Cực Cụ Khủng Bố

Chương 406: ta là ai

**Chương 406: Ta là ai**
**Tác giả:** Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0
Ngày hôm sau, mọi người lại lần nữa xuất hiện ở bên trong trại tập trung.
"Nếu đã quyết định như vậy thì hiện tại liền vào đi thôi."
Lão giả có vẻ mặt âm trầm nói xong, liền hướng về phía Tiêu Mạch - người đang đứng trước mặt hắn với vẻ bất an, vẫy vẫy tay, ý bảo Tiêu Mạch đi theo hắn. Nhưng đúng lúc Tiêu Mạch muốn nhanh chóng bước theo, Lý Soái lại đột nhiên nhảy ra ngăn cản hắn:
"Tiểu tử, ngươi hiện tại đổi ý theo ta vẫn còn kịp."
"Yên tâm đi." Tiêu Mạch hướng về phía Lý Soái cười đầy tự tin:
"Đừng quên trên người ta có cả một đống đạo cụ, sẽ không dễ dàng c·hết như vậy."
Ôn Hiệp Vân mấy người lúc này cũng có chút muốn khuyên Tiêu Mạch từ bỏ, nhưng còn chưa kịp nói ra, lão giả đi đằng trước liền quay đầu lại nhắc nhở:
"Nhanh lên, không có nhiều thời gian đâu!"
Nghe được lão giả nhắc nhở, Tiêu Mạch cắn răng một cái, liền lướt qua Lý Soái, bước nhanh đuổi kịp lão giả đằng trước, cuối cùng biến mất ở cuối hành lang.
Nhìn thân ảnh Tiêu Mạch hoàn toàn biến mất, Lý Soái bất đắc dĩ thở dài, như là tự nói, lại như là đang nói cho Ôn Hiệp Vân đám người:
"Tiểu tử này lần này thật là bất chấp tất cả, hắn là người rất tích mệnh, bất quá... Soái ca tin tưởng hắn nhất định có thể sống sót trở về."
Nghe Lý Soái nói như vậy, Ôn Hiệp Vân và Tiểu Tuỳ Tùng đều không kìm được gật đầu đồng ý, chỉ có Trần Thành, tên tân binh này trên mặt lộ ra vài phần mờ mịt.
...
"Tô Hạo! Tô Hạo!"
Bên tai đột nhiên truyền đến một chuỗi tiếng gọi dồn dập, Tiêu Mạch ban đầu không hề cho rằng đó là đang gọi hắn, cho đến khi cảm giác có người đang không ngừng lay người mình.
"Đừng đẩy nữa..."
Tiêu Mạch rốt cuộc mơ màng mở mắt, hắn vừa xoa hai mí mắt còn đang không ngừng sụp xuống, vừa bắt đầu theo bản năng đánh giá xung quanh.
Hắn phát hiện mình đang ngồi trong một gian phòng học. Chính xác mà nói, hắn vừa mới hẳn là đang nằm sấp trên một chiếc bàn học. Diện tích phòng học không lớn lắm, phía sau bục giảng treo một tấm bảng đen màu xanh, trên bảng đen chi chít bài tập về nhà.
Có thể thấy được đây không phải phòng học sơ trung, mà là phòng học cao trung.
Đang lúc Tiêu Mạch hồi tưởng lại việc vì sao mình lại xuất hiện ở chỗ này, bên cạnh lại lần nữa vang lên giọng nữ mà hắn vừa mới nghe được:
"Tô Hạo ——!"
Nghe qua, chủ nhân của giọng nói kia giống như vô cùng phẫn nộ, đến nỗi giọng nói đã lạc đi. Tiêu Mạch không khỏi bị tiếng thét chói tai này làm cho căng thẳng, quay đầu lại liền phát hiện phía sau đang đứng một cô nàng bốn mắt mang vẻ mặt phẫn nộ, dáng vẻ hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
"Tô Hạo, rốt cuộc là ngươi đã chịu tỉnh lại rồi. Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ ở lại đây qua đêm luôn đấy!"
"Tô Hạo" Tiêu Mạch không có nhìn cô nàng bốn mắt kia, mà là vẻ mặt mờ mịt quét về phía xung quanh, hy vọng có thể tìm được tên khốn kiếp nào đó có tên là Tô Hạo. Nhưng rất nhanh... Hắn lại thập phần kỳ quái mà phát hiện ra, toàn bộ phòng học, ngoài hắn ra thì cũng chỉ có cô nàng bốn mắt kia ở đó.
"Chẳng lẽ là đang gọi ta sao?" Trong lòng nghĩ vậy, ngay sau đó, biểu tình trên mặt Tiêu Mạch liền hoàn toàn cứng đờ.
Bởi vì trong đầu hắn thế nhưng lại chứa đựng ký ức của một người khác, mà tên người kia... Lại là Tô Hạo!
Giờ khắc này, Tiêu Mạch hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
"Này, hôm nay rốt cuộc là ngươi bị làm sao thế, chẳng lẽ tối hôm qua lại trốn đi chơi thâu đêm rồi chăng? Nếu không thì sao lại ngủ cả một buổi trưa, cộng thêm cả một tiết tự học buổi tối vậy chứ?"
Cô nàng bốn mắt thấy Tiêu Mạch lộ ra vẻ mặt cổ quái. Lúc nói chuyện, nàng không khỏi cẩn thận vài phần, nhưng vẫn là thúc giục hắn nhanh chóng rời khỏi.
"Thôi, ta cũng lười hỏi ngươi nguyên nhân, tóm lại, bây giờ ta phải khóa cửa rồi đi về."
"Ừm." Tiêu Mạch yếu ớt đáp một tiếng, rồi sau đó từ trên ghế đứng dậy. Cố ý đánh giá một lượt cô nàng bốn mắt này.
Cô ta tên là Tề Như Bình, là ủy viên vệ sinh của lớp 12/3 này.
Ký ức có liên quan đến Tô Hạo vào thời điểm này hoàn toàn bùng nổ, đến nỗi ký ức vốn có của hắn lại phảng phất như bị đợt sóng xung kích này làm cho rời rạc, vụn vỡ, trong lúc nhất thời thế nhưng lại làm cho hắn bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc mình là Tiêu Mạch hay là Tô Hạo?
Nhưng mặc kệ nói thế nào, hắn cảm thấy trước mắt vẫn nên cùng cô nàng bốn mắt này nói lời tạm biệt thì hơn.
"Ta nhớ là chúng ta tiện đường về nhà, đúng không? Cùng đi đi."
Nghe Tiêu Mạch nói vậy, cô nàng bốn mắt lộ ra biểu tình như gặp phải quỷ:
"Sao thế? Hôm nay ngươi không cần đến tiệm net à?"
"Ừm, quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một ngày rồi tính." Tiêu Mạch lúc đang nói những lời này, hắn thật sự có một loại xúc động mãnh liệt muốn đến tiệm net chơi game. Hoặc là, đó là bản năng của thân thể này.
Tiêu Mạch vừa gắng sức xoa huyệt Thái Dương, vừa đi theo cô nàng bốn mắt chầm chậm đi ra khỏi khu dạy học. Kết quả, khi hắn đi theo cô nàng bốn mắt ra khỏi khu dạy học và đi vào sân thể dục, cảnh tượng hiện ra trước mắt lập tức làm hắn kinh ngạc đến ngây người.
Bởi vì... Mọi thứ giống hệt như ngôi trường đại học kia!
"Là trùng hợp sao? Hay là..."
Đầu óc Tiêu Mạch bỗng chốc lại đau đớn kịch liệt, một cảm giác không chân thật cũng bắt đầu nảy sinh. Khiến hắn lâm vào trong vũng bùn khủng hoảng, không thể tự thoát ra.
"Này... "
Cô nàng bốn mắt thấy Tiêu Mạch lại ngây người, không khỏi lại một lần nữa kéo dài giọng gọi một tiếng, sau đó thúc giục:
"Còn không mau đi nhanh lên, ta về nhà muộn là sẽ bị mắng đấy. Xin ngài, mau đi nhanh lên có được không?"
"À, xin lỗi." Tiêu Mạch hung hăng vỗ đầu mình một cái, hành động này càng làm cô nàng bốn mắt thêm khó hiểu.
Suốt quãng đường còn lại, hai người đều tăng nhanh bước chân, đến nỗi Tiêu Mạch lại không thể tránh khỏi việc phải kinh hãi suốt cả quãng đường. Bởi vì khung cảnh xung quanh dù có nhìn thế nào, cũng đều giống hệt như những ký ức về quê nhà của hắn.
"Gần đây trong lớp có xảy ra chuyện kỳ lạ gì không?" Tiêu Mạch tận lực khống chế bản thân không nghĩ về vấn đề ký ức, mà thử hỏi cô nàng bốn mắt một câu.
"Ngươi đang nói đến cái gì?" Cô nàng bốn mắt ôm cặp sách nhỏ, rất có khí chất bước về phía trước.
"Ví dụ như có người mất tích, hoặc là những chuyện đáng nghi ngờ có liên quan đến ma quỷ gì đó." Rốt cuộc Tiêu Mạch cũng nói ra mục đích của mình.
"Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này? Ngươi có phải là ngủ đến mơ hồ rồi không?" Cô nàng bốn mắt khẽ đẩy gọng kính, nhìn hắn một cách hài hước:
"Làm gì có chuyện lạ nào xảy ra, ta thấy ngươi mới là kỳ quái đó!"
"Ta không có nói đùa với ngươi, ngươi suy nghĩ kỹ lại xem, thật sự không có chuyện nào đáng ngờ có liên quan đến ma quỷ sao?" Tiêu Mạch vẫn không bỏ cuộc, hỏi tiếp.
"Chẳng lẽ ngươi biết chút gì sao? Hay là, ngươi đã gặp ma rồi?"
"Ta đương nhiên là chưa từng gặp, nếu không thì vì sao lại phải hỏi ngươi?" Tiêu Mạch cảm thấy cô nàng bốn mắt này có chút đáng giận, nhưng cẩn thận hồi tưởng lại ký ức về Tô Hạo, cũng đích xác không có chuyện kỳ quái nào xảy ra cả.
Thời gian sau đó, Tiêu Mạch vẫn tiếp tục dò hỏi cô nàng bốn mắt, nhưng cô ta lại hoàn toàn không biết gì, đương nhiên cũng có thể nói là hắn quá nhạy cảm, quá tin tưởng mình là Tiêu Mạch mà không phải Tô Hạo.
Trong ký ức của Tô Hạo, hắn và cô nàng bốn mắt sống trong cùng một khu dân cư, một người sống ở tòa nhà số 4, một người sống ở tòa nhà số 5.
Tiêu Mạch không có tốn quá nhiều thời gian để hồi tưởng, liền theo thói quen đi vào tòa nhà số 4, đơn nguyên 4, ngay sau đó đi tới căn hộ số 501. Bởi vì ký ức này không chỉ tồn tại trong ký ức của Tô Hạo, mà đồng thời cũng tồn tại trong ký ức của chính hắn.
Đi lên lầu, trên thực tế, trong lòng Tiêu Mạch vô cùng thấp thỏm, bởi vì hắn không biết tất cả những điều này có ý nghĩa gì. Đầu tiên, hắn nhớ rõ mình là một người có tên gọi Tiêu Mạch, nhớ rõ mình là một Đào Thoát Giả bị nguyền rủa tàn phá, nhớ rõ mình vì muốn có được bản đồ thế giới nguyền rủa, mà tham gia một sự kiện có tên gọi là Trí Mạng Khiêu Chiến.
Sau đó hắn liền xuất hiện ở trong phòng học của lớp 12/3 kia, mơ mơ hồ hồ biến thành một gã thiếu niên có tên gọi là Tô Hạo.
Cho nên hắn biến thành như vậy, hẳn là bởi vì nơi này có liên quan đến việc thực hiện sự kiện, hoặc là có thể giải quyết sự kiện này. Đương nhiên, loại phân tích này hoàn toàn xuất phát từ ký ức của Tiêu Mạch.
Nhưng nếu đổi thành là ký ức của Tô Hạo, như vậy người tên Tiêu Mạch này căn bản là không hề tồn tại. Tiêu Mạch là nhân vật mà Tô Hạo tạo ra trong một trò chơi trốn thoát có tên là "Cực Cụ Khủng Bố". Mà nguồn gốc tên của nhân vật này, lại là do hắn tùy tiện đặt một cái tên, cảm thấy rất "ngầu" liền sử dụng.
Gần đây hắn chơi trò chơi này đến phát nghiện, thường xuyên tan học liền đi thẳng đến tiệm net, sau đó ngày hôm sau trực tiếp đờ đẫn đi học. Còn cha mẹ hắn, mỗi khi bị hắn lấy cớ qua nhà bạn học ở lại qua đêm lừa gạt mà chẳng hay biết gì.
Hơn nữa, tuy Tô Hạo tuổi còn nhỏ, nhưng tâm cơ và khả năng phân tích của hắn lại không hề kém cạnh, mặc dù mỗi ngày đều nằm gục trên bàn ngủ, nhưng thành tích vẫn luôn dẫn đầu.
Trong việc phân tích và xử lý mọi chuyện đều rất có tài, luôn thích mổ xẻ vấn đề ra để phân tích, nhưng tính cách lại có chút do dự thiếu quyết đoán.
Cho nên xét về mặt tính cách, Tô Hạo và Tiêu Mạch là hoàn toàn tương đồng.
Mà việc Tô Hạo do gần đây chơi game quá nhiều, lại thường xuyên đến tiệm net chơi thâu đêm, nên nằm mơ thấy mình biến thành Tiêu Mạch, cũng kết giao với một đám bạn bè cùng nhau vượt qua các cửa ải, cũng không phải là không có khả năng.
Thêm một điểm mấu chốt chính là, ký ức của Tô Hạo và ký ức của Tiêu Mạch thế nhưng lại có phần lớn trùng lặp, nói cách khác, Tiêu Mạch có ký ức gì thì Tô Hạo cũng có, Tô Hạo có ký ức gì thì ở chỗ Tiêu Mạch cũng tồn tại.
Tiêu Mạch càng nghĩ càng cảm thấy mình sắp bị phân liệt tinh thần, hoặc là nói hắn hiện tại đã bị phân liệt. Hắn lại một lần nữa đấm vào đầu mình, rồi sau đó cực kỳ lo lắng gõ cửa "nhà mình".
Không lâu sau, cánh cửa từ bên trong được mở ra, lộ ra một khuôn mặt làm cho Tiêu Mạch chấn động – người này chính là mẹ hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận