Cực Cụ Khủng Bố

Chương 1010: xe buýt biến mất

**Chương 1010: Xe Buýt Biến Mất**
**Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0**
Mọi người một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau liền rời khỏi phòng, đi tới chỗ Tiêu Mạch.
Tiêu Mạch dặn dò đơn giản vài câu, tiếp theo bọn họ liền đi siêu thị bách hóa gần đó, đem toàn bộ điểm tiêu hao trên tay đổi thành đạo cụ.
Quá trình này giằng co chừng ba giờ mới kết thúc, dù sao cũng liên quan đến tính mạng của chính mình, cho nên bao gồm cả Tiêu Mạch ở bên trong, ở khâu lựa chọn, đều rối rắm một khoảng thời gian.
Vương Nhất Nhất và Bạch Y Mỹ tuy chỉ là người mới, nhưng thông qua sự kiện đạt được điểm tiêu hao, ở sòng bạc trúng thưởng, cùng với phần thưởng từ sự kiện Quỷ Hồn, cũng khiến cho mỗi người các nàng đều đổi được hai món đạo cụ.
Xem như là ở sự kiện cuối cùng sắp tới có thêm chút bảo đảm.
Còn như Tiêu Mạch, Tiểu Tuỳ Tùng, Trần Thành đám người, thì mỗi người đều tự đổi cho mình một món đạo cụ giá trị xa xỉ, còn số điểm tiêu hao dư lại thì chia đều, đổi một ít đạo cụ kiểu như Tí Hộ Thi, loại chỉ có thể ngăn cản một lần công kích vật lý.
Đương nhiên, phần lớn công kích của Quỷ Vật đều thuộc dạng công kích vật lý, cũng không đến nỗi khiến bọn hắn đổi những đạo cụ này thành vật trang trí.
Đợi sau khi giải quyết xong đại sự đổi đạo cụ, mọi người lại đi đến tiệm cơm bình thường đến không thể bình thường hơn kia ăn một bữa, trong quá trình Trần Thành cũng mời lão bản ngồi xuống, nói chuyện phiếm với hắn vài câu.
Đến khi lão bản nhà hàng biết được bọn họ sắp sửa tiến vào sự kiện cuối cùng, cũng thực sự bị chấn kinh mất hơn nửa ngày, sau khi nói xong, cũng chỉ còn lại đối với bọn họ lời chúc phúc, cùng với sự ngưỡng mộ sâu sắc.
Từ biệt lão bản tiệm cơm, thời gian đã bước sang buổi chiều, Đào Thoát Giả Doanh Địa bắt đầu dần dần trở nên mông lung, áp lực trong lòng mọi người gia tăng, biết rằng bọn họ cuối cùng cũng đến thời điểm rời đi.
Cũng không biết, lần rời đi này, trong bọn họ có bao nhiêu người có thể sống sót.
Mọi người bước lên xe buýt. Theo Lý Sái hung hăng đạp mạnh chân ga, xe buýt thoáng chốc hóa thành một mũi tên rời cung, đột ngột xông vào trong làn sương mù mông lung.
Xe buýt đang lao đi cực nhanh. Hướng tới nơi quang minh mà bọn họ hướng tới lao đi.
"Tiểu Tiêu Tử, không cần phải trầm trọng như vậy được không? Còn có mấy người các ngươi nữa. Chúng ta đây là ngồi xe về nhà, lại không phải đi tìm cái c·h·ế·t, nhìn mấy cái khuôn mặt xú của các ngươi kia, còn chưa thế nào đâu, tự tin đã không còn chút nào!"
Lý Sái theo kính chiếu hậu nhìn về phía những người đang ngồi trên ghế trầm mặc không nói, ra vẻ đại kinh tiểu quái.
Tiểu Hồng và Tiểu Hắc cũng ở trên xe, chúng nó cũng muốn xem xem rốt cuộc sự kiện cuối cùng tồn tại thứ gì, hoặc là nói. Chúng nó có hứng thú nồng hậu đối với cái cấm địa kia.
Cùng sự lãnh ngạo của Tiểu Hắc bất đồng, Tiểu Hồng lại cực kỳ có hảo cảm với Tiểu Tuỳ Tùng, mặc dù nhìn qua Tiểu Hồng có vẻ lớn hơn Tiểu Tuỳ Tùng một chút, nhưng về tâm trí, hai người kỳ thật không chênh lệch nhau nhiều, Tiểu Tuỳ Tùng thậm chí còn hiếu thắng hơn Tiểu Hồng một chút.
"Tiểu Tuỳ Tùng, ngày thường thật làm khó cho ngươi, thế nhưng lại cùng một đám xú vô lại như vậy ở chung một chỗ."
"Ngươi nhìn xem cái tên vô lại kia, ca hát thì dở tệ muốn c·h·ế·t còn cứ thích hát. Còn có cái tên ở đằng kia, hình như là một tên mặt than. Còn có cái người đối diện này..."
Đối với kỹ năng bôi đen của Tiểu Hồng, Tiểu Tuỳ Tùng cũng chỉ che miệng cười, điều này lại chọc cho Lý Sái nghe xong mắng một trận.
Bạch Y Mỹ nhìn ra ngoài cửa sổ hoàn toàn bị sương trắng bao trùm. Trong lòng trào dâng chấp niệm đối với sinh tồn, bởi vì lần sinh tồn này không phải vì chính nàng, mà chỉ vì tương lai của nàng và Tô Hạo.
"Nếu vận mệnh cho chúng ta gặp nhau, chúng ta sẽ không chia lìa..."
Vương Nhất Nhất có chút tâm thần không yên nắm lấy tóc, liên tục "đạp đạp" dậm chân nói:
"Sợ quá... Sợ quá..."
Lý Tư Toàn tựa vào trong lồng ngực Trần Thành, hai người yên tĩnh nhắm mắt, mặc cho ai cũng không nói chuyện, đều đặc biệt quý trọng sự bình tĩnh cuối cùng này.
Dù cho bọn họ ai cũng chưa nói, nhưng là. Đây có lẽ chính là * thời gian cuối cùng bọn họ ở bên nhau.
Bất quá bọn họ cũng không sợ. Bởi vì ái tình của bọn họ là vĩnh hằng.
Một bàn tay Tiêu Mạch gắt gao dán vào mặt kính bị vải bố che lại, lúc này hắn có thể cảm giác được mãnh liệt. Trên mặt kính ẩn ẩn có hấp lực xuất hiện, chỉ là hấp lực kia không tính là mạnh, phảng phất như một luồng gió nhỏ.
Chỉ là hơi thở tản mát ra từ giữa, lại khiến Tiêu Mạch hết sức sởn tóc gáy, giờ phút này, toàn thân hắn đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Trước đó hắn cũng có hỏi qua Tiểu Hắc, Lý Sái bọn họ, có phải cùng hắn giống nhau có cảm giác mãnh liệt như vậy hay không, Lý Sái bọn họ tuy cũng có cảm giác, nhưng lại không giống hắn cảm nhận được mãnh liệt như vậy.
Còn như Lý Tư Toàn, Vương Nhất Nhất mấy nữ, thì hoàn toàn không có cảm giác gì, chỉ là khi tới gần mặt kính, sẽ cảm thấy có chút âm lãnh.
Đối với loại tình huống này, trong lòng Tiêu Mạch cũng đã có phân tích đại khái, hắn cảm thấy mình sở dĩ cảm thụ mãnh liệt như vậy, mười phần có tám chín phần không phải bởi vì bản thân hắn, mà là bởi vì Ác Quỷ ẩn núp trong thân thể hắn.
Là Ác Quỷ đối với nó sợ hãi, xuyên thấu qua thân thể hắn biểu hiện ra ngoài.
Tiêu Mạch trong lòng càng mong đợi là như thế này, bởi vì điều này đại biểu cho mặt kính này thật sự là khắc tinh của Ác Quỷ nhân cách, dù cho đến cuối cùng hắn lâm vào tuyệt cảnh, chỉ cần mặt kính này còn, thì biến dị liền còn có khả năng cùng Ác Quỷ nhân cách đồng quy vu tận.
Đương nhiên, đây là kết quả tệ nhất mà hắn dự đoán.
Xe buýt bình tĩnh chạy trong chốc lát, liền nghe Lý Sái đột nhiên phát ra một tiếng quái kêu, mà tiếng kêu quái dị này cũng hoàn toàn đánh thức mọi người khỏi sự bình tĩnh, từng người mang theo kinh sợ nhìn về phía trước.
"Là biển! Sao lại xuất hiện biển chứ!"
Theo tiếng quái kêu của Lý Sái vang lên, mọi người đều mắt lộ ra hoảng sợ thấy rõ cảnh tượng phía trước, hết thảy liền giống như những gì Lý Sái nói, đập vào mắt chính là một vùng biển cả mênh mông.
Chỉ là biển kia không phải là màu lam, mà là đỏ thẫm như máu.
Đó là biển máu!
Trong xe nhất thời lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng hít sâu của Vương Nhất Nhất vẫn không ngừng xoay chuyển.
Tiểu Hắc và Tiểu Hồng lúc này từ trên ghế đứng lên, cùng đứng dậy còn có Lý Băng Điệp, Tiểu Quỷ Đầu, cùng với Tiểu Tuỳ Tùng. Bọn họ khi nhìn thấy biển máu, hiển nhiên đều cảm giác được thứ gì đó, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
"Năng lực... Đang dần trôi đi..."
Tiểu Quỷ Đầu gian nan nói trong sự kinh sợ.
"Không cần phải đại kinh tiểu quái, dù sao đây cũng là sự kiện cuối cùng, là cấm địa thần bí kia, đối với chúng ta có hạn chế cũng là bình thường. Năng lực chỉ là yếu đi một chút, đối với chúng ta ảnh hưởng không tính là lớn."
Lý Sái hiển nhiên cũng phát giác ra sự biến hóa của bản thân, bất quá biến hóa này đối với hắn mà nói không rõ ràng, năng lực vẫn chưa giảm xuống quá lợi hại.
Tiểu Hắc liếc qua Tiểu Hồng, dù chúng nó là Ác Quỷ, không có thân thể nhân loại, nhưng cũng cảm nhận được rõ ràng sự hạn chế này.
Mọi người lâm vào trong kinh hãi khó có thể tự kềm chế, đột nhiên xe buýt chấn động mạnh một cái, cùng lúc đó, một vệt sáng chói mắt loé lên trong khoang xe.
Bất luận là Tiểu Hắc, Tiểu Hồng, hay là Lý Sái, Tiêu Mạch bọn họ, toàn bộ trong nháy mắt mất đi thị giác.
Thị giác biến mất không kéo dài quá lâu, khoảng chừng hai nhịp thở, bọn họ liền lấy lại được, chẳng qua cảnh tượng đập vào mắt lần thứ hai khiến bọn hắn hết sức kinh dị.
Bởi vì chiếc xe buýt bọn họ đang ở... Biến mất! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận