Cực Cụ Khủng Bố

Chương 16: biến mất xuất khẩu

**Chương 16: Lối Thoát Biến Mất**
**Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0**
Nói đơn giản, cứ hai ngày một lần, lối thoát sẽ xuất hiện, dừng lại một ngày rồi biến mất. Nếu bọn họ muốn chi viện cho bản thân, thì cần phải di chuyển theo một hướng nhất định. Bởi vì khu vực nghỉ ngơi không chỉ di động theo quy luật thời gian, mà cả khoảng cách di chuyển mỗi lần cũng tương tự như vậy.
Những quy luật này đều do Kỳ Linh Kiệt và những người khác tổng kết sau một thời gian dài, còn Lý Soái mới đến đây không lâu, rất nhiều chuyện hắn không rõ, nên đều phải hỏi Kỳ Linh Kiệt bọn họ mới biết được. Đây cũng là một trong những nguyên nhân lớn khiến hắn không muốn đường ai nấy đi với họ.
Hiện giờ hắn đang rất gấp rút về mặt thời gian, càng sớm rời khỏi chốn quỷ quái này, hắn càng sớm an tâm hơn. Vốn dĩ hắn không đến nỗi chật vật như thế, nhưng trong một lần trốn chạy sự truy sát trước đó không lâu, chiếc "Không Chịu Quấy Nhiễu Điện Thoại" của hắn không biết đã rơi mất ở đâu, điều này trực tiếp cắt đứt liên lạc giữa hắn với Tiêu Mạch và những người khác.
Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được Tiêu Mạch sẽ lo lắng cho hắn đến mức nào, và hiện tại mọi người cần hắn ra sao. Đã đến gần sự kiện cuối cùng, tiếp theo bọn họ sẽ gặp phải càng nhiều vấn đề khó khăn, nhưng đúng vào thời điểm mấu chốt này thì hắn lại gặp chuyện.
Nói đi cũng phải nói lại, trách hắn quá xúc động, trách hắn luôn thích làm theo ý mình, nếu không phải hắn cố chấp một hai đòi mang Lương Lỗi xông vào dị không gian, thì căn bản sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Vì thế, Lý Soái vừa cảm thấy tự trách, vừa áy náy, cũng dốc sức tìm kiếm lối thoát, chỉ là không gian này thực sự quá tà dị, mặc cho hắn cảm ứng thế nào cũng không thể dò xét được lối ra.
Còn việc bảo hắn mạnh mẽ xé rách không gian, thì với năng lực hiện tại, căn bản hắn không làm được. Cho nên hắn chỉ có thể cố gắng bình tĩnh lại, kiên nhẫn ở cùng Kỳ Linh Kiệt và những người khác, tập hợp sức của mọi người để tìm lối thoát.
Kỳ Linh Kiệt và những người khác từ lâu đã vắt óc tìm cách thoát khỏi nơi này, nhưng vì năng lực có hạn, tư duy cũng có giới hạn, nên chưa từng nghĩ theo hướng này. Vì vậy cho đến nay, bọn họ chỉ ở đây kéo dài hơi tàn mà tồn tại. Cho dù có suy nghĩ biện pháp thoát đi thì cũng mang nặng sự tiêu cực.
Có thể nói, chính sự xuất hiện của Lý Soái mới khiến họ một lần nữa nhìn thấy hy vọng rời khỏi nơi này, nếu không phải vậy, với tính cách của bọn họ, căn bản sẽ không tụ tập lại với nhau.
Phía chân trời màu xám dần dần thay đổi, Lý Soái trong lúc chạy vội ngẩng đầu nhìn lên, giống như có một tấm màn lụa màu xám bao phủ trên đầu bọn họ.
Lý Soái không sử dụng năng lực thuấn di của hắn, nếu không Kỳ Linh Kiệt và mấy người kia căn bản không theo kịp hắn. Bất quá bọn họ ở dưới tình huống bùng nổ toàn lực tốc độ mà chạy, thì tốc độ cũng cực kỳ kinh người.
Chỉ thấy trong phế tích, vài luồng sáng lập lòe, thoáng chốc đã hoàn toàn thoát ly. Đồng thời bỏ lại phía sau một khoảng rất xa.
Đống phế tích to lớn phía sau bắt đầu trở nên mơ hồ, mà những dãy nhà ở sắp hàng chỉnh tề phía xa kia lại càng thêm rõ ràng.
Không nghi ngờ gì nữa, những dãy nhà ở chỉnh tề sắp hàng kia chính là khu vực nghỉ ngơi cung cấp đồ ăn cho bọn hắn.
Trên thực tế, Lý Soái rất khó hiểu sự tồn tại của khu vực nghỉ ngơi, rốt cuộc đây là địa bàn của Quỷ Vật, bọn họ càng giống như những kẻ xâm nhập, vậy tại sao còn phải cung cấp đồ ăn cho họ? Như vậy xem ra, chẳng phải lại giống tác phong của bộ nguyền rủa kia sao?
Nếu không phải Quỷ Vật ở đây thực sự cường đại đến mức biến thái, không tồn tại bất kỳ hạn chế nào, có lẽ hắn sẽ cho rằng đây vẫn là ở trong nguyền rủa. Nhưng tình huống hiện tại lại khiến hắn rất rối rắm. May mà hắn là Lý Soái chứ không phải Tiêu Mạch, những nghi vấn này nếu hắn muốn, thì trong vài giây là có thể hoàn toàn gạt ra sau đầu, hơn nữa rốt cuộc sẽ không nghĩ tới nữa.
Đứng ở dưới một dãy nhà, Lý Soái lười đi tiếp, dứt khoát chỉ đại một tòa nói:
"Cứ tòa này đi, lười đi rồi."
"Ta vẫn muốn đi về phía kia một chút, không chừng có thể gặp được mỹ nữ khác. Tổng hòa với một người thực sự là ngán."
Nam nhân tai khỉ mõm chuột lúc này lắc đầu nói, trong quá trình còn cười xấu xa liếc mắt nhìn nữ tử quyến rũ kia.
Nữ tử nghe xong lập tức sa sầm mặt, trừng mắt nhìn người gầy một cái, mắng:
"Ngươi cũng không tự soi lại mình xem. Nếu là ở bên ngoài, lão nương có thể coi trọng ngươi sao?"
"Bản thân tổng khát cũng đừng trách nước không đủ." Người gầy nghe xong cười lạnh một tiếng, rất là chua ngoa đáp trả.
Những người khác đều cười xấu xa nhìn chằm chằm cô nàng kia, nữ tử cũng căn bản không sợ bọn họ, nghĩ đến cùng ai cũng có chút quan hệ.
"Soái ca, chúng ta sẽ không quấy rầy, tặng cho ngươi. Bất quá ngươi phải cẩn thận một chút, nàng ta tiện lắm đó."
Để lại lời này, cũng không đợi cô nàng kia phát tác, mấy người liền nhanh chóng đi về phía sâu trong khu nghỉ ngơi. Chỉ để lại Lý Soái cùng nữ tử quyến rũ kia còn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Mà nữ tử quyến rũ kia quả thật rất hứng thú với Lý Soái, khẽ cắn môi dưới, cười quyến rũ với Lý Soái:
"Thế nào soái ca, có cần tiểu nữ tử ủ ấm cho ngươi không? Ta cảm thấy ngươi chắc chắn mạnh hơn mấy tên rác rưởi kia nhiều, ta thật sự rất thích ngươi."
Lý Soái nghe xong toét miệng:
"Ngươi nói như vậy làm sao soái ca chịu nổi? Chỉ tiếc ngươi không phải đồ ăn của soái ca, bằng không chúng ta thật sự có thể cùng nhau nghiên cứu sinh lý học."
"U, không ngờ ngươi còn rất bảo thủ. Là cảm thấy ta từng qua lại với bọn họ, cho nên ngươi cảm thấy khó chịu?" Nữ tử quyến rũ kia vẫn mặt lộ vẻ nóng bỏng nói.
Lý Soái cười cười nhưng không nói gì, cô nàng kia thấy thế tiếp tục nói:
"Chúng ta bây giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ, lại bị vây ở nơi không thấy thiên nhật như thế này, thực sự sống không bằng chết. Nếu không tìm chút niềm vui cho bản thân, thì chi bằng đâm đầu chết quách cho rồi.
Ta nói với ngươi, ngươi cũng đừng xem thường ta, ta ở trong hiện thực đâu có lang thang như vậy, còn không phải bị hiện thực ép buộc sao. Hai ngày gần đây tâm trạng của ta không tốt, cầu xin ngươi hãy ở bên ta."
Nữ tử nói xong đã dán sát vào, Lý Soái nghe xong cười "Ha ha", sau đó chỉ vào hành lang nói:
"Đợi chúng ta vào rồi nghiên cứu."
Lý Soái đối với loại nữ tử gần như phong trần này không hề có hứng thú, háo sắc là thiên tính của đàn ông, Lý Soái tự nhận mình là một người đàn ông bình thường, cho nên nói hắn không muốn chiếm tiện nghi, không muốn nếm ngon ngọt phương diện kia là giả. Nhưng rõ ràng trước mắt không phải là lúc tìm niềm vui, huống hồ hắn đối với nữ tử gần như phong trần hoàn toàn không có hứng thú.
Bất quá cô nàng kia vừa rồi nói những lời đó vẫn khiến hắn có cảm xúc, đã vào loại địa phương này, bản thân không biết khi nào sẽ toi mạng, cho nên làm bất cứ chuyện gì đều không thể do dự, cũng không thể khiến mình hối hận, phải coi mỗi ngày đều là ngày tận thế mà sống.
Cô nàng kia quấn lấy cánh tay Lý Soái, theo Lý Soái đi về phía căn phòng cuối hành lang, nhưng sắp đến gần, Lý Soái đột nhiên dừng lại như nhớ ra điều gì:
"Chờ một chút, ta suýt nữa thì quên mất thứ này."
Lý Soái rút cánh tay ra khỏi vòng tay của cô nàng kia, rồi lấy đạo cụ định vị chính xác ra. Màn hình radar trên đạo cụ lại xuất hiện dấu hiệu giống như lần trước, có thể thấy được còn có những người khác ở đây.
"Vẫn còn những người khác tại đây đều ở." Lý Soái nói ra chuyện này.
Nhưng mà, cùng lúc Lý Soái nói ra lời này, cô nàng kia có chút kinh ngạc nói:
"Hành lang... Hành lang... Sao lại biến mất rồi! ! !"
Nghe vậy, Lý Soái theo ánh mắt của cô nàng kia nhìn lại, chỉ thấy lối vào hành lang mà bọn họ vừa đi qua, đã hoàn toàn biến thành một bức tường dày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận