Cực Cụ Khủng Bố

Chương 447:

Chương 447:
Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0
Mọi người vừa mới bước chân vào cổng viện biệt thự, phía sau liền đụng phải Trương Phàm đang chạy như đ·i·ê·n tới.
Thấy Trương Phàm mang bộ dạng hoang mang r·ối l·oạn, như thể vừa trải qua chuyện kinh hãi nào đó, Tiêu Mạch và Lý S·o·á·i liếc mắt nhìn nhau, trên mặt thoáng hiện lên chút tò mò lẫn nghi hoặc.
Còn Trương Phàm thì hoảng sợ, không ngờ vẫn còn có người vào đây.
"Vị bằng hữu này, anh cũng tham gia tụ hội sao?" Tiêu Mạch mỉm cười thân thiện với Trương Phàm, lúc này chủ động bắt chuyện.
"Ách..."
Trương Phàm liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó mới t·r·ả lời:
"Các người đến muộn rồi, tụ hội đã kết thúc, lần sau hãy đến."
Nói xong, Trương Phàm định lướt qua mọi người rời đi, nhưng lại bị Tiêu Mạch chặn lại:
"Vậy có t·i·ệ·n cho chúng tôi số điện thoại không?"
"Chuyện điện thoại e là không t·i·ệ·n lắm."
Trương Phàm thầm mắng mình lo chuyện bao đồng, nói thẳng cho bọn họ tụ hội chưa kết thúc không phải là xong sao, vốn định làm người tốt không muốn để bọn họ dính líu, thế này lại hay rồi, còn muốn xin số di động của hắn.
Trương Phàm cười từ chối Tiêu Mạch, nhưng Tiêu Mạch lại thản nhiên móc ra một tấm thẻ từ trong túi, đưa cho Trương Phàm nói:
"Chúng tôi hiện đang nghi ngờ ở đây có người tụ tập làm chuyện phi pháp, nên hỏi xin số điện thoại của người cung cấp thông tin chắc không quá đáng chứ?"
Tiêu Mạch thu lại nụ cười trên mặt, nhìn Trương Phàm có chút lạnh lùng.
"Cảnh s·á·t?" Trương Phàm nhận thẻ của Tiêu Mạch, tượng trưng liếc qua, thật giả thế nào người thường như hắn dĩ nhiên không thể nhìn ra, nên hắn nhìn lướt qua rồi t·r·ả lại cho Tiêu Mạch.
Trong lòng hắn thầm mắng mình xui xẻo, ban đầu nghĩ cùng Vu Bàn tử đến đây thư giãn, ai ngờ chẳng những không thư giãn được, mà còn gặp phải sự kiện linh dị, đụng phải cảnh s·á·t khám xét. Hắn thật hối hận đến xanh ruột, sau này có c·h·ế·t cũng không làm mấy chuyện trăng hoa này nữa.
Trương Phàm tuy thầm mắng mình xui xẻo. Nhưng việc cảnh s·á·t đến chơi, hắn vẫn không lo lắng, chỉ thấy hơi chậm trễ thời gian rời đi. Rốt cuộc hắn ở bên trong không làm gì cả, đến cả hôn còn chưa kịp, còn Vu Bàn tử đám người trước mắt cũng chỉ làm mấy chuyện mờ ám, không đi khách, không cá độ, không t·à·ng trữ hay hút chích, cảnh s·á·t sẽ không vô duyên vô cớ bắt bọn họ.
Nghĩ ngợi qua trong đầu, vẻ mặt u sầu của Trương Phàm mới giãn ra một chút. Sau đó hắn đọc số điện thoại di động của mình cho Tiêu Mạch.
Đợi Tiêu Mạch ghi lại số di động của Trương Phàm, đồng thời gọi lại để xác minh, hắn mới vẫy tay cho Trương Phàm, ý bảo hắn có thể rời đi.
Nhưng trước khi Trương Phàm lộ vẻ may mắn rời đi, Tiêu Mạch vẫn ngầm nhắc nhở hắn vài câu:
"Trương tiên sinh, nếu cảm thấy có nguy hiểm, hoặc cảm thấy có thứ gì muốn h·ạ·i anh, mong anh hãy liên lạc với chúng tôi kịp thời."
Mãi đến khi bóng dáng Trương Phàm hoàn toàn biến m·ấ·t khỏi tầm mắt, Tần Vãn Tình mới như bừng tỉnh. Cũng rất không hiểu hỏi Tiêu Mạch:
"Sao anh lại thả hắn đi? Người này là người bị h·ạ·i trong sự kiện mà, em nhớ là phải đảm bảo ít nhất bảy người tham dự tụ hội sống sót."
"Chúng ta bảy người cũng là người tham dự tụ hội còn gì? Cho nên tạm thời quản tốt chính chúng ta là được, dù sao sự kiện mới vừa bắt đầu. Chúng ta vẫn chưa thực sự hiểu rõ tình hình."
"Nga, chắc là em hiểu." Câu t·r·ả lời của Tần Vãn Tình không chắc chắn.
Tiêu Mạch cũng không giải thích thêm, bởi vì ai cũng có thể nhìn ra, Tần Vãn Tình không có năng lực phân tích mạnh mẽ. Có lẽ, đến trình độ bình thường còn chưa đạt được.
Còn những người khác, như Trần Thành. Ôn Hiệp Vân, Lý S·o·á·i, đều hiểu ý của Tiêu Mạch, cho nên cũng không ai hỏi thêm.
Nhưng Từ Trường Nhạc sau một hồi im lặng, đột nhiên hỏi một câu khiến mọi người thấy lạnh sống lưng:
"Tại sao mọi người chỉ quan tâm đến gã đó, mà không quan tâm đến cô gái đi cùng hắn?"
"Cô gái? Cô gái nào?" Tần Vãn Tình không kìm được rùng mình, kinh hãi nhìn Từ Trường Nhạc.
Thấy mọi người đều mang vẻ mặt không hiểu, nụ cười của Từ Trường Nhạc lập tức tắt ngúm:
"Mọi người không thấy thật à, một cô gái trang điểm đậm? Cô ta đi cùng gã đó, trên đường gã đó còn nháy mắt với cô ta."
"Vậy sao lúc đó cậu không nói?" Lý S·o·á·i liếc Từ Trường Nhạc, cảm thấy tên này hơi "mã hậu pháo" (ý nói hành động chậm trễ, làm xong rồi mới nói).
"Tôi làm sao biết chỉ có mình tôi thấy nó, mọi người đừng dọa tôi, không phát hiện ra thật à?" Từ Trường Nhạc còn có chút không tin mọi người, đây là lần đầu tiên hắn tham dự sự kiện linh dị, dù ngoài miệng có thể chấp nhận, nhưng trong tư duy vẫn còn bài xích.
"Ừ, nếu cậu đã thấy, vậy hẳn là không sai. Nhưng cậu nên cẩn thận, bởi vì rất nhiều khi quỷ vật g·iết người, chính là vì người kia biết được sự tồn tại của nó."
Tiêu Mạch không hù dọa Từ Trường Nhạc, trên thực tế loại ví dụ này rất nhiều, nhưng cũng không loại trừ khả năng khác. Ví dụ sự kiện là an bài đơn thuần, quỷ kia chỉ có thể bị một trong số bọn họ nhận biết, nếu những người khác muốn biết, chỉ có thể thông qua người nhận biết truyền đạt. Nhưng vì năng lực mỗi người khác nhau, cho nên tin tức này có được truyền đạt hay không, có thể nói là không biết trước.
Ví dụ người nhìn thấy là Tần Vãn Tình, thì với tính cách của cô, có lẽ sẽ không đưa ra nghi vấn như Từ Trường Nhạc. Như vậy mọi người dĩ nhiên cũng không biết, vừa rồi rời đi không chỉ một người, mà là một người một quỷ.
Cho nên sự sắp xếp này vô hình t·r·u·ng, cũng xem như tăng thêm độ khó giải quyết sự kiện.
Từ Trường Nhạc và Tần Vãn Tình tuy đang ở độ tuổi đỉnh cao, nhưng đối với sự vật linh dị, đối với những điều chưa biết, cũng như đối với thái độ t·ử v·ong, so với người trưởng thành khác không khác biệt, đều mang theo sợ hãi và kính sợ.
Có thể nói, kinh nghiệm sống của bọn họ ở hiện thực về điểm này, trong lời nguyền này không đáng kể. Đều sợ hãi, đều bất đắc dĩ, đều tuyệt vọng, đều... t·ử v·ong.
"Được rồi, chuyện vừa xảy ra tạm thời bỏ qua, việc chúng ta cần làm trước mắt là tham dự vào tụ hội đó. Chắc chắn không t·h·iếu nguy hiểm, cho nên cần t·h·iết phải tập t·r·u·n·g, đề cao cảnh giác tối đa."
Tiêu Mạch cảm thấy mình sắp biến thành gà mẹ, mỗi lần sự kiện đều phải lặp lại những lời này, nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỉ có mình hắn nghĩ vậy, những người khác không thấy loại nhắc nhở này có gì không tốt, bao gồm cả Lý S·o·á·i.
Mọi người x·u·y·ê·n qua hai cây hòe lớn ở hai bên đường nhỏ, lập tức bước lên bậc thang tiến vào sảnh chính biệt thự.
Lúc này sảnh chính tuy đèn đuốc sáng trưng, nhưng hoàn toàn không thấy bóng người, mọi người không có manh mối, vì chưa thực sự tham dự vào, dĩ nhiên không biết các phân đoạn của tụ hội là gì, cho nên dưới sự nhắc nhở của Tiêu Mạch, mọi người không đi lung tung.
Mọi người cứ im lặng chờ đợi khoảng ba phút, liền từ trên lầu truyền xuống tiếng mở cửa, sau đó, tiếng bước chân ồn ào, cùng với tiếng nói chuyện cũng theo đó truyền xuống.
Nghe thấy những âm thanh này, mọi người không kìm được ngẩng đầu nhìn lên lầu, mà lúc này người trên lầu cũng chú ý đến bọn họ.
"Xem ra các người đến hơi muộn." Lily dáng người cao gầy đứng trước cầu thang lầu trên, nói một cách tao nhã.
"Hy vọng chúng tôi không bỏ lỡ điều gì." Tiêu Mạch không xấu hổ, thuận miệng đáp.
Lily không ngạc nhiên khi mọi người đến, cũng không bất mãn vì họ đến muộn, sau khi cô ta tự giới thiệu ngắn gọn, cũng xã giao vài câu với Tiêu Mạch và mọi người, liền mời mọi người lên lầu ba biệt thự.
Trong quá trình đó, Tiêu Mạch cũng dò hỏi được một số tình huống từ những người tham gia tụ hội.
Trong đó bao gồm việc Trương Phàm trong lúc xem phim kinh dị Nhật Bản - "Ký ức bẫy rập", bị dọa đến mức ngã xuống đất kêu to có quỷ.
Tiêu Mạch chưa từng nghe qua bộ phim này, không kìm được tò mò hỏi:
"Ký ức bẫy rập là phim k·i·n·h· ·d·ị sao?"
"Phim trinh thám."
"Trong phim có quỷ không?"
"Phim trinh thám thì làm gì có quỷ, chỉ là thỉnh thoảng có vài chỗ hơi đáng sợ thôi."
"Nga, xem ra anh bạn đồng nghiệp kia của anh lá gan không phải dạng vừa, bình thường hắn cũng như vậy sao?"
Tiêu Mạch ra vẻ hiểu chuyện, cười cười với Vu Bàn tử, mà người sau cũng cười đáp:
"Bình thường thì không sao, nhưng gần đây thất tình nên khó nói, cậu xem còn tắt máy nữa chứ! Nếu không phải cậu nói lúc vào gặp hắn, tôi giờ này có lẽ đã phải đi ra ngoài tìm, tránh cho hắn nghĩ quẩn!"
Vu Bàn tử bị Trương Phàm làm cho khó chịu, gọi điện cho Trương Phàm thì luôn trong trạng thái tắt máy, nếu không phải Tiêu Mạch nói với hắn Trương Phàm đã bắt xe đi rồi, hắn thật sự phải ra ngoài tìm, dù sao người là do hắn đưa tới, nếu có chuyện gì, hắn cũng không tránh khỏi trách nhiệm.
Bởi vì tin tức này, nên Vu Bàn tử nói chuyện với Tiêu Mạch rất hợp, Tiêu Mạch cũng từ Vu Bàn tử hiểu rõ rất nhiều chuyện liên quan đến tụ hội.
Tụ hội nói trắng ra là hình thức "ăn chung" (chia đều tiền) trong nhóm, cả nam lẫn nữ hoặc là đi ăn khuya, hoặc là đi câu lạc bộ đêm, hoặc là đi đâu đó vui chơi.
Đương nhiên, nếu gặp được người có tiền, cũng có thể bao trọn, mời khách. Mà loại nhóm này thường nam nhiều nữ ít, và 99% người, đều lấy tình một đêm làm mục đích.
Giống Vu Bàn tử bọn họ lúc đầu lạc vào trong nhóm giao lưu kết bạn, sau lại vì nói chuyện rất hợp với người nào đó, liền bị k·é·o vào "Đêm khuya mê tình" cái nhóm giao lưu chất lượng cao.
Không những nam nữ tỉ lệ tương đối cân bằng, càng đều là những kẻ có tiền, cả trai lẫn gái đều có, tuy hạng mục giải trí có thể khác, nhưng bản chất của nhóm giao lưu thì không thay đổi, đều lấy việc lên g·i·ư·ờ·n·g làm mục đích cuối cùng.
Mà chủ nhóm giao lưu này, lại là Lily - chủ nhân của căn biệt thự này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận