Cực Cụ Khủng Bố

Chương 511: đáng sợ suy đoán

**Chương 511: Suy đoán đáng sợ**
**Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0**
"Xin hỏi có phải là điều tra viên Tiêu Mạch không?"
Điều khiến Tiêu Mạch có chút bất ngờ là, người gọi điện thoại tới lại là Lý Chính Dương.
Nói về Lý Chính Dương này, sở dĩ mấy ngày nay mọi người vẫn luôn không liên hệ, cũng không tiếp xúc với hắn, chính là sợ sự tồn tại của hắn cũng là một cái bẫy. Xét cho cùng, nhân vật chính trong tiểu thuyết k·h·ủ·n·g b·ố ít nhiều đều có hào quang tai tinh, điển hình nhất phải kể đến Conan.
Mà nhân vật chính bởi vì có hào quang nhân vật chính nên luôn luôn đại nạn không c·hết, nhưng những nhân vật phụ xung quanh, cùng với một đám quần chúng thì rõ ràng sẽ không được may mắn như vậy. Mà trong cuốn tiểu thuyết k·h·ủ·n·g b·ố này, Lý Chính Dương rõ ràng chính là một nhân vật chính có hào quang tai tinh, còn bọn họ thì thuần một sắc là quần chúng Giáp Ất Bính Đinh.
"Là ta, anh là Lý tiên sinh phải không?"
Tiêu Mạch nhẹ nhàng đáp một câu, đồng thời ấn nút loa, điều này cũng đỡ cho hắn lát nữa phải lặp lại cho mọi người.
"Thật vinh hạnh là cậu còn nhớ rõ tôi, không biết các cậu đã hoàn thành nhiệm vụ điều tra chưa, có còn ở thư dự thị không?"
"Cũng gần xong rồi, trước mắt vẫn còn ở thư dự thị."
Trước đó Tiêu Mạch quả thật có bịa chuyện, nói bọn họ là ngẫu nhiên đến đây, vì một Sự Kiện Linh Dị khác.
"Vậy à, vẫn là khách sạn kia sao?"
"Ân, đúng vậy." Tiêu Mạch cảm thấy Lý Chính Dương gọi điện thoại đến có chút không bình thường, liền hỏi ngược lại:
"Chẳng lẽ Lý tiên sinh gọi điện thoại đến chỉ vì chuyện này?"
"Đương nhiên không phải, tôi chỉ là muốn mời các cậu cùng nhau ăn một bữa cơm." Lý Chính Dương nói ra mục đích của hắn.
"Ăn cơm...? Đợi chúng ta có thời gian rảnh đi, mấy ngày nay sợ là không được."
Hiện tại bọn họ đều chưa xem 《 Dị Độ Nguyền Rủa 》trên mạng, trước mắt cũng chưa có phiên bản audio, còn về việc tải bản txt, thì ở trong mắt Tiêu Mạch, việc này không khác gì trực tiếp đọc sách. Cho nên bọn họ không muốn vô duyên vô cớ, vì một bữa tiệc mà bị cuốn vào trong đó.
Nghe được Tiêu Mạch từ chối. Lý Chính Dương trong điện thoại rõ ràng khựng lại, qua vài giây mới nói:
"Vậy được rồi, vậy khi nào các cậu có thời gian, chúng ta lại cùng nhau ra ngoài."
"..."
Sau khi ngắt điện thoại với Tiêu Mạch. Liền thấy vẻ mặt vốn đang rối rắm của Lý Chính Dương. Thoáng chốc hiện lên mấy phần tàn nhẫn.
"Tuyệt đối không thể để người khác biết chuyện tiểu thuyết trở thành sự thật!"
Tiêu Mạch có chút nghi hoặc bỏ điện thoại di động vào túi, sau đó hắn hỏi mọi người:
"Mọi người thấy thế nào về chuyện này?"
"Có khả năng là tên hỗn đản kia lại gặp phải Sự Kiện Linh Dị. Sau khi thấy biểu hiện của chúng ta ở Dị Độ Phạn Đ·i·ế·m, liền nảy sinh ý định mời chúng ta qua đó hỗ trợ." Lý S·o·á·i nghe xong không cần nghĩ ngợi trả lời.
"Tôi lại cảm thấy, hắn có chút bất chính." Ôn Hiệp Vân lúc này phân tích nói:
"Chúng ta bởi vì không nói thật với Lý Chính Dương, cho nên trong lòng Lý Chính Dương, chúng ta là đặc vụ quốc gia. Tới thư dự thị này là phụ trách điều tra một Sự Kiện Linh Dị, là ngẫu nhiên bị cuốn vào "Dị Độ Phạn Đ·i·ế·m" có liên quan tới tiểu thuyết của hắn.
Trong quá trình đó, chúng ta biết được hắn đã từng trải qua một lần sự việc tương tự, hơn nữa còn dựa vào việc giẫm đạp sinh mạng fan trung thành để sống sót. Quan trọng nhất, là tiểu thuyết hắn viết đã trở thành hiện thực.
Nói đơn giản, chính là chúng ta biết toàn bộ bí mật của hắn. Mà những bí mật đó, đều là những điều hắn không muốn người khác biết. Đặc biệt lại là ấn tượng của chúng ta về hắn."
"Hắn sẽ thuê người g·iết người sao?" Trần Thành đột nhiên hỏi một câu.
"Người khác thì S·o·á·i ca không biết, nhưng muốn g·iết c·hết S·o·á·i ca, thì ngực của người được mua ít nhất phải cỡ Z!" Lý S·o·á·i không biết nghĩ tới cái gì, vẻ mặt y làm ra vẻ tự hào. Nhất thời thế nhưng cười đến không khép miệng được.
Ôn Hiệp Vân trực tiếp làm lơ Lý S·o·á·i đang yy, giải thích nói:
"Thuê người g·iết người hẳn là sẽ không, nhưng Lý Chính Dương có tiểu thuyết k·h·ủ·n·g· ·b·ố làm đòn s·á·t thủ của hắn. Dị Độ Nguyền Rủa cũng chỉ là một phần truyện trong đó, ngoài ra hắn còn phải trải qua bốn phần truyện khác nữa.
Tôi nhớ hắn từng nói, cốt truyện trình diễn trong hiện thực, trái ngược với truyện trong tiểu thuyết. Như vậy, phần truyện tiếp theo hắn phải đối mặt, chính là "Tử Vong Chuyển p·h·át Nhanh".
Bởi vì tôi chưa từng xem phần truyện này, cho nên không tiện kết luận, nhưng nghĩ đến hẳn là có liên quan tới chuyển p·h·át nhanh, hoặc là bưu kiện gì đó.
Mà trước đó, Lý Chính Dương vẫn luôn dò hỏi chúng ta có rời khỏi thư dự thị không, có còn ở tại chỗ cũ không, theo ý tôi thì đây chính là hắn đang xác định địa chỉ của chúng ta."
"Ý cô là, tên hỗn đản kia muốn cho chúng ta p·h·át t·ử Vong Chuyển p·h·át Nhanh?" Lý S·o·á·i nghe xong cũng không yy nữa, tr·ê·n mặt ít nhiều lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên có chút không ngờ tới Lý Chính Dương lại là một nhân vật tàn nhẫn.
"Không thể hoàn toàn xác định, nhưng xác thực có khả năng này." Ôn Hiệp Vân cũng không nói chắc chắn, nói xong, cô ấy nhìn về phía Tiêu Mạch:
"Anh thấy thế nào? Hiện tại chúng ta có nên suy xét dọn khỏi đây không?"
Tiêu Mạch không trả lời ngay Ôn Hiệp Vân, mà là nhéo cằm, trầm tư nhìn bên ngoài trời đang mưa đen kịt, hồi ức nói:
"Trước khi Lý Chính Dương rời đi, tôi từng hỏi hắn thời gian cụ thể p·h·át sinh t·ử Vong Chuyển p·h·át Nhanh. Hắn nói trong sách không có nói rõ thời gian cụ thể, chỉ là nhân tiện nhắc qua, nói nó p·h·át sinh vào một buổi chiều mưa to tầm tã.
Cho nên... Hẳn là không sai vào đâu được."
Tiêu Mạch đồng ý với phỏng đoán của Ôn Hiệp Vân, Ôn Hiệp Vân nghe xong, vẻ mặt lộ rõ vui mừng, còn nói thêm:
"Nếu có thể xác định điểm này, vậy chẳng phải nói, chúng ta căn bản không thể chạy thoát, cũng giống như Lý Chính Dương, trước sau đều phải trải qua cốt truyện của cuốn tiểu thuyết k·h·ủ·n·g· ·b·ố kia sao?"
"Khó mà nói, nhưng khả năng rất cao."
Tiêu Mạch thở dài, mà bên ngoài mưa cũng lớn hơn:
"Tôi kỳ thật còn có một suy đoán vô cùng đáng sợ, không, có lẽ điều này đã không thể dùng đáng sợ để hình dung."
"Suy đoán gì? Tiểu Tiêu Tử, đừng có úp úp mở mở!"
Tiêu Mạch quay đầu lại liếc mắt nhìn Lý S·o·á·i một cái, sau đó lần lượt nhìn qua mọi người, sau đó hắn mới nặng nề nói:
"Tôi hoài nghi hiện tại chúng ta không ở trong hiện thực, mà là ở... trong một cuốn tiểu thuyết k·h·ủ·n·g· ·b·ố!"
"Lời này là có ý gì?" Mọi người nghe xong đều có chút kinh ngạc, dường như không hiểu lời Tiêu Mạch nói.
Tiêu Mạch ho nhẹ một tiếng, lặp lại lần nữa:
"Ý tôi là, thế giới hiện tại chúng ta đang ở, là một thế giới tiểu thuyết. Có lẽ Lý Chính Dương nói không sai, hiện tại chúng ta thật sự chỉ là một chuỗi văn tự mà thôi."
Nghe được suy đoán này của Tiêu Mạch, mọi người hơn nửa ngày đều không có phản ứng lại, rất lâu sau, mới nghe Ôn Hiệp Vân hỏi:
"Ý anh là, nguyền rủa kỳ thật chính là một quyển tiểu thuyết k·h·ủ·n·g· ·b·ố?"
"Đương nhiên không phải. Ý tôi là, Sự Kiện Linh Dị mà lần này chúng ta phải đối mặt, p·h·át sinh ở trong một quyển tiểu thuyết k·h·ủ·n·g· ·b·ố.
Nói ra thì không biết các cô có từng nghe qua dị độ không gian không? Hoặc là dùng song song không gian, hay thế giới vị diện để hình dung thì tốt hơn. Tôi hoài nghi thế giới hiện tại chúng ta đang ở, chính là một không gian tương tự như vậy."
"Tôi có nghe nói qua song song không gian, nhưng chuyện này có thể hay không có chút..." Ôn Hiệp Vân vẫn có chút khó mà tin được.
"Kỳ thật bảo tôi lý giải, tôi cũng không lý giải được, bất quá tôi lại biết, ngay cả nguyền rủa loại quái vật khổng lồ này còn tồn tại, như vậy xuất hiện cái song song không gian xem ra cũng là đương nhiên."
Tiêu Mạch lại là người chấp nhận mọi chuyện, còn việc trong lòng hắn có thật sự nghĩ như vậy không, thì mọi người không ai biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận