Cực Cụ Khủng Bố

Chương 835: ngăn tủ

**Chương 835: Ngăn tủ**
**Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0**
Trong miệng Tiêu Mạch nói đến trễ tự nhiên chính là bị mạt sát, rất rõ ràng là đang nhắc nhở bọn họ nên tăng tốc độ.
"Ta nếu ở phương hướng này tìm được di động của Đỗ Đan Đan, như vậy nghĩ đến phương hướng này cách khu thể nghiệm kia hẳn là không quá xa, cho nên cứ dọc theo phương hướng này mà đi thôi. Trước mắt cũng không có biện pháp nào tốt hơn."
Mọi người bên này lại một lần nữa khởi hành, mà ở bên kia.
Đường Thiệu không ngừng thở hổn hển, trong ấn tượng của hắn đã chạy được không dưới năm trăm mét. Thế nhưng, hành lang phía trước lại như cũ không thấy điểm cuối, hơn nữa, phía sau thanh âm đồng âm lúc có lúc không kia vẫn như cũ âm hồn không tan.
"Ta nhìn thấy ngươi nha, hiện tại liền qua bắt ngươi."
Quỷ đồng kia vừa nói, vừa lộ vẻ mặt oán độc "khanh khách" cười. Âm thanh của nó truyền đến, Đường Thiệu nghe được rõ ràng rành mạch, chỉ cảm thấy giống bị dội một gáo nước lạnh, từ đầu lạnh tới tận chân.
Hắn không dám trả lời, càng không dám dừng lại, mà chỉ có thể căng da đầu không ngừng chạy về phía trước. Nhưng dù hắn có chạy nhanh thế nào, có liều mạng thế nào, quỷ đồng phía sau vẫn bám theo sát gót.
Quỷ đồng hình như là cố ý, bởi vì nó vẫn luôn tung tăng nhảy nhót tiến về phía trước, trước sau duy trì một tốc độ đều đều. Mà không có liều mạng đuổi theo hắn, hoặc là trực tiếp thuấn di đến trước mặt hắn.
Nhưng loại "chậm rì rì" đuổi theo này, lại một chút không có làm Đường Thiệu cảm thấy dễ chịu hơn, bởi vì loại cảm giác cận kề t·ử v·ong kia luôn tràn ngập trong tim hắn. Hắn tin tưởng, chỉ cần hắn dừng lại, chỉ cần hắn bị quỷ đồng kia bắt được, tuyệt đối là t·ử lộ một đường.
Hắn hoàn toàn không biết đây là có chuyện gì, vì sao chỉ là một khu giải trí "quỷ ốc" mà lại có thể xuất hiện, vì sao con quỷ này lại cố tình theo dõi hắn.
Đường Thiệu cảm thấy hắn nhất định là đang nằm mơ, từ lúc tiến vào Ngọ Dạ Khu, từ lúc tiến vào khu thể nghiệm trốn tìm này, hắn liền đã hãm sâu trong mộng. Bởi vì ở hiện thực thì làm sao lại có quỷ, làm sao lại có nơi giống như địa ngục thế này!
Nhưng không nghi ngờ gì nữa đây không phải là mơ. Ít nhất hắn căn bản không có cách nào làm mình tỉnh lại.
Hắn cố gắng dùng di động gọi điện báo nguy, thế nhưng trên di động lại không có lấy một vạch tín hiệu, cho dù có gọi cuộc gọi khẩn cấp cũng không thể nào kết nối. Quay đầu nhìn về phía sau. Dưới ánh đèn lồng da người phía trên kia, thân ảnh của quỷ đồng đang dần trở nên rõ ràng hơn!
Nó đã đuổi theo!
Thân ảnh phía sau làm Đường Thiệu sợ tới mức hồn phi phách tán. Mà lúc này hắn đã gần đến bước đường cùng. Ngày thường ít vận động, chìm đắm trong t·ử·u sắc, hắn thậm chí không bằng thể chế của người bình thường, đột nhiên chạy một quãng đường dài, hai mắt hắn liền tối sầm, thân mình run rẩy.
"Không được... Ta chạy không nổi nữa... Ta sẽ c·hết ở đây mất..."
Trong lòng Đường Thiệu càng sợ hãi, hắn liền cảm thấy hai chân càng mềm nhũn, thân thể càng không còn chút sức lực. Hắn lại sợ hãi quay đầu lại nhìn thoáng qua, liền thấy quỷ đồng kia đã đến gần hắn hơn!
"Ta không muốn c·hết..."
Đường Thiệu gào thét ở trong lòng. Trên thực tế, không có bất luận kẻ nào nguyện ý c·hết đi một cách không rõ ràng như vậy. Đặc biệt là với loại công tử nhà giàu, ăn uống không lo, tiêu tiền như nước như hắn.
Cuộc sống của hắn, trong mắt người ngoài là vung tiền như rác, sống trong nhung lụa, nhưng bên trong đó lại dần tràn ngập nỗi bất đắc dĩ mà người thường khó có thể cảm nhận. Bởi vì cuộc đời hắn không có mục tiêu, cũng không có phương hướng, đối với bất luận chuyện gì cũng đều không có chút hứng thú nào.
Giống như một mẩu phỏng vấn đáng suy ngẫm nọ, một phóng viên phỏng vấn một đứa bé con nhà giàu, hỏi nó sau này muốn làm gì. Đứa bé nói với phóng viên, sau này nó sẽ không làm gì cả, không đi học, không phấn đấu, mà chỉ tồn tại. Phóng viên nghe xong câu trả lời vừa kinh ngạc vừa buồn cười, đồng thời lại càng cảm thấy đứa nhỏ này là kẻ phá gia chi tử bẩm sinh.
Nhưng mà, phóng viên vẫn tiếp tục cuộc phỏng vấn, hỏi đứa bé, vì sao nó không muốn đi học, cũng không muốn phấn đấu. Câu trả lời của đứa bé khiến phóng viên cảm động, bởi vì đứa bé trả lời rằng:
"Con người ta bởi vì muốn có cuộc sống tốt đẹp nên mới phải phấn đấu, bởi vì muốn thay đổi vận mệnh nên mới phải học tập, thế nhưng trong nhà ta có đến hai mươi căn nhà, hiện tại ta đang sống rất tốt, vận mệnh của ta căn bản không cần thay đổi, trừ khi ta là một kẻ ngốc bẩm sinh."
Đương nhiên, Đường Thiệu cũng biết việc quá ỷ lại vào cha mẹ, một khi việc kinh doanh của cha mẹ thất bại, như vậy hắn sẽ lập tức từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Nhưng mà, thói quen đã làm hắn trở nên thờ ơ với mọi chuyện, giống như một cái máy. Mỗi ngày lặp lại việc xin tiền, tiêu tiền, buồn chán, tìm kiếm kích thích...
Ngay cả chính hắn cũng biết, hắn là một cậu ấm nhà giàu mà người khác hâm mộ, một kẻ p·h·ế vật mà ngay cả bản thân hắn cũng thấy vậy.
Giống như câu thoại kinh điển trong phim kia, nếu không có ước mơ, thì có khác gì cá muối chứ?
Nhưng bất kể thế nào, Đường Thiệu đều cảm thấy cuộc đời hắn không nên kết thúc như vậy, ít nhất, không nên c·hết đi một cách vô vị như cá muối.
Hắn muốn sống!
Trong hoàn cảnh tuyệt vọng, Đường Thiệu bộc phát ra sự điên cuồng cuối cùng, khát vọng sống sót một lần nữa tiếp thêm sức mạnh cho đôi chân hắn, tốc độ của hắn rõ ràng nhanh hơn trước rất nhiều.
Chỉ là hắn cũng không lựa chọn tiếp tục chạy về phía trước, bởi vì trong lòng hắn hiểu rất rõ một điều, thể lực của hắn không phải vô hạn, tiềm năng của thân thể cũng không thể liên tục được khai phá, việc hắn kiệt sức ngã xuống chỉ là vấn đề thời gian.
Cho nên, sau khi bỏ xa quỷ đồng phía sau đến mức không còn nhìn thấy, Đường Thiệu liền cắn mạnh vào đầu lưỡi, nương theo cơn đau này mà tăng tốc. Thân mình hắn lúc này nghiêng về phía một bên, đẩy ra một cánh cửa nhỏ gần đó, rồi đột nhiên chui vào.
Cánh cửa nhỏ kia lại một lần nữa đóng lại, Đường Thiệu lúc này đã sợ hãi đến mức ngay cả hô hấp cũng tốn rất nhiều sức, hắn đau khổ ôm lấy trái tim đang đập loạn nhịp, ánh mắt kinh hãi tìm kiếm khắp căn phòng.
Diện tích căn phòng rất nhỏ, gần như không có chỗ để ẩn nấp, tuy nhiên, trước mặt Đường Thiệu lại có một hai cái ngăn tủ. Ngăn tủ tuy rằng không lớn, nhưng với thân hình gầy yếu của hắn, nếu thật sự cuộn tròn người lại thì vẫn có thể chui vào.
Quỷ đồng tùy lúc đều có thể xông tới, cho nên Đường Thiệu không kịp nghĩ nhiều, hai bước đi tới trước quầy, mở cửa quầy, rồi cuộn người gắng sức chui vào.
Diện tích trong ngăn tủ nhỏ hơn so với hắn dự đoán, hắn vào trong đã rất miễn cưỡng, cho nên căn bản không thể với tay ra đóng cửa quầy. Hắn ở bên trong giãy giụa muốn với tay ra ngoài, nhưng thân thể lại như bị mắc kẹt, căn bản không có cách nào cử động.
Thời gian cứ như vậy trôi qua trong trạng thái này, bởi vì quá mức yên tĩnh, nên hắn có thể nghe rõ tiếng tim mình đập, đương nhiên còn có cả tiếng nhảy nhót không ngừng đến gần kia.
Tiếng nhảy nhót lúc này đột nhiên im bặt, cùng lúc đó, liền thấy cánh cửa nhỏ kia "kẽo kẹt" một tiếng, bị người ta từ bên ngoài đẩy ra một khe hở.
Một gương mặt quỷ dữ tợn mang theo ý cười chui vào từ khe cửa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận