Cực Cụ Khủng Bố

Chương 67: chi tiết

**Chương 67: Chi tiết**
**Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0**
Hoàn thành xong những việc công đạo này, ánh mắt Tiêu Mạch mới hướng tới Vương Siêu và Vương Dự Lễ đang buồn bã ngồi ăn cơm trong góc.
Vương Siêu và Vương Dự Lễ, hai người này trong hiện thực đều thuộc dạng "công tử ca", hơn nữa vừa nhìn đã biết là loại công tử ca không có chút hàm dưỡng nào, chỉ biết tiêu tiền gây chuyện. Ngày thường ăn nhậu chơi bời, tán gái, làm những chuyện không hay, có thể nói là sống trong nhung lụa, sung sướng như thần tiên.
Nhưng mà giờ này khắc này, bọn họ lại giống như những tù nhân thấp kém nhất, mặt đầy vết thương ngồi xổm trong một góc, không dám lên tiếng, chỉ biết buồn bã ăn đồ ăn nhanh. Loại cảm giác khác biệt một trời một vực này, phảng phất như qua một thế hệ, cũng không khỏi làm Tiêu Mạch cảm thấy thổn thức trong lòng.
Cảm thấy vận mệnh nhân sinh biến đổi thất thường, trước một giây có thể còn đang thăng tiến rất nhanh, nhưng sau một giây có thể liền trở nên thất hồn lạc phách.
Có thể thấy được, bất luận có được bao nhiêu tài phú, quyền lực lớn đến đâu, vẫn là nên sống khiêm tốn một chút thì tốt hơn, bởi vì không ai biết tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, cho nên sống khiêm tốn một chút luôn luôn không sai.
"Vết thương trên người hai người các ngươi là chuyện gì?"
Tuy không có ấn tượng tốt gì với Vương Dự Lễ và Vương Siêu, nhưng Tiêu Mạch cảm thấy vẫn cần thiết phải quan tâm một chút.
Nghe Tiêu Mạch hỏi đến tình hình của bọn họ, hai người lập tức biến sắc mặt như thấy quỷ, Vương Siêu run tay thiếu chút nữa làm rơi hộp cơm trong tay xuống đất.
Tiêu Mạch vốn chỉ thuận miệng hỏi một câu, tưởng rằng giữa hai người họ nảy sinh mâu thuẫn, cho nên mới xảy ra ẩu đả trong lúc tranh chấp. Nhưng nhìn bộ dạng sợ hãi đến cực điểm của hai người, sợ hắn hỏi, hiển nhiên chân tướng sự việc không phải như hắn đoán.
Vương Siêu và Vương Dự Lễ có tật giật mình, Tiêu Mạch đều nhìn thấy hết, liên tưởng đến việc hai người kia đều không phải thứ tốt lành gì, Vương Dự Lễ trước đây lại còn luôn dây dưa không thôi với Bạch Y Mỹ, cùng với việc tối hôm qua Bạch Y Mỹ lại vào phòng nghỉ của hắn. Trong lòng Tiêu Mạch liền ẩn ẩn có một suy đoán, mà suy đoán này làm sắc mặt hắn trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
"Nói cho ta, rốt cuộc vết thương trên người các ngươi là chuyện như thế nào!"
Lần này Tiêu Mạch không phải dò hỏi, mà là chất vấn.
"Không... Không có gì, chúng ta đùa giỡn... Thật sự, thật sự là đùa giỡn."
Nghe giọng nói lạnh băng của Tiêu Mạch, Vương Siêu mặt trắng bệch, liên tục giải thích nói:
"Đều là chủ ý của hắn, là hắn nói đùa giỡn. Ta không làm gì cả."
Vương Siêu trực tiếp đẩy hết trách nhiệm lên người Vương Dự Lễ, thấy Vương Siêu phủi sạch quan hệ, Vương Dự Lễ tức khắc nghẹn họng không nói ra lời.
"Ta hỏi lại các ngươi lần cuối, vết thương trên người các ngươi là do đâu mà ra, đừng nói nhảm với ta!"
"Là... Là..." Vương Siêu muốn nói là do Bạch Y Mỹ làm, nhưng lại căn bản không dám mở miệng, trên thực tế, không lâu trước đây hắn mới biết được từ Vương Dự Lễ, quan hệ giữa Bạch Y Mỹ và Tiêu Mạch không bình thường.
Biết được chuyện này, Vương Siêu hận không thể trực tiếp bóp chết Vương Dự Lễ, bởi vì mạng nhỏ của bọn họ có thể nói là nằm chặt trong tay Tiêu Mạch, huống chi thân phận Tiêu Mạch siêu nhiên, chuyện bọn họ muốn làm với Bạch Y Mỹ ngày hôm qua cũng đủ để bọn họ phải ngồi tù.
Tiêu Mạch thấy Vương Siêu và Vương Dự Lễ không dám nói, hắn cũng không hỏi chuyện hai người kia nữa, quay đầu trực tiếp hỏi những người bị hại khác:
"Vết thương trên người hai người bọn họ là do ai làm?"
"Là nữ nhân lớn lên rất xinh đẹp kia đánh." Người bị hại nhanh chóng trả lời Tiêu Mạch:
"Hai người bọn họ muốn kéo nữ nhân kia đi, kết quả ngược lại bị đánh."
Nghe vậy, Tiêu Mạch mặt lạnh như băng gật đầu, rồi lại nhìn về phía Vương Siêu và Vương Dự Lễ:
"Là như vậy sao?"
"Ta... Kỳ thật..." Vương Siêu và Vương Dự Lễ ấp a ấp úng giải thích không rõ.
Biểu hiện ấp a ấp úng này của hai người tương đương với việc thừa nhận. Tiêu Mạch lúc này gật đầu, liên tiếp nói hai chữ "Rất tốt". Trong lòng dâng lên một cổ phẫn nộ cơ hồ khó có thể kiềm chế, hận không thể xông lên trực tiếp giết chết hai tên súc sinh Vương Siêu và Vương Dự Lễ.
Cổ xúc động này không phải đến từ bản thân Tiêu Mạch, mà là do chủ nhân cách Tô Hạo quấy phá. Tuy Tiêu Mạch cũng thấy hai người kia chướng mắt, nhưng nghĩ đến việc sắp quay chụp màn thứ hai, hắn đành phải cưỡng chế cổ xúc động này xuống, rốt cuộc bọn họ còn phải tham gia quay phim.
Bất quá điều này không có nghĩa là Tiêu Mạch sẽ bỏ qua, đừng nói bọn họ trêu chọc Bạch Y Mỹ, cho dù trêu chọc những nữ tính bị hại khác, cũng sẽ khiến Tiêu Mạch cảm thấy bọn họ đáng chết. Trong lòng Tiêu Mạch đã hạ quyết tâm, muốn "xử lý" hai người bọn họ khi chính thức bắt đầu quay màn thứ hai.
Có lẽ đến lúc đó, không cần hắn phải làm gì, Quỷ Vật cũng sẽ xé xác bọn họ thành từng mảnh.
"Coi chừng tay các ngươi, còn có miệng các ngươi. Đừng để ta cảm thấy các ngươi chỉ là súc sinh."
"Không... Sẽ không... Là chúng ta hồ đồ... Tuyệt đối... Không dám nữa."
Vương Siêu và Vương Dự Lễ liên tục đáp ứng, chỉ thiếu chút nữa là quỳ xuống dập đầu nhận sai với Tiêu Mạch.
Tiêu Mạch lười nhìn hai tên súc sinh này, bèn xoay người rời khỏi phòng nghỉ.
Ra khỏi phòng nghỉ, Tiêu Mạch liền cầm đồ ăn đã chuẩn bị cho Bạch Y Mỹ, trở lại phòng nghỉ của hắn. Mở cửa bước vào, hắn phát hiện Bạch Y Mỹ đã tỉnh, đang ôm chăn của hắn ngồi trên ghế, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Nghe tiếng Tiêu Mạch đẩy cửa, nàng mới đột nhiên hoàn hồn, nhìn về phía Tiêu Mạch, luống cuống nói:
"Ngươi... Ngươi đã về."
"Ân." Vẻ lạnh lùng trên mặt Tiêu Mạch vẫn chưa tan đi, điều này làm Bạch Y Mỹ cảm thấy rất mất mát trong lòng. Khi tỉnh lại, nhìn thấy chiếc chăn trên người, nàng còn tưởng rằng Tiêu Mạch đã bớt lạnh nhạt với nàng, nhưng bây giờ xem ra rõ ràng là nàng đã đa tâm.
"Đây là bữa sáng, ngươi ăn chút đi."
Tiêu Mạch không biết nên nói gì, liền trực tiếp đưa đồ ăn nhanh trong tay cho Bạch Y Mỹ. Bạch Y Mỹ nhận lấy bữa sáng Tiêu Mạch đưa, có chút kinh hỉ, ngọt ngào cười nói:
"Cảm ơn."
"Không có gì." Vẻ lạnh nhạt trên mặt Tiêu Mạch đã giảm bớt.
"Cái kia..." Bạch Y Mỹ nghĩ đến việc tối hôm qua thừa dịp Tiêu Mạch ngủ say, không được phép đã lén vào đây, nàng mang vẻ hối lỗi nói:
"Thật xin lỗi, đêm qua ta không được ngươi đồng ý đã tự ý vào đây, là ta sai."
"Chuyện xảy ra đêm qua ta đều đã biết, không trách ngươi. Nếu ngươi thấy hai người kia không vừa mắt, thì tạm thời ở lại chỗ ta đi, ít nhất cũng rộng rãi hơn phòng nghỉ kia một chút."
Thấy thái độ của Tiêu Mạch đã bớt lạnh nhạt, tâm trạng Bạch Y Mỹ lập tức vui vẻ lên, xua tan đi vẻ u ám của hai ngày trước:
"Cảm ơn, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không dây dưa ngươi. Ngươi biết đấy, ta cũng không phải là một nữ nhân phiền phức."
Tiêu Mạch không tiếp tục đề tài này, mà lấy kịch bản màn thứ hai của Quỷ Hí ra từ túi trữ vật, nói với Bạch Y Mỹ:
"Kịch bản màn hai yêu cầu những người tham gia diễn xuất phải chơi hai trò chơi, hai trò chơi tương đương với hai màn phụ, ta định cho ngươi tham gia màn thỉnh bút tiên kia, ngươi không có ý kiến gì chứ?"
"Không có, ta tin tưởng ngươi." Bạch Y Mỹ vẫn cười rất ngọt ngào.
"Vậy thì tốt." Tiêu Mạch gật đầu, không biết nên nói gì tiếp theo.
Thời gian trôi qua rất nhanh trong lúc chờ đợi, chẳng mấy chốc đã đến một khắc bảy giờ, thời điểm Tiêu Mạch và những người bị hại đã hẹn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận