối mặt với lần lượt Linh Dị Sự Kiện, đối mặt Quỷ Vật trong Linh Dị Sự Kiện."
Ôn Hiệp Vân nghe được vẻ mặt mờ mịt, Tiêu Mạch cũng mặc kệ nhiều như vậy, phút cuối cùng còn nhắc nhở nàng:
"Nếu ngươi may mắn có thể sống sót qua sự kiện lần này, cũng sẽ biến thành Đào Thoát Giả giống ta, còn cụ thể hơn, thì chờ đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi."
"Ta cũng sẽ biến thành... Đào Thoát Giả giống ngươi?"
Tin tức này làm sắc mặt Ôn Hiệp Vân khó coi đến cực điểm, vốn còn muốn hỏi thêm chút gì đó, nhưng thấy Tiêu Mạch bày ra vẻ mặt cự tuyệt người khác, miệng nàng giật giật, chung quy là không có hỏi lại.
Trong lòng vị mỹ nữ này, những người Tiêu Mạch cho nàng cảm giác thần bí, một chút đều không thua gì những lời đồn về ufo trong hiện thực.
Một đêm không ngủ cứ như vậy trôi qua trong sự căng thẳng cao độ của Tiêu Mạch và Ôn Hiệp Vân, trong quá trình trong phòng không có phát sinh bất luận nguy hiểm gì, nhưng về cảm giác, càng giống như đêm trước cơn bão.
Khí tức kinh khủng, lặng yên không một tiếng động tràn ngập trong căn phòng trên dưới một trăm mét vuông này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận