Cực Cụ Khủng Bố

Chương 404: tuyển định

**Chương 404: Tuyển Chọn**
**Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0**
"Nguy Hiểm Đề Tỉnh Khí là 150 điểm tiêu hao, Vũ Y là 30 điểm tiêu hao, Không Chịu Quấy Nhiễu Điện Thoại là 40 điểm tiêu hao, Thần Kỳ Trữ Vật Đại 60 điểm tiêu hao, Chân Thật Giả Chứng 25 điểm tiêu hao."
Bởi vì suy xét đến việc Chân Thật Giả Chứng cũng chỉ có thể phục chế ra ba tấm giấy chứng nhận, cùng với việc Vương Tử t·ử v·ong, trước đó những món đồ hắn đổi như túi trữ vật cùng với Không Chịu Quấy Nhiễu Điện Thoại đều biến mất, cho nên Tiêu Mạch cảm thấy những đạo cụ này vẫn là cần thiết phải bổ sung.
Bỏ qua mấy món đạo cụ tất yếu phải mua này, sau một phen bàn bạc, cuối cùng bọn họ lại chọn ra thêm vài món đạo cụ kiểu mới.
Lần lượt là: Tích Mệnh Nhân Ngẫu, Tái Sinh Chi Cốt, Cập Thời Nhân Viên Định Vị, Tí Hộ Thược Thi, Bất Thụ Càn Nhiễu Thủ Điện, Bất Thụ Càn Nhiễu Vạn Năng Thược Thi, cùng với Thế Thân Thảo Nhân.
Bởi vì trước khi sử dụng những đạo cụ này, bọn họ cũng không biết tác dụng chân chính của chúng, cho nên căn cứ lựa chọn chúng phần nhiều là dựa vào tên gọi, rồi tiến hành phỏng đoán.
Tuy nói có khả năng phỏng đoán sai về năng lực, nhưng bọn họ lại không lo lắng gì. Bởi vì nói thế nào thì mấy thứ này cũng đều là đạo cụ, hơn nữa tiền nào của nấy, tất nhiên đều có diệu dụng. Cho nên, dù mua về rồi phát hiện năng lực của món đạo cụ nào đó không giống với phỏng đoán ban đầu, bọn họ cũng sẽ không ảo não, coi như tìm cách khác để sử dụng nó.
Còn một điểm không thể không nhắc tới, đó là các quầy hàng đạo cụ đều không trùng lặp. Nói đơn giản, chính là ngươi không có khả năng lấy nhiều món giống nhau, bởi vì mỗi loại đạo cụ cũng chỉ có một kiện.
Ngoài ra, ngươi cũng đừng nghĩ đến việc mua xong ở siêu thị bách hóa này rồi thì có thể đến siêu thị bách hóa khác để mua, hoặc là qua mấy ngày rồi quay lại. Bởi vì, dù có quay lại cũng như cũ không nhìn thấy món đạo cụ mà ngươi muốn mua, cho nên muốn mua lại chỉ có một con đường. Đó chính là giải quyết ba lần sự kiện rồi trở lại nơi này.
Giả thiết tệ hại này là điều mà mọi người đến lần này mới biết được, rốt cuộc lần trước khi tới đây, khả năng của bọn họ thực sự có hạn, nên chưa suy xét đến công việc mua lặp lại này.
Nếu không, dựa theo tính toán ban đầu của Tiêu Mạch. Không Chịu Quấy Nhiễu Điện Thoại là mỗi người chắc chắn phải có một bộ, như vậy bọn họ có thể làm được việc tùy thời tùy chỗ tiến hành liên lạc song tuyến, mà không phải chỉ một chiếc điện thoại ở trong tay ai thì người đó mới có thể liên lạc một đường với người khác. Hơn nữa, Nguy Hiểm Đề Tỉnh Khí ít nhất cũng cần mỗi người một cái, rốt cuộc có nó trên người, không thể nghi ngờ tương đương với việc có thêm một cái mạng, hơn nữa giá cả cũng không phải quá cao. Nếu là còn dư lại chút ít. Liền xem lại điền tiến điểm khác cái gì đạo cụ.
Nhưng cực kỳ bất đắc dĩ, ý tưởng này của Tiêu Mạch đã không thể thực hiện, cho nên bọn họ đành ôm một chút không cam lòng, lựa chọn nhiều đạo cụ mới như vậy.
Trong đó, có những món không phải rẻ, tỷ như đạo cụ có tên là Tích Mệnh Nhân Ngẫu, lên tới 500 điểm tiêu hao.
Thế Thân Thảo Nhân cũng không rẻ, 250 điểm tiêu hao.
Tiếp theo là Tí Hộ Thược Thi 150 điểm tiêu hao.
Tái Sinh Chi Cốt 100 điểm tiêu hao.
Cập Thời Nhân Viên Định Vị 50 điểm tiêu hao
Bất Thụ Càn Nhiễu Vạn Năng Thược Thi 30 điểm tiêu hao.
Bất Thụ Càn Nhiễu Thủ Điện 20 điểm tiêu hao.
Tổng cộng tiêu phí 1100 điểm tiêu hao, vừa vặn đem toàn bộ hạn ngạch của Lý Soái, Tiểu Tuỳ Tùng, Ôn Hiệp Vân xoát sạch.
Mà Tiêu Mạch cũng không có ý định giấu giếm một ít điểm tiêu hao. Lại trước đây, trước kia, trên cơ sở mấy món đồ kia mua thêm mấy món đạo cụ dùng một lần, tính cả Nguy Hiểm Đề Tỉnh Khí lúc trước, vừa đúng 335 điểm tiêu hao.
Không thể không nói, khi Tiêu Mạch mắt trông mong nhìn hạn ngạch trống không trên mấy tấm thẻ bị thanh toán một cách vô tình, hắn thật sự đã rất đau lòng. Hiển nhiên, hắn vẫn muốn tích cóp thêm điểm tiêu hao. Đợi sau này có cơ hội đi đổi mấy món đạo cụ hơn một ngàn điểm kia.
Chỉ là Tiêu Mạch rất rõ ràng, hắn bất quá cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, trừ phi bên trong Doanh Địa này có bán xổ số.
Lúc thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, Tiêu Mạch đột nhiên nhớ tới điều gì đó, bèn hỏi nhân viên thu ngân:
"Mấy món đạo cụ hơn một ngàn điểm trên lầu ba có người mua chưa? Kia hẳn là thứ đắt nhất trừ bỏ hộ khẩu của Đào Thoát Giả Doanh Địa đi?"
Nhân viên thu ngân này là một trung niên nhân khoảng chừng năm mươi tuổi, khi nghe thấy câu hỏi của Tiêu Mạch, hắn đầu tiên là cười một tiếng, sau đó liền nghe hắn thần bí đáp:
"Có bán tự nhiên liền có mua, còn về hộ khẩu Doanh Địa, cũng không tính là quá đắt."
"Xem ra thật sự là có thổ hào!"
Tiêu Mạch đối với câu trả lời của nhân viên thu ngân này cảm thấy rất kinh ngạc, bởi vì theo lý mà nói. Đoàn đội của bọn họ đã có thể xem là kỳ cựu. Rốt cuộc đã từng tham dự và tự mình trải qua sự huỷ diệt của Nghiên Cứu Hội, chính mắt chứng kiến nguyền rủa và trò chơi hoàn toàn kết hợp với nhau.
Trừ phi loại hình thức đổi đạo cụ trò chơi này đã tồn tại từ trước khi nguyền rủa còn chưa kết hợp với trò chơi kia, bằng không chỉ bằng mấy lần sự kiện cấp cho những điểm tiêu hao kia, tuyệt đối không đủ để đổi những đạo cụ kia.
Trong lúc Tiêu Mạch đang ngẫm nghĩ thông suốt chuyện này. Tính toán châm chọc nhân viên thu ngân hai câu, nhân viên thu ngân lại mở miệng giải thích nói:
"Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ là nói có bán liền khẳng định có mua, còn khi nào thì khó mà nói."
"Ha ha..."
Tiêu Mạch "ha ha" cười với nhân viên thu ngân kia, tiện đà ngay cả nhìn cũng lười liếc hắn, liền xoay người sải bước rời đi. Xem ra hắn cũng không có phân tích sai, trước mắt đích xác không có Đào Thoát Giả nào có thể mua nổi mấy món đạo cụ kia.
Nhưng dựa theo lời của nhân viên thu ngân kia, hộ khẩu Đào Thoát Giả Doanh Địa thế nhưng còn chưa phải là thứ quý nhất, điều này làm hắn không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.
Bất quá, hắn cũng không quá phận để ý chuyện này, rốt cuộc trước kia không có đạo cụ cũng vẫn sống như vậy, đạo cụ xuất hiện bất quá chính là đóng vai trò phụ trợ, thực sự trông cậy vào những thứ này để đối đầu sinh tử với Quỷ Vật là không thực tế. Huống chi, dựa theo hắn hiểu, đạo cụ loại đồ vật này xuất hiện chính là cái cớ để tăng độ khó cho sự kiện, ngươi mua đạo cụ, tương đương với việc cân bằng độ khó, ngươi nếu không mua, kia cũng là chuyện của chính ngươi, c·h·ế·t cũng đáng.
Việc này cũng giống như game online, ngay từ đầu, khi nhân vật còn chưa lên cấp, đối mặt quái vật cũng chỉ là hạng rác rưởi. Chờ đến khi tự thân trang bị thần trang hộ thể, oai phong một cõi, quái vật phải đối mặt cũng biến thành hi thế thánh thú, hoặc là viễn cổ cự thú.
Nói ngắn gọn, trong đó luôn tồn tại một sự cân bằng tất yếu.
Đem những thứ linh tinh hỗn độn kia ném vào trong túi trữ vật, mọi người liền đi tới nghĩa địa, tính toán dùng Thi Thể Thu Tập Quan đem di thể của Bất Thiện Hòa Thượng triệu hồi, sau đó cùng với Trương Thiên Nhất, Hân Nghiên chôn cất ở cùng một chỗ.
Thi Thể Thu Tập Quan không có bất ngờ đem di thể của Bất Thiện Hòa Thượng, cùng với di thể của Vương Tử từ Nguyên Dã Thôn triệu hồi lại. Khi nhìn thấy Vương Tử trước kia đã bị người giấy hút thành da khô, lúc này lại giống như sống lại xuất hiện ở trong quan tài, Trần Thành cơ hồ kinh ngạc nhảy dựng lên, hiển nhiên điều này làm hắn cảm thấy rất là khó tin.
Lại một lần nữa nhìn thấy y quan sạch sẽ của Vương Tử cùng Bất Thiện Hòa Thượng, tâm tình của mọi người lại trùng xuống, nhưng so với thời điểm ở Nguyên Dã Thôn thì đã tốt hơn rất nhiều.
Đợi bọn họ từng người nói với di thể hai người vài câu trong lòng, liền đưa bọn họ an táng ở nơi này. Khi Ôn Hiệp Vân và Trần Thành nhìn thấy nơi này có rất nhiều phần mộ, hai người trầm tư cúi đầu, không nói gì, chỉ cảm thấy một cổ lạnh lẽo lan khắp toàn thân.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Bất Thiện Hòa Thượng và Vương Tử, mọi người liền theo hướng dẫn trên bản đồ, đi tới một tiệm cơm mang phong vị cay Tứ Xuyên. Tính toán lấp đầy bụng trước, sau đó sẽ tới trại tập trung tìm lão nhân kia hỏi thăm những chuyện liên quan đến Trí Mệnh Khiêu Chiến.
Tất cả tiệm cơm bên trong Doanh Địa đều mở cửa miễn phí, sau khi vào muốn ăn món gì có thể chọn theo thực đơn, cho dù ăn không hết, nhân viên trong đ·i·ế·m cũng sẽ không nói gì. Tiêu Mạch cảm thấy đây cũng coi như là phúc lợi của nguyền rủa cho những kẻ khốn khổ bọn họ.
Quán ăn cay Tứ Xuyên này không lớn lắm, bọn họ vừa đẩy cửa bước vào, liền cảm thấy một luồng gió điều hòa mát lạnh ập tới, ai nấy đều không nhịn được mà rùng mình.
Mùi cay nồng đặc trưng theo một bên truyền tới, hiển nhiên nơi này không chỉ có bọn họ, còn có một nhóm người khác. Nhóm người này đối với việc bọn họ tiến vào coi như không thấy, mấy người vừa ăn vừa uống rất tự nhiên, miệng thì đang trò chuyện về chuyện liên quan tới Trí Mệnh Khiêu Chiến.
Tiêu Mạch bọn họ sau khi ngồi xuống, nghe ngóng một lát, nhưng nghe nội dung mấy người kia nói, có lẽ bọn họ cũng giống như chỉ nghe nói, còn chưa có đi đến trại tập trung để tìm hiểu kỹ càng. Nghe được một lúc, vô luận là Tiêu Mạch hay Lý Soái liền đều mất đi hứng thú.
Bởi vì không thích ăn cay, cho nên Tiêu Mạch cơ hồ không động đũa, trong đầu tràn đầy đều là những việc sắp phải đi tới trại tập trung.
Trừ bỏ Tiêu Mạch, những người còn lại phảng phất đều rất thích món cay Tứ Xuyên, không bao lâu liền đem đồ ăn trên bàn quét sạch.
Nhìn Lý Soái dựa lưng vào ghế, căng đến nỗi phảng phất đứng dậy cũng khó khăn, Tiêu Mạch nhịn không được cười nói:
"Soái ca, ngươi lại nhịn thêm một lát nữa, ta lập tức liền đến phòng sinh."
Tiêu Mạch vốn định giễu cợt Lý Soái hai câu, ai ngờ lời vừa nói ra, Lý Soái liền sắc mặt đỏ bừng mạnh mẽ "ợ" một tiếng. Cùng với âm thanh này vang lên, nụ cười trên mặt Tiêu Mạch chợt cứng đờ, liền thấy một bụng cá chưng tương của Lý Soái bay về phía hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận